Mục lục
Một Thai Ba Bảo Bối Mẹ Tôi Là Cường Nữ
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:



Lục Việt Anh xấu hổ tiến lên giải thích: "Ây, đều tại tôi lỡ miệng, không nên nói đùa lung tung, đừng giận đừng giận, chúng ta đều là bạn bè.

Ngồi xuống trước đã, ngồi xuống rồi
nói!”
Người phụ nữ lại nói: “Dung Tư Thành, La Bằng không có ý đó, anh còn không rõ anh ta à? Nói chuyện thẳng thắn thôi.

La Bằng, không mau xin lỗi cô Mộ đi”
La Bằng liếc nhìn Dung Tư Thành, tiến lên một bước nói: "Xin lỗi cô Mộ, cô đừng để ý lời đùa của tôi”
Mộ Yến Lệ hơi giận dữ, nhưng cô không muốn phá hỏng buổi liên hoàn của người ta.

Vì thế cô cười giật ống tay áo của Dung Tư Thành: “Sao anh giận vậy? Tôi có phải người chơi không nổi đâu? Huống chi người ta chỉ hỏi một câu mà bệnh nhân bình thường đều muốn hỏi thôi, mọi người đều ngồi đi”
Nói rồi, cô kéo Dung Tư Thành ngồi xuống sofa, bày ra thái độ chuyên nghiệp nhìn La Bằng: “Anh La, tôi là y cổ truyền, bình thường đều trị liệu bằng cách châm cứu.

Còn việc anh nói trên giường hay trên giường bệnh, đối với chúng tôi cũng đều như nhau.

Nếu anh muốn thì chữa trên sofa này cũng được luôn.


Tôi bảo đảm châm xong sẽ khỏi.

Có điều trước khi trị liệu, tôi muốn hỏi anh mấy câu.

Tình huống của anh đã kéo dài bao lâu? Anh không thể cứng lên hay là thời gian quá ngắn? Bình thường bao lâu anh quan hệ một lần? Thời gian một lần mấy phút? Trước khi quan hệ có thấy bồn chồn không? Gần đây có bị stress không?”
Trong phòng riêng yên tĩnh chỉ còn giọng nói trong trẻo của Mộ Yên Lệ, mỗi câu hỏi như một cái bạt tai đánh lên mặt La Bằng.

Vốn chỉ là một câu nói đùa, muốn thấy Mộ Yến Lệ xấu mặt, bây giờ lại bị cô nói cho nhảy vào Hoàng Hà cũng không thể rửa sạch, ai không
biết còn tưởng anh ta thực sự mắc tật xấu này.

Vẻ mặt mọi người khác nhau, muốn cười mà không dám cười, có người xấu hổ không biết nên nói gì, còn có người ngượng đến mức chỉ muốn chui xuống lỗ.

Sắc mặt La Bằng lập tức biến thành màu gan lợn, giải thích: “Tôi không phải đang nói tôi.”
Mộ Yến Lệ không chờ anh ta nói xong liền ngắt lời: “Anh đừng xấu hổ, ở đây đều là bạn bè từ nhỏ tới lớn với anh cơ mà, lại không có người ngoài.

Anh yên tâm, tôi là bác sĩ, tôi có
đạo đức nghề nghiệp, sẽ giữ bí mật cho bệnh nhân của mình.

Anh ta muốn trị liệu lúc nào? Hay là chữa ngay bây giờ?”.

Sắc mặt Dung Tư Thành đã dịu đi, nhưng vẫn không che giấu được nét sắc lạnh trong đáy máy, đôi mắt sắc bén nhìn La Bằng.

“Cô ấy đang hỏi cậu đấy.” Giọng anh rất lạnh, giống như con gió đến từ Siberia, khiến trái tim La Bằng co quắp, khuôn mặt đổi màu liên tục, cuối cùng dừng lại ở lúc đen lúc đó.

Anh ta ngước mắt lên, cẩn thận nhìn người phụ nữ vừa hỏi mình, lại nhìn sắc mặt khó chịu của Dung Tư Thành.

Cuối cùng đành phải cam chịu trả lời: “Sau...!sau này hẹn ngày”.

Sau đó anh ta lại lắp bắp nói thêm một câu: “Tôi còn bận việc, mọi người cứ chơi từ từ, tôi đi trước.”
Anh ta không còn mặt mũi nào mà ở lại đây nữa.

Chuyện hôm nay bảo đảm sẽ làm cho những người này cười nhạo anh ta cả đời.

Không có người đàn ông kia, ngay cả không khí cũng trở nên tươi mát hơn.

Sắc mặt Dung Tư Thành vẫn rất khó coi, nhìn Lục Việt Anh: “Xem cậu bày tiệc gì vậy hả?”

Lục Việt Anh oan uổng.

Mấy người bọn họ đúng là bạn bè từ nhỏ tới lớn, La Bằng này là do Cảnh Mai Chi mang tới, trước kia cũng từng ăn cơm với nhau mấy lần, anh ta không mấy bận tâm, ai ngờ tên này lại gây họa.

“Vâng vâng vâng, lỗi của tôi.

Cô Mộ uống gì? Tôi mời cô một ly nhận tội”
Mộ Yến Lệ không kịp nói chuyện, Dung Tư Thành đã nói trước: “Cô ấy uống nước ngọt”
Lục Việt Anh nhíu mày: “Ấy, Dung Tư Thành, trong giới chúng ta không có quy tắc uống nước ngọt nhé” Nói rồi, anh ta cầm ly của Mộ Yến Lệ rót đầy rượu vang, đặt lên trước mặt cô, cười nói: "Cô Mộ, có thể uống ít một chút”
Dung Tư Thành đen mặt, lại lấy ly rượu vang của Mộ Yến Lệ đến trước mặt mình: “Cô ấy.

không phải là người trong giới chúng ta, để cô ấy uống nước ngọt, tôi sẽ uống rượu thay cô ấy!"
Lục Việt Anh nhếch môi cười tà tứ, hài lòng gật đầu: “Thế này thì được.”
Mộ Yến Lệ nhìn Dung Tư Thành, không ngờ anh lại chắn rượu giúp mình.

Dung Tư Thành công khai che chở như vậy, không còn ai dám gây sự với Mộ Yến Lệ.

lúc này đã có người biết điều rót nước ngọt cho Mộ Yên Lệ.

Lục Việt Anh giơ cao ly rượu, chân thành nói: “Cô Mộ, mặc dù vừa rồi có chút xây xát, nhưng mong cô rộng lượng đừng bận tâm, ly rượu này coi như tôi nhận lỗi, cô cứ thoải mái đi” Nói rồi, anh ta bưng ly rượu uống cạn.

Mộ Yến Lệ bưng ly nước ngọt nhấp một ngụm, sau đó yếu ớt nói: “Anh Lục, bác sĩ đề nghị người có bệnh sinh lý thì uống ít rượu tốt hơn, coi chừng làm giảm khả năng giường chiếu đấy.” Cô nói rất chậm, cứ như sợ anh ta không hiểu.

Nhưng Lục Việt Anh là cao thủ tình trường, sao lại không hiểu? Rượu vừa uống vào miệng đều bị phun ra, sau đó liên tục ho khan.

Dung Tư Thành bị Mộ Yến Lệ chọc cười, lại bị Lục Việt Anh phun đầy người, nhất thời không giữ được nét mặt bình thường, tràn ngập phẫn nộ và ghét bỏ, giơ chân đạp anh ta: “Cút sang chỗ khác đi! Cậu ghê tởm quá!”
Cuối cùng Lục Việt Anh cũng ngừng họ.

Anh ta cho rằng mình muốn thể à? Anh ta không nghe thấy cô gái này nói chuyện gây sốc cỡ nào sao?
“Cô Mộ, cô còn chưa để yên chuyện này hả?”
Mộ Yến Lệ giả vờ bừng tỉnh: “À, xin lỗi, tôi lại mắc bệnh nghề nghiệp rồi.

Anh đừng bận tâm, thực ra anh nên cảm thấy may mắn vì tôi không mang theo kim châm cứu, không thì lúc này anh đã bị tôi đặt trên sofa châm cứu chữa bệnh rồi”
Toàn trường cười ầm lên.

Dung Tư Thành không nhịn được cong môi cười, thậm chí đã tưởng tượng ra cảnh anh ta bị đè lên sofa châm cứu.


Anh thiện ý nhắc nhở Lục Việt Anh: “Nghe thấy gì chưa? Cậu ăn nói cho cẩn thận”
Lục Việt Anh rất xấu hổ, lại đạp Dung Tư Thành một phát: Cười gì mà cười? Uống rượu!”
Dung Tư Thành cười cầm ly lên, chỉ vào ly nói: “Rót đầy!”
Lục Việt Anh muốn chuốc say anh, rót đầy ly rượu.

Dung Tư Thành không phản đối một lời, ngửa đầu uống cạn ly.

Có hai cô gái ngồi trong góc.

Trừ Cảnh Mai Chi vừa đứng lên nói chuyện, còn có một cô gái mặc lễ phục đơn giản màu đen, đôi mắt sóng sánh quyến rũ vô vàn, tay cầm một ly rượu vang không nói một lời, nhưng đôi mắt vẫn lặng lẽ nhìn bên kia.

“Bích Hà, chị nói xem người phụ nữ kia làm gì mà sao Dung Tư Thành che chở cô ta vậy? Nào là chắn rượu nào là đánh người vì cô ta” Cảnh Mai Chi hỏi.

Vương Bích Hà khẽ nhấp một ngụm rượu: “Người ta đã nói rồi mà, làm bác sĩ”
Cảnh Mai Chi bĩu môi: “Ý em là cô ta với Dung Tư Thành có quan hệ gì? Chẳng lẽ Dung Tư Thành thích cô ta?”
Vương Bích Hà liếc nhìn Mộ Yến Lệ: “Biết người phụ nữ như cô ta thu hút đàn ông ở điểm nào nhất không?”
Cảnh Mai Chi không hiểu ra sao: “Điểm nào?”
Vương Bích Hà lại gần cô ta, nói: “Chính là khí chất cao quý hơn người xa cách chúng sinh, e ấp đưa đẩy, sẽ khiến đàn ông nảy sinh khát vọng chinh phục, nhưng thực tế bản.

chất giỏi quyến rũ đàn ông lắm, có thể chơi lớn, nhiệt tình lớn mật, lại trải đời nhiều, cô ta mà theo dõi ai thì e rằng ai cũng là vật trong tay cô ta thôi”.

Nghe vậy, Cảnh Mai Chi hoảng sợ: “Vậy làm sao bây giờ?”
Ánh mắt Vương Bích Hà hiện lên một tia khinh thường, thản nhiên nói: “Chị nghĩ em có thể đi mời ly rượu, tương đương với em uống rượu với Dung Tư Thành.

Chuyện vừa rồi mặc dù Dung Tư Thành không nói gì, nhưng khó mà nói trong lòng có trách em hay không.

Em đi mời rượu thì chẳng những có thể giảm bớt xấu hổ mà còn thể hiện sự hiểu chuyện biết điều của em”
Nghe vậy, Cảnh Mai Chi cảm thấy rất có lý: "Chị Bích Hà, vẫn là chị tốt với em nhất, nhìn xem em sẽ làm cô ta xấu mặt như thế nào?.


Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK