“Trần Thuận, cậu mau nhận lỗi với Tôn thần y đi.”
Tần Phụng Kiều nóng nảy nói.
Trần Thuận nhìn bà mẹ vợ lật mặt nhanh hơn lật sách của hắn, lập tức sa sầm mặt: “Ông ta có tư cách gì mà xứng bảo tôi xin lỗi?”
Hắn vừa nói xong, tất cả những người có mặt đều nín khe một lần nữa.
Nếu như câu bật thốt ‘ồn ào’ lúc nãy có thể giải thích là Trần Thuận lỡ lời thì câu nói này là công khai trắng trợn đánh thẳng vào mặt Tôn Quốc An.
Khắp Giang Châu này mấy người dám làm như thế?
Mấy ai sẽ như vậy?
Bọn họ bợ đỡ Tôn thần y còn không kịp nữa là.
“Trần Thuận, tôi thừa nhận cậu cũng biết chút ít về y thuật, nhưng nếu bởi vì vậy mà cậu không xem Tôn thần y ra gì, thậm chí còn nhục mạ ông ấy thì cậu cũng quá ngông cuồng rồi.”
Lý Thi ngoài miệng quát lớn nhưng trong lòng lại mừng như điên.
Trần Thuận nhìn anh ta giống như đang nhìn một kẻ đã chết, hắn cười mỉa mai, nói: “Một bác sĩ mà ngay cả bệnh của bản thân cũng không trị được, thì có xứng đáng làm thần y không? Đúng là làm người ta cười muốn rụng răng mà.”
Cái gì?
Sau khi nghe được câu này, Tôn Quốc An toàn thân chấn động.
Trên mặt, trong mắt ông ta tràn ngập vẻ khó tin.
Ông ta lập tức xoay người lại, nhìn Trần Thuận với ánh mắt kích động, thậm chí còn hơi run run.
Nhưng theo Lý Thi thấy, cậu ruột của anh ta là đang tức giận, giận đến run cả người.
Đã bao nhiêu năm rồi hôm nay anh ta mới thấy lại.
Anh ta càng thấy vui vẻ hơn, lập tức nói: “Trần Thuận, cậu không tôn trọng tiền bối thì thôi đi, sao dám rủa Tôn thần y có bệnh chứ, nhân phẩm của cậu thấp hèn đến mức như vậy sao?”
Nếu anh ta đã không tạo dựng được hình tượng cho bản thân thì cứ giẫm lên hình tượng của Trần Thuận là được rồi.
Nếu truyền ra ngoài, so sánh hai người với nhau thì bản thân anh ta cũng không quá khó coi.
Sau khi Tống Thiên Hy nghe được Trần Thuận nói lời này, cô chỉ im lặng.
Nếu là trước đây, cô sẽ không chút do dự cho rằng Trần Thuận điên rồi.
Nhưng mà bây giờ không biết tại sao cho dù có so sánh hắn với Thần y Tôn Quốc An, một người cả đời trị bệnh cứu người chưa từng thất bại, cô vẫn nguyện tin tưởng Trần Thuận, tin tưởng những gì hắn nói.
Có điều, Tần Phụng Kiều thì lại không như vậy. Bà ta vẫn luôn ở bệnh viện chăm sóc Tống Kiến Nguyên, về sự thay đổi của Trần Thuận, bà ta chỉ chứng kiến chuyện lần trước hắn cứu sống chồng bà, còn những chuyện khác đều là nghe kể lại từ Tống Thùy Hạnh, thế nên bà ta cảm thấy Tôn thần y đáng tin cậy hơn.
“Trần Thuận, sắc mặt Tôn thần y hồng hào, thân thể cường tráng, khỏe mạnh, cậu đừng nói linh tinh, bây giờ xin lỗi Tôn thần y vẫn còn kịp, nếu ngài ấy tức giận, không chịu cứu người nữa thì sao? Cậu cũng không muốn ba vợ cậu sống thực vật mãi đúng không?” Tần Phụng Kiều thấp giọng nói. Tuy thái độ của bà ta với Trần Thuận đã tốt hơn trước đây rất nhiều nhưng những lời này lại tỏ rõ bà ta không tin tưởng Trần Thuận, Trần Thuận khẽ chau mày.
Chỉ có điều, chẳng ai ngờ, Tôn thần y bị rủa có bệnh mà không nổi giận, thậm chí còn kích động hỏi: “Chàng trai trẻ, cậu nhìn ra được sao?”
Trần Thuận nói không sai, ông ta quả thật có bệnh, cơ thể đúng là đã xảy ra vấn đề.
Nhưng ông ta khẳng định, ở Giang Châu chắc chắn không có bác sĩ nào có thể có nhìn ra được. Mấy năm nay, ông ta đã từ chức viện trưởng bệnh viện Giang Châu, cũng không dễ dàng khám chữa bệnh cứu người nữa, mà dành thời gian đi khắp nước T. Những người khác cho rằng ông ta đang đi du lịch, nhưng chỉ có ông ta mới biết, ông ta đang đi tìm cách chữa trị căn bệnh của chính mình.
Nhưng đi khắp nước mà người nhìn ra được bệnh của ông ta chẳng được mấy người, càng đừng nói có ai trị được bệnh của ông ta?
Dần dà, Tôn Quốc An cũng sắp tuyệt vọng rồi. Khắp nước T, người có y thuật cao hơn ông ta không phải không có, nhưng có những người, đến bản thân ông ta cũng không gặp được, mà chỉ gặp những người có y thuật không bằng ông ta.
Vậy nên đến cuối cùng ông ta vẫn chưa tìm được cách trị bệnh cho bản thân.
Nếu lời nói ngông cuồng của Trần Thuận lúc nãy khiến cho những người có mặt ở đó khiếp sợ và giận dữ thì câu nói này của Tôn thần y lại như gây lên một đợt sóng dữ dội trong lòng bọn họ.
Chàng trai trẻ?
Tôn thần y đổi giọng xưng hô, điều này có ý nghĩa thế nào?
Quan trọng nhất chính là, Tôn thần y nói, hắn có thể nhìn ra?
Có thể nhìn ra cái gì, nhìn ra ông ta có bệnh sao?
Lẽ nào Tôn thần y thực sự có bệnh trong người đúng như lời Trần Thuận nói?
“Sắc mặt ông hồng hào chẳng qua chỉ là hồi quang phản chiếu mà thôi, nếu không tìm được phương pháp đúng đắn để nhanh chữa khỏi bệnh thì trong vòng một tháng nữa, ông chắc chắn sẽ chết!”
Trần Thuận cười hờ hững nói.
Trần Thuận vừa nói xong, những người có mặt ở đó lại sững sờ lần nữa.
Lý Thi chửi ầm lên ngay lập tức: “Trần Thuận, tên tiểu súc sinh nhà cậu, cậu rủa Tôn thần y có bệnh thì thôi đi, bây giờ lại còn dám nguyền rủa ông ấy trong vòng một tháng chắc chắn sẽ chết, cậu làm vậy là có ý gì?”
Những bác sĩ khác, lúc này đều chung chiến tuyến với Lý Thi, bọn họ ước gì có thể giết chết Trần Thuận. Tôn Quốc An là một truyền thuyết trong giới y học đấy, là tín ngưỡng bất diệt trong lòng những người ngành y.
Một thần y cả đời cứu người chưa bao giờ thất bại, vậy mà anh ta lại nói rằng, ông ấy sống không được một tháng nữa sao?
Cho dù Tôn thần y có bệnh, lẽ nào bản thân ông ta không tự chữa được sao?
“Câm miệng lại.” Lúc này Tôn Quốc An mặt mũi sa sầm,quát Lý Thi.
Lý Thi sững sờ.
Bình thường người cậu này đối xử với anh ta rất tốt, nếu không thì anh ta cũng chẳng mời được Tôn Quốc An đến cứu người để anh ta lên mặt như thế.
Nhưng lời Tôn Quốc An vừa nói ra như cái tát mạnh vào mặt anh ta, lập tức trở thành đối tượng bị châm chọc.
Lý Thi trong lòng muốn phản bác nhưng lại không có lá gan này, anh ta chỉ có thể trừng mắt nhìn Trần Thuận, sau đó nuốt hết những lời oán giận vào bụng, thoạt nhìn trông anh ta hơi buồn cười.
“Xin hỏi ngài chắc chắn như vậy không?”
Tôn Quốc An lại thay đổi cách gọi, ông ta bất giác đi gần về phía Trần Thuận, giọng nói còn hơi run run.
Theo như ông ta dự đoán thì ông ta sống thêm hai ba năm nữa cũng không thành vấn đề, ông ta vẫn còn thời gian, vẫn còn cơ hội.
Nhưng nếu theo lời của Trần Thuận, trong vòng một tháng ông ta chắc chắn sẽ chết, vậy ông ta phải làm sao bây giờ, ông ta chưa muốn chết đâu.
Mặc dù ngay cả chính bản thân ông ta cũng không quá tin vào lời nói này của Trần Thuận nhưng Trần Thuận vừa nhìn đã có thể nhận ra được bệnh tình của ông ta, khiến ông ta không thể không nắm lấy cọng cỏ cứu mạng này.
“Thời gian gần đây, có phải ông luôn cảm thấy cơ thể lúc nóng lúc lạnh, lúc lạnh thì cả người như sắp đóng băng, lúc nóng thì lại giống như đang ở trong lò lửa, nhưng nhiệt độ bên ngoài lại rất bình thường, đúng không?”
Trần Thuận nói sâu xa.
Tôn Quốc An nghe xong, hơi thở dồn dập.
Những gì Trần Thuận nói, hoàn toàn chính xác.
“Bây giờ, triệu chứng này xuất hiện nhanh mà biến mất cũng nhanh, ông cố nhịn một lúc là qua nhưng một tháng tới đây, triệu chứng sẽ càng lúc càng nặng, đến một khoảnh khắc nào đó, cả người ông sẽ bị đông thành đá, sau đó sẽ tan ra, thành một vũng nước đặc!”
Tôn Quốc An nghe vậy, cả người run rẩy.
Ông ta được xưng là Thần y nên Trần Thuận vừa nói vậy, ông ta liền hiểu rõ, những gì Trần Thuận nói đều là sự thực.
Ông ta cứ tưởng rằng, tình trạng đó phải hai, ba năm nữa mới xuất hiện nhưng Trần Thuận lại nói trong vòng một tháng tới sẽ xuất hiện rồi, ông ta không thể không hoảng sợ.
“Xin ngài cứu tôi một mạng!”
Bây giờ Tôn Quốc An đâu còn để ý gì tới mặt mũi nữa, ông ta lập tức khom lưng nói với Trần Thuận.
Mấy năm nay ông ta đã đi khắp nước T, tìm kiếm cách chữa trị nhưng chẳng mấy người nhìn ra được bệnh của ông ta, chứ đừng nói chi có cách trị.
Nhưng, lúc này, một người trẻ tuổi, chỉ nhìn ông ta rồi dựa vào “nhìn, nghe, hỏi, sờ” đã có thể chẩn đoán chính xác triệu chứng bệnh của ông ta, quả đúng là tài năng như thần mà.
Đây mới là Thần y thật sự!
Động tác này của Tôn Quốc An lại một lần nữa làm mới chỉ số khiếp sợ của tất cả mọi người đang có mặt ở đó.
Ôi trời ơi!
Họ vừa nhìn thấy cái gì?
Tôn thần y khom lưng với một tên nhóc miệng còn hôi sữa, cầu xin hắn cứu mạng sao?
Nhưng thái độ của Trần Thuận lại một lần nữa khiến bọn họ cảm thấy khó mà tin nổi.
Toàn trường dường như kinh hãi đến chết lặng.
“Tôi có nói sẽ cứu ông sao?”
Trần Thuận cười lạnh lùng.
Hắn là Ma, không phải Đức Phật đi khắp nơi làm việc thiện tích đức.
Chưa nói đến, Phật thì nhất định tốt sao?
“Trần Thuận, cậu là cái thá gì chứ…?”
Lý Thi không nhịn được nữa khi thấy Trần Thuận ngông cuồng tự đại như vậy.
Có điều anh ta còn chưa nói xong đã bị “đánh gãy”.
Đúng là bị: “Đánh gãy”.
Bốp!
Tiếng tát tai lanh lảnh vang vọng khắp cả phòng bệnh.
Lý Thi nhìn Tôn Quốc An vẻ không thể tin được, anh ta hoàn toàn không thể tưởng tượng nổi người cậu ruột bình thường thương anh ta hết mực lại đánh anh ta như vậy.
“Đúng là đồ nghịch tử, mày muốn hại chết cậu mày à?”
Tôn Quốc An biết bản thân chỉ sống được một tháng nữa, làm sao còn giữ được dáng vẻ bình tĩnh bình thường nữa?
Tôn Quốc An đánh Lý Thi xong thì lại quay sang nói với Trần Thuận: “Cầu xin ngài, cứu tôi một mạng!”
Lần này, Tôn Quốc An sợ Trần Thuận lại từ chối nữa nên ông ta vội vàng mở miệng nói tiếp: “Nếu ngài bằng lòng cứu tôi một mạng, bất kể ngài có yêu cầu gì chắc chắn tôi đều sẽ thực hiện được.”
Lúc này Trần Thuận mới cười nói: “Muốn cứu ông một mạng à, cũng không khó, nhưng có hai điều kiện!”
“Một là từ nay về sau ông phải tôn tôi làm chủ nhân.”
“Hai là muốn cứu mạng ông, thì bác sĩ Lý cần phải trả giá chút đỉnh.”
Trần Thuận nói xong thì nhìn chằm chằm vào Lý Thi đang ở bên cạnh.
Danh Sách Chương: