Mục lục
Ma Đế Truyền Kỳ
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:



Niệm thần hiện giờ của Trần Thuận vô cùng mạnh mẽ.

Trong phạm vi cảm nhận của hắn không có một chút cường giả nào.

Linh thể của Tiểu Bàn Tử vẫn trong suốt, cũng không bị ai phát hiện.

Chính vì vậy đến hiện giờ, tiểu Bàn Tử vẫn lảng vảng ở bên ngoài.

Khi nhóc nhìn thấy Thiên Tuyết đối diện Trần Thuận, thế nhưng là một dáng vẻ ngại ngùng.

Tiểu Bàn Tử cảm thấy bất bình.

Trong nội tâm như có mười ngàn con Alpacas lao nhanh qua.

Tống Thiên Hy.

Vương Minh Vy.

Thiên Tuyết!

Cái tên Trần Thuận này vừa không đẹp trai, tại sao xung quanh hắn luôn xuất hiện hết mỹ nhân này đến mỹ nhân khác.

Mỗi một người đều là tuyệt sắc nhân gian.

Vấn đề là, họ đều đối với Trần Thuận…

Nghĩ đến đây, Tiểu Bàn Tử cảm thấy cuộc sống tẻ nhạt vô cùng.

Xung quanh Trần Thuận có bao nhiêu mỹ nhân xinh đẹp đều không quan trọng, nhưng mỗi một người lại chẳng liên quan gì đến nhóc.

Nhóc muốn ôm họ vào lòng nhưng đều không được, lần nào cũng bị Trần Thuận ngăn lại.

Thật sự quá bất công.

“Ông nội của cô thế nào rồi?”

Lúc này, Trần Thuận mới lên tiếng hỏi.

Shakun như thế nào, không có liên quan gì đến hắn.


Tuy nhiên, trước khi hắn vẫn chưa đến được biên giới Thần Hải Cảnh, thì Trần Thuận cũng không muốn Shakun chết.

Nếu không, Trần Thuận hiện tại cũng không có khả năng di chuyển đến nơi linh tuyền đó mà hoàn hảo không bị gì, huống chi còn có thể bị người khác chiếm giữ.

Hiện giờ, lại có liên quan đến di tích cổ.

Trần Thuận đương nhiên quan tâm đến sự sống chết của ông ta.

“Ông nội tôi, sau một trận giao chiến với đối thủ thì bị thương nặng, dưới sự giúp đỡ của đám người Nha Thanh, hiện giờ đã trốn rồi, cho nên tôi phải nhanh chóng mang thuốc cải tử hoàn sanh về…thuốc tiểu Hoàn Dương về, chỉ có cách này ông nội mới có thể được cứu mạng!”

Nhắc đến Shakun, trong mắt Thiên Tuyết nhất thời dâng lên một làn sương mù.

Khóe mắt ẩm ướt.

Trần Thuận nghe vậy, trong đôi mắt lóe lên một tia kì lạ.

Đây rốt cuộc là tiên duyên của Thiên Tuyết hay là tiên duyên của Shakun.

Mặc dù Trần Thuận chưa bao giờ nhìn thấy thuốc cải tử hoàn sinh của Dược các, nhưng Trần Thuận cho rằng, cho dù thuốc đó có thể cứu được Shakun , nhưng có lẽ cũng không giữ được tu vi Thần cảnh của Shakun.

Nhưng bây giờ, thứ mà Thiên Tuyết nắm giữ không phải là thuốc cải tử hoàn sinh, mà là thuốc Tiểu Hoàn Dương của hắn, hơn nữa thuốc Tiểu Hoàn Dương trong tay Thiên Tuyết chính là thủ pháp mà Trần Thuật tu luyện, được chế luyện bằng linh khí, chỉ cần Shakun còn thở, không chỉ cứu sống ông ta, mà còn bảo trụ được tu vi Thần cảnh của Shakun.

Lấy cảnh giới cuối cùng của Shakun , cho dù có rơi xuống, ông ta cũng sẽ không đến nỗi mà rơi vào Thần cảnh.

“Cô nói cho tôi biết di tích cổ là muốn tôi đi khu Tam giác cứu ông nội cô phải không?”

Trần Thuận nhìn Thiên Tuyết.

Thiên Tuyết cũng không giấu diếm, gật đầu: “Tôi biết cậu Trần ít nhất cũng là cường giả trong Thần cảnh, hẳn là có hứng thú với di tích cổ.”

Về vị trí của khu di tích cổ thì chỉ có ông nội tôi biết, bây giờ chắc có rất nhiều người đang tìm ông nội tôi, tôi e rằng nếu tôi mang tiểu Hoàn Dương quay về một mình, cũng không chắc là tiểu Hoàn Dương sẽ được an toàn đưa đến tay của ông nội tôi…

Cho nên, nếu cậu Trần có hứng thú với di tích cổ, mong cậu Trần đến khu Tam giác cùng Thiên Tuyết để cứu mạng ông nội tôi … Thiên Tuyết nhất định sẽ báo đáp công ơn của cậu Trần …”

Trần Thuận nghe thấy vậy, một nụ cười kỳ quái xuất hiện bên khóe miệng.

Về cái gọi là báo đáp mà Thiên Tuyết nói, Trần Thuận không quan tâm lắm.

Sau đó, hắn nhìn về phía Thiên Tuyết, lại nói: “Cô không sợ dẫn sói vào nhà sao? Tôi cũng giống như những người khác muốn chiếm được di tích cổ.”

Thiên Tuyết nhìn Trần Thuận, cắn chặt môi, một tia kiên định hiện lên trên khuôn mặt cô ta: “Thiên Tuyết cho rằng cậu Trần hẳn không phải người như vậy, nếu không, cũng sẽ không cứu tôi, huống chi cũng sẽ không lấy tiểu Hoàn Dương cho tôi.

Hơn nữa, nếu không có cậu Trần giúp đỡ, tôi lo rằng mình rất có khả năng sẽ không thể đưa được thuốc đến tay ông nội …”

Bất kể lý do là gì, Thiên Tuyết đã chọn tin tưởng Trần Thuận.

Tất nhiên, điều này cũng dựa trên nhận định của Thiên Tuyết, Trần Thuận chính là nền tảng của một cường giả Thần cảnh.

Nếu Trần Thuận vẫn chỉ thể hiện thực lực của nửa bước Thần cảnh ở khu Tam giác trước đó, thì Thiên Tuyết cũng sẽ không nói ra điều này.

“Được, tôi sẽ theo cô đến khu Tam giác và cứu ông cô!”

Trần Thuận gật đầu và nói.

Đối với di tích cổ, Trần Thuận vẫn có rất nhiều kì vọng.

Sau khi nói xong, Trần Thuận cũng không trì hoãn thời gian nữa.

Ngay lập tức hắn mang theo Thiên Tuyết lần nữa phóng lên trên cao.

Tuy nhiên, lần này, vì sẽ đi qua nhiều khu vực của thành phố.

Trần Thuận đã thực hiện một chiến thuật tàng hình khác, che giấu cả hai người và thậm chí cả Tiểu Bàn Tử cũng đều được tàng hình.

Sau đó, đi về hướng của khu tam giác với tốc độ cực đại.



Trong khoảng thời gian Trần Thuận đi cùng với Thiên Tuyết đến Dược các.

Thì chuyện phát hiện di tích cổ ở khu Tam giác đã bị truyền ra ngoài.

Hiện giờ, khắp mọi nơi đều vô cùng coi trọng chuyện di tích cổ.

Miến Quốc, trên Thánh Sơn.

“Bẩm báo Thánh chủ, di tích cổ mới được phát hiện ở khu Tam giác, tin tức nằm ở trong tay Shakun Thần cảnh, tuy nhiên, Shakun Thần cảnh trước mắt đã bị Olaf đánh bị thương nặng, đến nay vẫn chưa rõ tung tích.”

Trong thánh điện, một vị cường giả Sơ kỳ Thần cảnh đang bẩm báo lên với người đang hiên ngang ngồi trên đại điện kia.


Mặc dù hắn cũng là người của Thần cảnh, nhưng đối với Thánh Chủ cũng vô cùng kính trọng.

“Di tích cổ?”

Vị Thánh chủ bên trên kia sau khi nghe xong lời bẩm báo, trong mắt lóe lên một tia sáng, rồi biến mất vào hư không, hắn ta trầm giọng nói: “Hộ pháp Tả Hữu, hai người và Lagu cùng nhau đến khu Tam giác, nhất định phải tìm được Sha Kun trước những người khác. Một khi tìm được tung tích của Shakun, hãy lập tức thông báo cho ta.”

“Tuân lệnh!”

Đột nhiên, trong khoảng không, dường như truyền đến hai tiếng nói hư vô.

Sau đó, trong chớp mắt, trước mặt Lagu, hai bóng người mặc thánh bào xuất hiện.

Một tia ghen tị thoáng hiện lên trên mặt Lagu, hắn ta lập tức nói: “Mời hai vị Hộ pháp đi cùng tôi!”

Dứt lời, ba người đồng thời biến mất ngay tức khắc, hóa thành một ảo ảnh, đi về phía khu Tam giác.

“Di tích cổ, di tích cổ. Khu Tam giác thế mà lại tồn tại di tích cổ, nếu như có thể nắm lấy được di tích cổ này trong tay, cho dù lùi một bước, cũng có thể thu được vài thứ hữu ích, đời này chưa chắc không thể tiến thêm một bước ở Thần cảnh!”

Sau khi ba người bọn họ biến mất, bóng người phía trên Thánh Vị không khỏi thì thào, đồng thời, ánh mắt hắn cũng lóe sáng.





Việt Quốc, cung điện Hắc Ám.

“Điện chủ, trong khu Tam giác phát hiện được di tích cổ mới, tin tức về di tích cổ đang nằm ở trong tay của Shakun Thần cảnh!”

Theo tiếng bẩm báo này.

Trong bóng tối đột nhiên xuất hiện hai luồng ánh sáng nhanh như tia chớp, phá vỡ bóng tối.

“Không ngờ trong khu Tam giác lại tồn tại di tích cổ, tin tức đã truyền ra rồi, vậy thì đây hẳn là một trận chiến ác liệt.”

Sau khi ánh sáng lóe lên, cả đại điện lại lần nữa chìm vào bóng tối.

Đen nhánh như mực.

Nhưng trong đó, lại truyền ra một âm thanh khàn khàn.

“Tất cả các trưởng lão vào khu Tam giác, tìm cho được Shakun, hỏi về tin tức của di tích cổ.”

Lời này vừa nói ra, lập tức vang dội khắp điện đường Hắc Ám.

Ngay sau đó, giữa vô số người trong điện đường như có hơi thở cường đại phát ra.

Mỗi một người, ít nhất cũng có uy thế ở Thần cảnh.

Sau đó, những hơi thở này, cùng một lúc, đi về hướng của khu Tam giác.





Châu Thành, Giáo hội Quang Minh.

“Trong khu Tam giác, nghe đồn rằng đã xuất hiện di tích cổ mới. Chúng ta có cần phái người đến đó không?”

Mặc dù bị ngăn cách bởi thiên sơn vạn thủy, nhưng tầm quan trọng của di tích cổ không cần nói cũng biết.

“Phía bọn họ sẽ vô cùng bài xích cường giả như ở Châu Thành chúng ta, đặc biệt là cường quốc như Viêm Hạ, nhưng khi đã biết tin tức rồi, vậy cũng không thể làm như không biết, phái vài người qua đó, dù không được lợi thì cũng phải khuấy đục nước, nhân cơ hội đục nước béo cò.”

“Nếu như thực sự không thể, thì cũng ra sức làm cho bọn họ không đạt được, đặc biệt là Viêm Hạ, cường giả Thần cảnh của Viêm Hạ quá nhiều, lại quá mạnh, không thể tiếp tục để cho bọn họ mạnh mẽ như thế nữa, phải ngăn chặn bọn họ lại.”





Trong khoảng thời gian này, trên khắp trái đất, vô số cường giả siêu cường đã nhận được tin tức Shakun Thần cảnh nắm giữ tin tức về di tích cổ mới.

Đặc biệt là lấy thực lực của các phe gần khu Tam giác, trong lúc nhất thời dường như bị loạn lên hết.

Cùng lúc đó, tất cả các gia tộc ẩn danh ở Viêm Hạ cũng nhận được tin tức.

“Giáo chủ, di tích cổ mới đã xuất hiện trong khu Tam giác!”

Gần như cùng lúc đó, tất cả các gia tộc ẩn danh đều có người đến đưa tin.


Sau khi Trần Thuận rời khỏi Dược các.

Các chủ Hạ Hầu Vân và đại trưởng lão Dung Thanh Từ cũng nhận được tin tức.

Trong lúc nhất thời, phong ba nổi lên.

Tất cả các thế lực đều phái cường giả của bên mình đi thám thính khu Tam giác.





Tất nhiên, Trần Thuận không biết những chuyện này.

Tương tự, Thiên Tuyết cũng không biết.

Khi Trần Thuận đưa Thiên Tuyết vào khu Tam giác, nghe theo lời chỉ dẫn của Thiên Tuyết, họ đi hết một vòng thì tìm được một nơi vô cùng bí mật, cũng chính là nơi mà Shakun Thần cảnh đang ẩn náu.

Bọn họ lúc này mới phát hiện Shakun không còn ở đây nữa.

Không chỉ vậy, Trần Thuận còn đánh giá sơ qua nơi này đã có rất nhiều cuộc giao tranh ở đây.

“Ông nội…”

Thiên Tuyết nhìn thấy ông nội không có ở đây, nhưng lại có rất nhiều vết máu và dấu vết của trận chiến.

Nước mắt đang không ngừng tuôn rơi trong đôi mắt xinh đẹp.

Nước mắt chảy dài trên khóe mắt.

“Cậu Trần, anh nhất định phải giúp tôi, giúp tôi tìm được ông nội, cho dù điều kiện gì, tôi cũng đều hứa với anh, tôi sẽ báo đáp anh.”

Thiên Tuyết ngay lập tức nhìn về phía Trần Thuận, nghẹn ngào nói.

Nước mắt không ngừng tuôn rơi.

Coi Trần Thuận là chỗ dựa duy nhất, như một cọng rơm cứu mạng.

“Ông nội cô không hề ở gần đây.”

Thần niệm của Trần Thuận lập tức phát ra.

Nhưng mà, trong vòng một km không thấy bóng dáng của Shakun .

Tuy nhiên, không phát hiện ra hơi thở của Shakun, nhưng Trần Thuận lại phát hiện ra xung quanh hắn tồn tại một vài cường giả Thần cảnh.

Rải rác khắp mọi nơi.

Bọn họ đang thu liễm hơi thở lại.

Phương pháp khống chế hơi thở của những người này cũng không tệ, nếu gặp người khác, dù là trong Thần cảnh cũng có thể không cảm ứng được hơi thở của họ ngay lập tức.

Thật không may, người họ gặp lại là Trần Thuận.

“Ra ngoài hết đi!”

Trần Thuận khẽ mấp máy môi, đột nhiên, giọng nói của hắn vang lên như sấm, vang vọng trong phạm vi một km.

“Tuổi còn trẻ, thế mà lại có sức mạnh Thần cảnh, cậu bé, cậu là người của Hoa Quốc?”

Khi giọng nói của Trần Thuận vừa nói ra, xung quanh họ đột nhiên xuất hiện ba bóng người.






Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK