Nhưng Dung Thanh Từ vừa nói ra câu này, xung quanh đều trở nên yên tĩnh.
Mọi người đều nhìn bà ta với ánh mắt khó tin.
Đặc biệt là người của phe Tam trưởng lão và Tứ trưởng lão, ai cũng thấy khó hiểu.
Nếu Đại trưởng lão đã xuất quan, có Đại trưởng lão và Các chủ, hai Thần cảnh đỉnh phong ở đây.
Hai Thần cảnh đỉnh phong là khái niệm gì, hợp tác với nhau đã đủ để càn quét Viêm Hạ rồi.
Nhưng bây giờ Đại trưởng lão lại nói muốn bỏ qua chuyện này với Trần Thuận?
“Muốn bỏ qua cũng được, lấy giấy nợ thần hồn của Từ Yên ra, đưa mấy cái cái thiếu trên đó ra đây là được!”
Trần Thuận cười lạnh nói.
Anh đến Dược Các cũng không phải để giết người, chủ yếu là vì ép Dược Các đưa một vài báu vật mà mình cần.
Nếu đối phương muốn dừng tay thì cũng được thôi.
Trần Thuận nói ra lời này, Dung Thanh Dừ cũng im lặng.
Bà ta lại nhìn về phía Hạ Hầu Vân, lúc này sắc mặt ông ta cực kỳ u ám.
Nhưng Hạ Hầu Vân cũng biết Lâm Ẩn là cao thủ có thể chống lại Cửu Nhai trận, thậm chí còn suýt chút đánh nát Cửu Nhai trận chỉ với một quyền.
Trận đấu trước đó đã chứng mình dù ông ta sử dụng hết tất cả thủ đoạn, cũng không phải đối thủ của Trần Thuận.
Mà sư muội Dung Thanh Từ tuy là Thần cảnh đỉnh phong, nhưng tu vi không chỉ kém hơn ông ta một chút.
Dù hai người hợp tác có lẽ sẽ thắng được Trần Thuận, nhưng chưa chắc bắt được hắn.
Còn Trần Thuận nếu không đánh lại hoàn toàn có thể bỏ chạy, bọn họ cũng chưa chắc có thể ngăn cản được.
Nếu sau đó tạo thành ân oán không chết không thôi, có một kẻ thù Thần cảnh đỉnh phong còn lợi hại hơn ông ta, hơn nữa Trần Thuận còn trẻ đã có thiên phú kinh khủng như thế, có thể xem như một tai hoạ với Dược Các.
Sắc mặt Hạ Hầu Vân vô cùng khó coi.
Nhưng ông ta vẫn ra hiệu cho Dung Thanh Từ.
Dung Thanh Từ gật đầu, hai người đã thống nhất điều kiện.
Sau đó, Dung Thanh Từ mới nói với Trần Thuận: “Anh bạn nhỏ, Dược Các của tôi sẵn lòng kết bạn với cậu, cho nên tôi sẵn lòng lấy ra thứ trên giấy nợ thần hồn của Từ Yên, nhưng báu vật cậu muốn có mấy thứ là báu vật trấn các của chúng tôi, những thứ còn lại thì đều là dược liệu cực kỳ quý hiếm, cậu mà lấy đi sẽ tạo thành ảnh hưởng rất lớn với Dược Các chúng tôi.
Nhưng Dược Các chúng tôi sẵn lòng đưa ra, hy vọng cậu có thể chia sẻ cách luyện Hoàn Dương Đan, Ích Cốc Đan cho Dược Các chúng tôi.”
Dung Thanh Từ không nhắc đến công pháp tu luyện, bà ta biết chuyện này rất không thực tế, trừ khi bắt được Trần Thuận, soát hồn hắn, nếu không, không ai có thể đưa công pháp tu luyện của mình ra cả.
Tuy lò luyện đan Từ Yên rời núi đến thành phố Dung tìm cũng rất quý giá, nhưng theo Dung Thanh Từ thấy nó vẫn không có giá trị bằng những công thức này, dù sao cái Dược Các không thiếu nhất chính là lò luyện đan tốt nhất, vì thế, thậm chí bà ta còn không nhắc đến chuyện này.
Trần Thuận nghe vậy, trong mắt có ánh sáng loé lên.
Cười lạnh nói: “Thiếu nợ trả tiền là chuyện hiển nhiên, bà, không có tư cách nói điều kiện với tôi.”
Nếu Dược Các ngoan ngoãn lấy đồ ra.
Trần Thuận vui vẻ đưa mấy công thức luyện đan cho bọn họ cũng không phải chuyện lớn lao gì.
Nhưng nếu Dược Các muốn coi đây là điều kiện thì bọn họ tính sai rồi.
“Cậu…” Nghe thấy câu này, Dung Thanh Từ biến sắc.
Dược Các nhường nhịn đến thế đã là phá lệ lắm rồi.
Trần Thuận vẫn cứ gây chuyện, khiến sắc mặt Dung Thanh Từ cũng trở nên lạnh lẽo.
“Cậu thật sự muốn kết mối thù không chết không thôi với Dược Các đúng không?”, Dung Thanh Từ lạnh lùng bước xuống.
Đứng bên cạnh Hạ Hầu Vân.
Chân nguyên trong cơ thể cuồn cuộn, chuẩn bị để ra tay bất cứ lúc nào.
Trần Thuận nghe xong thì cười lạnh: “Buồn cười, đệ tử của Dược Các các người ký giấy nợ thần hồn trước, tôi chỉ đến đòi nợ đúng hẹn thôi, đó là chuyện hiển nhiên. Còn về chuyện thù hận, nếu tôi không vui, san bằng nơi này, tiêu diệt Dược Các của các người không để lại một ai, lấy đâu ra mối thù không chết không thôi chứ.”
Lời này của Trần Thuận cũng không phải vô căn cứ.
Nếu anh muốn, không ai trong Dược Các có thể chạy được cả.
“Ngông cuồng!”
Dung Thanh Từ nói nhỏ một tiếng.
Bà ta đã hạ mình nhượng bộ rồi, nhưng Trần Thuận vẫn gây sự như cũ.
Lúc này, khí thế khủng bố trên người bà ta đột nhiên bùng nổ.
Hơi thở Thần cảnh đỉnh phong trên người Hạ Hầu Vân cũng lập tức xuất hiện.
Áp lực Thần cảnh đỉnh phong của hai người trực tiếp bao phủ lấy Trần Thuận.
“Hừ!”
Trần Thuận hừ lạnh một tiếng, khí thế trên người cũng đánh về phía hai người.
Trong hư không lập tức vang lên tiếng nổ mạnh.
So khí thế, Trần Thuận lấy một địch hai vẫn không hề rơi vào thế yếu.
Thậm chí còn rất thành thạo nữa.
Chân nguyên võ đạo và Hỗn Độn Chi Lực có sức mạnh và trình độ hoàn toàn không cùng một đẳng cấp.
“Hôm nay, nếu Dược Các không giao mấy thứ này ra, tôi nhất định sẽ san bằng Dược Các, tự mình đi lấy!”
Trần Thuận lại hừ lạnh một tiếng.
Sau đó khí thế trên người lại dâng lên.
Trực tiếp áp đảo khí thế Thần cảnh đỉnh phong của Hạ Hầu Vân và Dung Thanh Từ.
Hai người đều hừ khẽ một tiếng, sắc mặt cũng hơi tái nhợt.
Sau đó, Trần Thuận lại duỗi tay bắt lấy trong hư không.
Một thanh kiếm dài đen nhánh xuất hiện trong tay hắn.
Rõ ràng chính là pháp bảo “Luyện Ngục” của Trần Thuận!
Trần Thuận rót Hỗn Độn Chi Lực vào trong Luyện Ngục, Luyện Ngục lập tức vang lên tiếng kêu thanh thuý, hơi thở khủng bố phát ra từ trong kiếm.
Tựa như chỉ cần chém một kiếm này xuống sẽ có được sức mạnh kinh khủng như khai thiên lập địa vậy.
“Cậu đừng có kiêu ngạo quá.”
Hạ Hầu Vân lạnh lùng nói.
Sau đó ông ta và Dung Thanh Từ cũng lần lượt lấy pháp khí ra.
Tất cả đều là pháp khí cao cấp của Thiên Cơ các.
Hạ Hầu Vân cầm thanh kiếm dài trong tay, nhưng kiếm dài trong tay ông hoàn toàn trái ngược với Luyện Ngục đen nhánh của Trần Thuận, loé lên ánh sáng chói mắt.
Còn Dung Thanh Từ thì rút một thanh nhuyễn kiếm từ bên hông.
Nếu không nhìn kỹ chỉ sẽ cho rằng bên hông bà ta là thắt lưng, nhưng thật ra trong đó cất giấu một pháp khí tấn công của Thiên Cơ các.
“Thiên Nhẫn!”
“Liễu Chi!”
Từ Yên nhìn thấy hai thanh kiếm này thì lẩm bẩm.
Kiếm trong tay sư phụ Hạ Hầu Vân là “Thiên Nhẫn”.
Còn nhuyễn kiếm trong tay Đại trưởng lão Dung Thanh Từ là “Liễu Chi”.
Nghe nói hai pháp khí tấn công này đều là pháp khí tấn công cao cấp của Thiên Cơ các.
Năm đó khi Hạ Hầu Vân và Dung Thanh Từ lần lượt bước vào Thần cảnh, Các chủ đời trước đã trả giá rất lớn mời Các chủ đời trước của Thiên Cơ các tự mình ra tay làm theo yêu cầu.
Tốn rất nhiều sức lực mới làm ra được hai thanh pháp khí cao cấp này.
Sau tiếng lẩm bẩm của Từ Yên, những người khác ở xung quanh đều nhận ra hai thanh kiếm này.
“Là Thiên Nhẫn và Liễu Chi.”
“Hai cao thủ Thần cảnh đỉnh phong có pháp khí cao cấp trong tay, thực lực chắc chắn sẽ tăng mạnh, Trần Thuận chết chắc rồi”.
Một người cháu của Tam trưởng lão thấy cảnh như vậy thì vui mừng nói.
Như đã nhìn thấy được dáng vẻ mất mạng của Trần Thuận rồi vậy.
Nhưng nụ cười trên mặt hắn ta còn chưa kịp mất đi thì ánh mắt hắn ta đã trở nên ngơ ra.
Nụ cười cũng như cứng đờ trên mặt.
Chỉ thấy trên không, sau khi Trần Thuận, Các chủ và Đại trưởng lão đều lấy pháp khí của mình ra, không khí hết sức căng thẳng.
Vô số kiếm ý tung hoành.
Kiếm và kiếm không ngừng va chạm.
Nhưng chẳng mấy chốc.
Trên bầu trời vang lên một tiếng keng.
Lúc này, Thiên Nhẫn gãy.
Giây tiếp theo, Liễu Chi vỡ.
Hai người Hạ Hầu Vân và Dung Thanh Từ đều cầm pháp khí tấn công cao cấp trong tay, sau khi đấu mấy kiếm với Luyện Ngục của Trần Thuận thì đều bị tổn thất.
“Còn không bằng cả Thiên La Địa Võng nữa.”
Trần Thuận lắc đầu nhìn Thiên Nhẫn và Liễu Chi.
Thiên La Địa Võng, xem như đã bước vào hàng ngũ pháp bảo đẳng cấp nhất.
Nhưng hai thanh kiếm này chỉ mới chạm vào ranh giới pháp bảo mà thôi.
Pháp khí trên trái đất, hoặc là nói pháp khí Thiên Cơ các sản xuất thật sự khiến Trần Thuận hơi thất vọng.
“Sao… Sao có thể chứ?”
Sau khi kiếm gãy, Dung Thanh Từ cũng trợn to mắt.
Bộ ngực no đủ không ngừng phập phồng chứng tỏ nội tâm khiếp sợ của bà ta.
“Cuối cùng kiếm trong tay cậu là cái gì?”
Bọn họ đã sử dụng pháp khí cao cấp rồi, mà cấp bậc của thanh kiếm trong tay Trần Thuận còn cao cấp hơn kiếm của bọn họ không chỉ một bậc.
Danh Sách Chương: