Trần Thuận nhìn đệ tử ngoại môn của Chân Tiên Kiếm Tông, nhẹ giọng nói: “Xin nói cho hắn biết tối nay chúng ta nhất định sẽ đến chỗ hẹn!”
Nói xong hai người Trần Thuận và Lam Hà đi về phía đỉnh Tiếp Dẫn.
Mà tin tức Lam Hà và tu sĩ họ Trần đến cũng đã nhanh chóng truyền tới đỉnh Tiếp Dẫn.
Lọt vào tai Chung Hồ.
Sau khi biết tin, Chung Hồ hừ lạnh: “Tối nay không lóc da lột xương cậu thì khó mà hoá giải được mối hận trong lòng tôi!”
Sau đó Chung Hồ đến gặp Ngải Lệ Tư một lần nữa, mời Ngải Lệ Tư đến lầu Quỳnh Tiên tụ họp, xem hắn giết hai người Trần Thuận như thế nào.
Tìm lại thể diện trước mặt Ngải Lệ Tư.
Nhưng Chung Hồ cũng không chắc liệu Ngải Lệ Tư có đồng ý lời mời của mình hay không.
Tuy nhiên điều khiến Chung Hồ ngạc nhiên là sau khi hắn nói ra ý nghĩ này, Ngải Lệ Tư đã lập tức đồng ý.
Điều này khiến Chung Hồ cảm thấy cực kỳ hưng phấn.
Nhớ lại lúc trước Ngải Lệ Tư sẽ chủ động mời mình đi cùng, còn chủ động cung cấp thông tin cho hắn, bây giờ lại không chút do dự đồng ý lời mời của hắn.
Trong lòng Chung Hồ lại hiện lên vài ý nghĩ.
Dù sao sau khi đến Chân Tiên Kiếm Tông, Ngải Lệ Tư vốn chỉ là một người quen bình thường nhưng lại tỏ ra có thiện ý với hắn, điều này thật sự ngoài sức tưởng tượng.
Sau khi Chung Hồ ra về, Lộ Na mới cười thành tiếng.
Lộ Na là thị nữ của Ngải Lệ Tư, Nhu Nhi là thị nữ của Nam Cung Tiên Nhi, phong cách của hai người hoàn toàn khác nhau.
Nhu Nhi là kiểu con gái nhà lành ngoan ngoãn, cười không hở ra, dịu dàng, điềm đạm.
Còn Lộ Na lại mang những nét đặc trưng của con gái Tây Vực, với cách ăn mặc kỳ dị và hở hang, tính cách hào sảng, phóng khoáng.
“Công chúa, người đồng ý lời mời xong, ta thấy sư hình như huynh Chung Hồ có hơi nghĩ nhiều!”
Lộ Na cười nói.
Ngải Lệ Tư lắc đầu mỉm cười: “Giúp ta mời Nam Cung Tiên Nhi, Tuyết Lam và Xà Yêu Nhi tối nay cùng đến lầu Quỳnh Tiên chơi!”
“Vâng, thưa công chúa!”
Lộ Na đáp lời.
Màn đêm dần buông, trong lầu Quỳnh Tiên lại vẫn như ban ngày.
Ở đây không có nhiều quán rượu như ở Thánh thành mà như cung điện, vàng ngọc lấp lánh.
Lầu Quỳnh Tiên được thể hiện trong từ “Tiên”.
Trang trí bên trong hoàn toàn giống như chốn Tiên cảnh.
Trong lầu Quỳnh Tiên, phòng Tiên tự số tám.
Nói là phòng tám, thực ra lại giống như mở ra một thế giới nhỏ riêng biệt.
Chiếm diện tích hàng trăm mét vuông.
Chim hót hoa nở, suối nước róc rách, sương khói huyền ảo, thậm chí còn có cả chim tiên và sếu rừng được biến ra bằng trận pháp đang nô đùa, đẹp không sao tả xiết.
Chung Hồ đóng vai trò chủ nhân mở tiệc chiêu đãi, ngồi trên bàn Vân Đài chính giữa.
Ngoài ra còn có rất nhiều thiên kiêu của Đông Vực như Mạc Ly Đạo của núi Tử Quang Đông Vực, Mạnh Lập Hiên của Phi Vũ Chân Tông, Vạn Tinh Vũ của Trảm Nguyệt Cốc, Độc Cô Kiếm của Tử Cái Động phủ…
Cũng còn một vài thiên kiêu của vực khác cũng là bạn tốt của Chung Hồ tới.
“Chung huynh, nghe nói huynh còn mời cả công chúa Ngải Lệ Tư, không biết có phải thật hay không?”
Độc Cô Kiếm của Tử Cái Động phủ tò mò hỏi.
Câu hỏi này không chỉ là tiếng lòng của hắn mà cũng là tiếng lòng của hầu hết mọi người.
Mặc dù nhận được lời mời của Chung Hồ nhưng mọi người cũng đến với tâm lý ăn uống chùa, xem kịch vui.
Nhưng nếu Chung Hồ thật sự mời được công chúa Ngải Lệ Tư đến thì họ cũng nhân cơ hội này khắc sâu ấn tượng làm quen với công chúa Ngải Lệ Tư, đó cũng là điều mà mọi người mong đợi.
Dù sao hầu hết những người có mặt đều chỉ có quan hệ xã giao với công chúa Ngải Lệ Tư mà thôi.
Thậm chí còn có người coi như có quen biết với công chúa Ngải Lệ Tư nhưng chưa từng thực sự gặp mặt.
Nghe Độc Cô Kiếm hỏi vậy, tâm trạng Chung Hồ vui vẻ, hắn lập tức mỉm cười đáp: “Chung mỗ cũng chỉ là may mắn thôi, đúng lúc công chúa Ngải Lệ Tư rảnh rỗi nên mới có cơ hội mời tới thảo luận với mọi người chúng ta!”
Thấy Chung Hồ đưa ra câu trả lời khẳng định, trong mắt mọi người lướt qua một tia ghen tị.
Không biết Chung Hồ này giẫm phải vận cứt chó gì mà lại có được mối quan hệ với công chúa Ngải Lệ Tư.
Mà lúc này, thị nữ ngoài cửa phòng Tiên tự số tám chợt lên tiếng: “Công chúa Ngải Lệ Tư, nước Tây Lan Thần.”
Nghe vậy đám người Chung Hồ trong phòng đồng loạt nhìn ra ngoài cửa, đồng thời đứng lên chào đón.
Thân phận công chúa Ngải Lệ Tư cao quý hơn bọn họ rất nhiều, hoàn toàn có đủ tư cách để được họ chào đón.
Trên mặt mọi người cũng lộ rõ niềm vui.
Hôm nay nhất định phải thể hiện tốt trước mặt công chúa Ngải Lệ Tư.
Ví như đám người Mạnh Lập Hiên không có ý định như Chung Hồ, nhưng cũng muốn để lại ấn tượng sâu sắc trong lòng Ngải Lệ Tư và kết bạn cô.
Ngay sau khi mọi người đứng dậy, giọng nói của thị nữ bên ngoài lại vang lên.
“Nam Cung Tiên Nhi, Diệu Dục lầu!”
“Tuyết Lam, Phiêu Tuyết Cung!”
“Xà Yêu Nhi, Vạn Xà Điện!”
Liên tiếp có thêm ba tiếng thông báo.
Giây tiếp theo, bốn bóng người xuất hiện trước mặt mọi người.
Mỗi người có một phong cách riêng nhưng không có sự phân biệt cao cấp hay thấp kém.
Trong tích tắc, họ đã thu hút sự chú ý của mọi người.
Tất cả những người đứng lên chào đón đều hơi giật mình, lại nhìn Chung Hồ.
Phân lượng của Chung Hồ trong lòng mỗi người lại tăng lên không ít.
Không ngờ Chung Hồ lại có bản lĩnh đến thế, một lần mời được cả bốn người tới.
Điều này hoàn toàn vượt xa dự liệu của mọi người.
“Chung huynh, không ngờ huynh còn che giấu, lừa chúng tôi, nói chỉ mời công chúa Ngải Lệ Tư!”
Mạc Ly Đạo nói với Chung Hồ.
Chung Hồ cũng sững sờ.
Hắn chỉ mời một mình Ngải Lệ Tư thôi mà.
Hắn cũng muốn mời ba người còn lại nhưng không chắc có thể mời được không cho nên mới không đi mời.
Mặc dù bất ngờ nhưng điều này lại khiến lòng Chung Hồ cực kỳ vui vẻ.
Hắn vội vàng tiến lên chào đón.
“Chung sư huynh, Tiên Nhi không mời mà đến, không làm phiền mọi người chứ!”
Nam Cung Tiên Nhi mỉm cười nhẹ, đôi mắt long lanh chuyển động.
Chung Hồ vội nói: “Làm sao có chuyện đó được, đây thực sự là vinh hạnh của tôi.”
Sau đó hắn chào hỏi từng người, mời bốn cô gái vào trong.
Sau đó Chung Hồ lập tức nhường lại vị trí chủ vị cho bốn cô gái.
Ngay sau khi bốn người Ngải Lệ Tư, Nam Cung Tiên Nhi đi vào, mọi người còn chưa kịp nói chuyện thì tiếng của thị nữ đang đợi bên ngoài phòng Tiên tự số tám lại vang lên.
“Lam Hà, Tán Tu(*)!”
“Trần Thuận, tông chủ Ma tông!”
Nghe đến đây mọi người đều sửng sốt.
Bọn họ lại một lần nữa đồng loạt nhìn ra cửa nơi hai người xuất hiện.
Tán Tu: Tu sĩ không thuộc tông môn nào, sống ở trong thế giới thế tục, hay là rừng sâu, hoặc trước là tu sĩ trong tông môn nhưng sau rời khỏi tông môn vì chán cách sinh sống tu luyện của tông môn.
Danh Sách Chương: