Mục lục
Ma Đế Truyền Kỳ
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:



Tất cả mọi người đều có vẻ lo lắng.

Dù sao, đó cũng là nhà họ Trịnh ở thủ đô.

Họ đã có được hai cao thủ cấp bậc tông sư rồi, bây giờ lại có thêm thiên tài tông sư trẻ tuổi Trịnh Đông Dương này nữa.

Đây chỉ là bề nổi thôi, những gia tộc lớn truyền thừa nhiều năm như nhà họ Trịnh ở thủ đô này, sức mạnh nền tảng của bọn họ cực kỳ khủng khiếp.

Chỉ cần là người có tìm hiểu đối với các thế gia thì đều biết, sức mạnh biểu hiện bên ngoài của những thế gia này chẳng qua chỉ là một góc của tảng băng chìm mà thôi.

Bây giờ, nhìn bên ngoài nhà họ Trịnh chỉ có ba vị tông sư, nhưng phía sau lưng có thể còn có nhiều hơn, thậm chí còn sở hữu những sự tồn tại mạnh hơn tông sư.

Đối mặt với những nhân vật khổng lồ như vậy, nếu không phải là người có tố chất tâm lý mạnh mẽ thì sẽ cảm thấy vô cùng tuyệt vọng.

Nhưng ngoài dự đoán của mọi người, sau khi nghe được câu nói này, Trần Thuận chỉ cười lạnh lùng nói: “Nếu anh ta dám đến Giang Bắc thì tôi sẽ khiến anh ta có đi mà không có về!”

Hắn vừa nói xong, mọi người có mặt giống như được tiếp thêm sức mạnh, thở phào nhẹ nhõm.

Nhưng ngẫm lại thì cũng không đến nỗi phải lo lắng như vậy, dù sao thực lực mà Trần Thuận biểu hiện lúc này, cho dù là chuẩn tông sư cũng không địch lại hắn.

“Trần Thuận, anh là tông sư sao?”

Vương Minh Vy nhìn Trần Thuận sau đó hỏi vấn đề mà tất cả mọi người đều rất quan tâm.

Những người đi theo Trần Thuận đều biết hắn rất mạnh mẽ, thực lực rất khủng bố, nhưng chưa có người nào biết rõ thực lực thực sự của Trần Thuận.

Hoặc là nói trước giờ Trần Thuận chưa từng gặp phải đối thủ, cho dù gặp phải chuẩn tông sư cũng chỉ một chiêu là đánh bại đối thủ, cho nên hắn chưa bao giờ thể hiện ra thực lực thật sự của mình.


Trần Thuận nhìn Vương Minh Vy, cười lắc đầu: “Không phải!”

Đời trước thứ hắn tu luyện là linh khí đất trời, đời này Hỗn Độn Châu ở trong tay, thứ hắn tu luyện chính là lực Hỗn Độn, bây giờ hắn đang ở cảnh giới thứ hai của việc tu luyện, cảnh giới Luyện Khí, quả thật là nó khác xa với nội lực, võ đạo trên Trái Đất.

Dựa theo tiêu chuẩn nội lực trên Trái Đất, hắn đương nhiên không được coi là tông sư.

Hắn căn bản không có cái gọi là nội lực.

“Không phải”, Trần Thuận nói ra hai chữ này nghe mà nhẹ nhàng, nhưng những người nghe thấy thì lại cảm thấy vô cùng nặng nề.

Chủ nhân của bọn họ, thực lực kinh khủng như thế mà lại không phải là tông sư.

Vậy thực lực của tông sư mạnh đến cỡ nào? Khủng bố cỡ nào?

Những người có mặt ở đó, chưa có ai gặp được tông sư thật sự, cho nên bọn họ chỉ có thể suy đoán thực lực của tông sư thôi.

Nhưng kết quả suy đoán lại khiến họ suýt thì tuyệt vọng.

Trần Thuận không phải tông sư, vậy thì chắc chắn không phải là đối thủ của Trịnh Đông Dương rồi. Nếu nhà họ Trịnh đã đánh tiếng nói một tháng sau sẽ đến Giang Bắc để giết Trần Thuận, thì chắc chắn bọn họ sẽ đến.

Đến lúc đó phải làm sao bây giờ?

“Tông sư, rất mạnh sao?” Trần Thuận hỏi lần nữa.

Mọi người nghe vậy, toàn thể không còn gì để nói.

Có điều cũng không dám chửi thề.

“Tông sư, dù sao thì số lượng cũng rất ít, theo tôi được biết, ở Giang Châu không có cao thủ cấp bậc tông sư, cao nhất cũng chỉ là chuẩn tông sư thôi.

Chúng tôi cũng chưa từng thấy tông sư thật sự, càng đừng nói tới việc thấy được thực lực của tông sư, nhưng mà giới võ đạo có lưu truyền một câu, vào được tông sư, siêu phàm nhập thánh.

Đến được cảnh giới tông sư sẽ hoàn toàn khác biệt, nếu tông sư dốc hết sức thì có mười người chuẩn tông sư cũng không giết được!”

Quỷ Hợp Hoan nói.

Trừ Trần Thuận ra, gã là người có thực lực cao nhất trong những người có mặt.

Gã đã từng nội lực thâm hậu, võ đạo đại thành, có thực lực gần đạt đến chuẩn tông sư.

“Vào được tông sư như siêu phàm nhập thánh?” Khóe miệng Trần Thuận lộ ra nụ cười mỉa mai: “Chỉ là người phàm nhỏ bé cũng dám nói siêu phàm nhập thánh, dốt nát, đúng là đáng sợ mà!”

Lời của Trần Thuận khiến tất cả mọi người lập tức nghẹn lời.

Thậm chí có người còn muốn nói một câu, chủ nhân à, ngài còn chưa phải là tông sư, mà ngài còn cười chê người ta sao?

Nhưng họ chỉ dám nhủ thầm trong bụng thôi.

Mà Trần Thuận dường như cũng nhìn ra được sự lo lắng của mọi người, hắn lại mỉm cười khẳng định: “Không cần lo lắng, cho dù là tông sư tôi cũng có thể một kém chém chết!”

Hắn vừa nói xong, mấy bàn ghế xung quanh lơ lửng giữa không trung, sau đó, môt tiếng nổ lớn, tất cả bàn ghế đều tan thành bụi.

Này?

Mọi người nhìn thấy cảnh này, ngạc nhiên đến ngây người.

Không phải bọn họ không biết sự khủng bố của Trần Thuận, nhưng mà chiêu này của hắn vẫn vượt ngoài dự đoán của bọn họ.


Trần Thuận chẳng có bất kỳ động tác gì cả, nhưng lại khiến cho bàn ghế xung quanh trong nháy mắt trở thành tro bụi, đây là chuyện mà năng lực của con người có thể làm được sao?

Sợ là, tông sư cũng chỉ đến thế mà thôi.

Lúc này bọn họ không còn lo lắng nữa.

***

Sau khi một mình rời khỏi nhà họ Vương, lúc này Trần Thuận mới cảm thấy hơi đau.

Lúc nãy hắn khiến cho mấy cái bàn trôi lơ lửng giữa không trung sau đó cho nổ thành bột mịn, chiêu này mạnh thì có mạnh nhưng cũng gần như trong chớp mắt rút hết phân nửa lực Hỗn độn mà Trần Thuận tập hợp trong cơ thể.

Nhưng cũng hết cách rồi Trần Thuận phải trấn an mọi người trước đã.

Tuy rằng Trần Thuận chưa gặp qua tông sư thực sự ở Trái Đất, nhưng có gì phải sợ chứ?

Chẳng qua chỉ là một kiếm chém chết mà thôi.

Hơn nữa sau một tháng, Trần Thuận tất nhiên đã đột phá cảnh giới, từ cảnh giới Luyện Khí tiến vào cảnh giới Thần Thông.

Vào được cảnh giới Thần Thông, tự nhiên sẽ Thần Thông.

Đến lúc đó, hắn có thể sử dụng được rất nhiều chiêu thần thông của chúa tể Ma giới.

Đừng nói chỉ là một Trịnh Đông Dương, cho dù là tiêu diệt hết toàn bộ nhà họ Trịnh ở thủ đô cũng chỉ là chuyện nhỏ.

Để có thể khôi phục thực lực nhanh hơn nên Trần Thuận quyết định ban ngày hắn cũng đến đại học Giang Châu tu luyện.

Không thể uổng phí Tụ Linh Trận mà hắn đã làm ra.

Bây giờ hắn đã dặn dò Quỷ Hợp Hoan đi tìm những nơi có linh khí nồng đậm ở Giang Châu.

Nếu có thể tìm được một nơi vừa có linh khí nồng nặc lại vừa thuận tiện thì Trần Thuận sẽ bảo bọn họ mua lại sau đó sẽ dựng một Tụ Linh Trận cỡ lớn ở đó và cho những thủ hạ của hắn cùng đến Tụ Linh Trận tu luyện.

Bây giờ Quỷ Hợp Hoan đã nhập môn tu luyện Âm Dương Ma Kinh rồi, gã đã có thể cảm nhận được sự tồn tại của linh khí đất trời.

Đương nhiên cũng có thể mơ hồ phân biệt được mức độ nồng đậm của linh khí đất trời.

Giao chuyện này cho gã làm, Trần Thuận cũng yên tâm.

Lúc Trần Thuận đang mải suy nghĩ những chuyện này thì đột nhiên có một chiếc BMW màu trắng đậu sát bên cạnh hắn.

Trần Thuận nhìn sang, hóa ra là chiếc xe BMW của Tống Thiên Hy.

Lúc này, cửa sổ xe chậm rãi hạ xuống, hắn nhìn thấy Tống Thiên Hy xinh đẹp ngồi bên trong.

“Mới sáng sớm mà anh đã đi đâu vậy?”

Tống Thiên Hy hỏi, trong giọng nói mơ hồ có sự giận dỗi.

Cô khó khăn lắm mới lấy hết can đảm để bắt đầu sống chung với Trần Thuận, sau đó chậm rãi trở thành một đôi vợ chồng thật sự.

Kết quả, Trần Thuận thì ngược lại.

Không giống đàn ông chút nào.

Nửa đêm, một người phụ nữ xinh đẹp tuyệt trần nằm bên cạnh, nhưng hắn lại không nhúc nhích chút nào, ngả lưng đã ngủ, sáng sớm ngày hôm sau mở mắt ra đã không thấy hắn đâu cả.


Giống như hắn hoàn toàn không để ý đến người vợ là cô đây vậy.

Nếu là trước đây, Trần Thuận biểu hiện như vậy, Tống Thiên Hy sẽ rất hài lòng, giữa hai người càng xa lạ thì sẽ càng không xảy ra mâu thuẫn.

Còn bây giờ Tống Thiên Hy đã quyết định sẽ trở thành người phụ nữ thật sự của Trần Thuận, cho nên đương nhiên cô sẽ không vui.

“Tôi đến nhà họ Vương bàn công việc.”

Trần Thuận nói.

“Nhà họ Vương?”

Lúc này Tống Thiên Hy lại trợn to hai mắt.

Sáng nay cô đọc được tin này, đêm qua nhà ho Vương bất ngờ xảy ra một vụ nổ.

Đêm qua nhà họ Vương bất ngờ nổ tung, có mấy người chết.

Vương Chính gia chủ nhà họ Vương tự nhận trách nhiệm sau đó nhường lại vị trí gia chủ.

Ông ta nhường vị trí cho con gái lớn, cũng là một trong bốn người đẹp nhất, thần bí nhất Giang Châu, Vương Minh Vy!

Tin tức này sáng sớm đã gây ra náo động rất lớn ở Giang Châu.

Vương Chính là một người có dã tâm tham vọng lớn.

Tầng lớp trên ở Giang Châu, những người hiểu rõ ông ta đều có thể chắc chắn khẳng định, Vương Chính tuyệt đối sẽ không nhường vị trí gia chủ nhà họ Vương, sau đó lại liên tưởng tới vụ nổ xảy ra tối qua, mặc dù theo thông tin nói là do ngoài ý muốn.

Nhưng những quý tộc nhà giàu này có dùng đầu ngón chân cũng có thể đoán được chuyện này là do có người có tình tung tin ra để lừa gạt những người không biết mà thôi.

Nhà họ Vương chắc chắn đã xảy ra vấn đề rồi.

Chỉ có điều, mới qua mấy tiếng, rất nhiều người vẫn chưa điều tra được rõ ràng, rốt cuộc tối qua nhà họ Vương đã xảy ra chuyện gì?

“Vụ nổ tối qua ở nhà họ Vương có liên quan tới anh sao?”

Ánh mắt của Tống Thiên Hy nhìn Trần Thuận có hơi khó tin.

Bây giờ nghĩ lại, tối qua sau khi cô được Trần Thuận cứu tỉnh đã là rạng sáng.

Mà vụ nổ của nhà họ Vương là xảy ra trước đó.

Trần Thuận nghe vậy ngược lại cũng chẳng giấu diếm, gật đầu.






Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK