Mục lục
Ma Đế Truyền Kỳ
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:



“Anh bạn, cậu có thể nói cho tôi biết ba viên Bồi Nguyên Đan này là cậu lấy được từ đâu hay không?”

Thẩm Chi Thu nhìn về phía Trần Thuận, lần này xưng hô và giọng điệu cũng đã thay đổi.

Dù sao có thể thu hoạch được loại Bồi Nguyên Đan cực phẩm này, tuyệt đối không phải là người bình thường.

Vì để đề phòng vạn nhất, Thẩm Chi Thu liền thay đổi thái độ, không ngờ trong thời khắc nhà họ Thẩm đang lo lắng các thế lực mạnh mẽ ở bên ngoài.

“Tôi tự mình luyện chế ra.” Trần Thuận từ tốn nói.

“Cái gì?” Thẩm Chi Thu tưởng chừng như là mình nghe lầm.

Thằng nhóc khoảng chừng hai mươi tuổi ở trước mắt, cậu ta… cậu ta nói Bồi Nguyên Đan cực phẩm này là do cậu ta luyện thành?

Giờ phút này, Thẩm Chi Thu thậm chí cho rằng mình nghe được một câu chuyện rất buồn cười.

Ông ta vốn đã thay đổi thái độ, cho đủ mặt mũi, kết quả không ngờ đến vậy mà Trần Thuận lại lươn lẹo với ông ta. Sắc mặt của Thẩm Chi Thu lập tức đen lại, đây là đang xem nhà họ Thẩm của bọn họ là khỉ mà đùa giỡn à?

“Đã cậu không muốn nói lời thật, vậy thì cứ ra tay đi.”

Thẩm Chi Thu lạnh lùng nói.

Ba viên Bồi Nguyên Đan cực phẩm này, nhà họ Thẩm chắc chắn phải có được.

Về phần quyết định trước đó muốn để cho Trần Thuận có vào mà không có ra, giết gà dọa khỉ, cảnh cáo những gia đình quyền quý ở Giang Châu, Thẩm Chi Thu đã thay đổi tâm tư.


Trần Thuận có thể bỏ ra ba viên Bồi Nguyên Đan cực phẩm, vậy thì giết không được, nhưng nếu như đánh bại hắn để giáo huấn một chút, đó là chuyện cần phải làm.

“Được, nếu như tôi thua tôi sẽ bằng lòng để lại ba viên Bồi Nguyên Đan này, nếu như tôi thắng tôi muốn thuê một khu địa bàn của Thẩm gia thôn để dùng.” Trần Thuận nói chậm rãi.

Lời này vừa nói ra, sắc mặt của Thẩm Chi Thu cũng thay đổi.

Trong ánh mắt nhìn về phía Trần Thuận đã hàm chứa đầy sát ý.

Lại dám đánh chủ ý lên Thẩm gia thôn, quả thật là chán sống rồi!

Chẳng cần biết cậu là ai, đó là điều tuyệt đối không thể.

“Đương nhiên là tôi thuê, tôi có thể giao tiền thuê cho nhà họ Thẩm, đan dược cũng có thể, công pháp cũng có thể, trận pháp cũng có thể.”

Trần Thuận nói tiếp.

Cái này đã để cho sắc mặt của Thẩm Chi Thu hơi dễ nhìn một chút.

Nhưng mà chuyện đó có thể không?

Giường của mình, sao có thể để cho người khác ngủ ngáy.

Địa bàn của Thẩm gia thôn làm sao có thể phân chia cho một người ngoài được.

Huống hồ gì đan dược, công pháp, trận pháp… nếu như không phải lần này Trần Thuận lấy ra ba viên Bồi Nguyên Đan cực phẩm đến để cho Thẩm Chi Thu có một tia tin tưởng, có lẽ là Trần Thuận có thể lấy ra thêm đan dược, Thẩm Chi Thu căn bản cũng sẽ không có bất kỳ lời nói nhảm nào với Trần Thuận.

“Được, nếu như cậu thua, tôi muốn lấy ba viên Bồi Nguyên Đan này, cậu có đồng ý không?” Thẩm Chi Thu hơi suy nghĩ một chút rồi nói.

“Không thành vấn đề!” Trần Thuận thản nhiên nói.

Với thực lực của nhà họ Hà, nhà họ Vương… hắn đã sớm thu thập được dược liệu từ lâu, luyện chế ra mấy lò luyện nguyên đan, bây giờ trong tay của hắn vẫn còn rất nhiều.

Nói gì tới thua, có thể được không, căn bản cũng không tồn tại loại khả năng này.

Trần Thuận chỉ là đang suy nghĩ sau khi ông ta thua, nếu như nhà họ Thẩm nguyện ý dựa theo ước định cho hắn thuê địa bàn của ông ta, đại khái hắn cũng có thể cân nhắc lại cung cấp thêm một phần Bồi Nguyên Đan cho nhà họ Thẩm.

Nếu như dưới tình huống thua nhưng mà nhà họ Thẩm lại không chịu thừa nhận, vậy thì coi như cũng không trách được hắn.

“Được.” Trên mặt của Thẩm Chi Thu xuất hiện vui mừng.

Xem ra là trong tay của Trần Thuận này vẫn còn Bồi Nguyên Đan.

Cho dù không phải là loại có phẩm chất cực phẩm này thì đó cũng có giá trị liên thành.

Lúc này ở xung quanh diễn võ đường của nhà họ Thẩm đã tụ tập đông đảo con em của nhà họ Thẩm.

Nghe nói là hôm nay có một người được phái đến từ gia tộc quyền quý ở Giang Châu, dám đến khiêu chiến nhà họ Thẩm, tất cả mọi người đều đến đây để vây xem kết cục bi thảm của hắn ta.

Dù sao thì gia tộc cũng đã nói muốn để cho hắn ta đến đây mà không có đường về.

Hơn nữa người nhà họ Thẩm sắp xếp người để nghên chiến với lời kêu chiến của Trần Thuận, chính là Thẩm Chi Thu, được xem là cao thủ của võ đạo đại thành. Chỉ chút công phu đã được trở thành chuẩn tông sư, ngày bình thường phụ trách dạy bảo hậu bối, luyện tập võ đạo để bọn họ đau đớn không chịu nổi. Nhưng mà cho dù thân là người của nhà họ Thẩm, bọn họ cũng rất ít khi có cơ hội nhìn thấy Thẩm Chi Thu ra tay, vừa vặn muốn nhìn một chút nhân vật cấp cao của võ đạo đại thành rốt cuộc là một người có quyền pháp lợi hại như thế nào.


“Mời?” Thẩm Chi Thu làm ra một động tác mời với Trần Thuận.

Trần Thuận lại khẽ lắc đầu: “Tôi không muốn đánh bại một người rồi lại đến một người, như thế rất phiền phức. Ông không phải là đối thủ của tôi, kêu chuẩn tông sư của nhà họ Thẩm ra đi.”

Lời này vừa nói ra, toàn trường liền kinh hãi.

Sau đó đệ tử của nhà họ Thẩm ở xung quanh đều bùng nổ.

“Cậu là cái thá gì mà cũng xứng để thấy được tông sư của nhà họ Thẩm bọn tôi.” Trong mắt của bọn họ, chuẩn tông sư, tông sư chính là sự tồn tại mà nhà họ Thẩm cung kính như là thần linh.

“Quả thật quá cuồng vọng!”

… sắc mặt của Thẩm Chi Thu hoàn toàn lạnh xuống.

Sát ý trong mắt phun trào.

Nếu như không phải vì Bồi Nguyên Đan, ông ta thật sự rất muốn lập tức ra tay để giết chết Trần Thuận.

Kể từ sau khi bọn người Trần Thuận xuất hiện, lực chú ý của Thẩm Chi Thu đặt ở trên người của quỷ hợp hoan Ngụy Vô Tâm là nhiều nhất.

Người áo đen đó chính là cao thủ của võ đạo đại thành, đó mới là sự tồn tại khiến cho ông ta kiêng kỵ.

“Sẽ không cần đánh chết một người thì lại có thêm một người, tôi đã có thể đại diện cho nhà họ Thẩm, chỉ hi vọng là thực lực của cậu có thể xứng đáng với khẩu khí của cậu.” Giọng nói của Thẩm Chi Thu đã trở nên cực kì lạnh lùng.

Ngược lại ông ta cũng muốn xem xem Trần Thuận có thể ăn nói hào hùng như vậy, nói ông ta không phải là đối thủ của hắn, rốt cuộc là Trần Thuận có bản lĩnh được bao nhiêu.

Ông ta đã là cấp cao của võ đạo đại thành, nếu như Trần Thuận có thể chiến thắng ông ta, vậy thì chắc chắn có thực lực chuẩn tông sư.

Một người có vẻ bề ngoài hai mươi tuổi lại là chuẩn tông sư, có thể được không?

Không phải là không có khả năng, mà là không thể nào ở một nơi nhỏ bé như là Giang Châu, chứ đừng nói chi là không có tiếng tăm.

Giống như là cái tên Trịnh Đông Dương của nhà họ Trịnh, hai mươi tuổi đã nhập chuẩn tông sư, hai mươi tám tuổi nhập tông sư, trong giới võ đạo đó là một tin tức động trời trăm năm khó gặp một lần.

“Vậy nếu đánh bại một người liền có thể, vậy thì cứ chuẩn bị tiếp chiêu đi.”

Trần Thuận dựa theo động tác của Thẩm Chi Thu mà đáp lễ lại.

“Ngông cuồng!” Thẩm Chi Thu lạnh lùng nhìn Trần Thuận một chút, sau đó chân phải đạp mạnh lên trên mặt đất, cả người liền bắn lên không trung, sau đó trượt ra một khoảng cách khoảng bảy tám mét rồi đáp xuống ở chính giữa đài diễn võ.

Chiêu này của Thẩm Chi Thu lập tức để cho các con em của nhà họ Thẩm hét ầm lên.

Đó cũng không phải là loại hình trình diễn khinh công như trong tivi, mà là bí kiếp độc môn của nhà họ Thẩm, lăng không hoạt bộ.

Bí kíp này chính là của người nhà họ Thẩm kể từ khi bắt đầu tu luyện võ đạo thì sẽ học tập, cần thời gian rất dài để rèn luyện.

Bây giờ trong nhóm tiểu bối này, người có thể làm được tốt nhất đã có thể nhảy được cao ba mét, sau đó trượt được hai mét trên không trung, nhưng so với Thẩm Chi Thu đã tu luyện “lăng không hoạt bộ” mấy chục năm vẫn còn xa không thể với tới.

Quỷ hợp hoan Ngụy Vô Tâm nhìn thấy cảnh này, trong lòng hơi động một chút.

Đây chính là gia tộc với lịch sử lâu đời, nội công thâm hậu, không có cách nào so sánh được.

Nếu như không phải gặp Trần Thuận, nhận Trần Thuận làm chủ nhân, nhận được âm dương ma kính, y của trước kia cho dù là cao thủ của võ đạo đại thành, gặp được người nắm giữ thành thạo các kỹ năng của võ thuật kế thừa từ nhiều đời, chắc chắn y không phải là đối thủ.


Nhưng mà bây giờ ấy hả, chiêu lăng không hoạt bộ này cũng chỉ có như vậy thôi, so sánh với công pháp của âm dương ma kinh quả thật chính là con cháu.

Âm dương ma kinh mà chủ nhân cũng có thể tùy tiện cho y, vậy cũng có thể biết được công pháp mà chủ nhân tu luyện đáng sợ cỡ nào.

Thẩm Chi Thu muốn dùng chiêu này để chèn ép chủ nhân, vậy đơn giản chính là tự rước nhục vào thân.

Thẩm Chi Thu đáp xuống phía trên đài diễn võ, đứng chắp tay quay người nhìn về phía Trần Thuận.

Lúc này có một cơn gió nhẹ thổi đến, xuất hiện đúng lúc, dường như là đang vỗ tay cho Thẩm Chi Thu.

Bộ quần áo luyện công của ông ta bị gió thổi bay phất phới, nghiễm nhiên là cao nhân phong phạm.

Chúng con em của nhà họ Thẩm nhìn thấy một màn này, hai mắt quả thật muốn bắn ra ánh sáng.

Đây chính là cao thủ võ đạo đại thành của nhà họ Thẩm mình.

Thật là ngầu quá đi thôi!

Người nào cũng âm thầm thề thốt tương lai mình cũng nhất định phải trở thành võ đạo đại thành, tu luyện đến cảnh giới như thế.

Thẩm Chi Thu nhìn thấy thần sắc của đám tiểu bối nhà họ Thẩm, cảm thấy vô cùng hài lòng.

Ông ta cố ý lộ ra chiêu này, không chỉ là muốn đàn áp ra oai với Trần Thuận, cũng cố ý kích thích tiểu bối của nhà họ Thẩm, làm bùng cháy ham muốn học võ đạo của bọn họ.

Nếu không thì nhà họ Thẩm ngày càng suy thoái, không nói đến việc lớp dưới xuất hiện thiên tài tuyệt thế giống như là Trịnh Đông Dương, ít nhất cũng không thể để tất cả đều biến thành phế vật, làm cho võ đạo bị đứt đoạn.

Vậy thì nhà họ Thẩm thật sự xong rồi.

Thẩm Chi Thu đứng chắp tay nhìn về phía Trần Thuận, không phải là cậu muốn khiêu chiến nhà họ Thẩm của chúng tôi sao? Không phải nói là tôi không phải là đối thủ của cậu sao? Để tôi nhìn xem cậu lên đài như thế nào.

Tiểu bối của nhà họ Thẩm cũng đồng loạt nhìn về phía Trần Thuận, trong ánh mắt tất cả đều là biểu cảm cười trên nỗi đau của người khác. Không phải là lúc nãy ngươi vừa mới ngông cuồng đến cực điểm à, cũng không chịu nhìn thử xem nhà họ Thẩm của chúng tôi là ai, chính là gia tộc với lịch sử lâu đời của Giang Châu, quả thật chính là tự rước lấy nhục mà.

Trần Thuận thấy thế, lắc lắc đầu, cũng chỉ là một hạt gạo mà cũng dám so sánh với trăng sáng, muốn ra oai ở trước mặt của tôi à, vậy thì tìm nhầm người rồi đó.

Vốn dĩ định trực tiếp ra tay kết thúc trận chiến này một cách đơn giản, nhưng mà Trần Thuận lại thay đổi ý định.

Bước từng bước đi ra, giống như trong không trung có vô vàn bậc thang vô hình, bước từng bước một lên không đi về phía đài diễn võ.






Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK