“Chúng con…”
Trần Thuận vừa chuẩn bị giải thích nói hắn và Tống Thiên Hy đã quyết định ly hôn rồi.
Nhưng Trần Thuận vừa mở miệng nói thì đã bị Tống Thiên Hy cắt ngang.
Tống Thiên Hy liền đi lên phía trước, đến chỗ ba cô ra vẻ làm nũng: “Ba, ba mẹ vẫn còn trẻ mà, cho dù mười năm nữa thì sức khỏe của ba mẹ vẫn khỏe mạnh cường tráng.”
“Chúng con giờ vẫn đang thời kỳ cố gắng phấn đấu, chuyện con cái thì qua vài năm nữa cũng không muộn!”
Tống Thiên Hy càng nói, sắc mặt càng đỏ bừng.
Thậm chí cô không dám nhìn thẳng Trần Thuận.
Trần Thuận ở bên cạnh nghe được những lời này cũng có chút ngây người.
Tống Thiên Hy vậy là có ý gì?
Nhưng mà, nghe Tống Thiên Hy nói như vậy, Trần Thuận cũng không nhắc chuyện ly hôn vào lúc này nữa.
“Ôi, thanh niên các con suy nghĩ nhiều quá, như năm xưa ba mẹ bằng tuổi các con bây giờ, hồi đó các con đã chạy nhong nhong chơi ngoài đường rồi…” Tống Kiến Nguyên lắc đầu.
“Ba!” Tống Thiên Hy lại làm nũng lên tiếng gọi ông.
“Được rồi, được rồi, ba không càm ràm nữa, được chưa, các con có suy nghĩ của các con, vậy thì cứ theo ý các con mà làm.” Tống Kiến Nguyên có chút bất lực nói: “Đêm nay, gia đình chú con từ Giang Nam đến chơi, Thiên Hy, các con chọn nhà hang rồi tối nay mời họ đi ăn bữa cơm gia đình!”
Tống Thiên Hy nghe xong, mày nhíu lại, ba cô bệnh nằm viện ba năm mà chưa từng thấy ông chú bác nào đến thăm hỏi lấy một lần, sao giờ lại đột nhiên xuất hiện để làm gì?
Quan hệ của hai nhà không tốt lắm.
Sau khi dặn dò xong, Tống Kiến Nguyên lại giữ Trần Thuận lại nói chuyện phiếm.
Đương nhiên chiều hôm đó, hai người họ không thể đi làm thủ tục ly hôn được.
Tống Thiên Hy đã đặt xong nhà hàng, rồi sẵn thông báo cho vài người họ hàng và bạn thân ở Giang Châu. Buổi tối hôm đó, Trần Thuận và mọi người đến nhà hàng một lúc mới đến chào hỏi bạn bè, họ hàng, gia đình Tống Kiến Quốc cũng đến rồi.
“Anh hai, chúc mừng anh hồi phục sức khỏe.”
“Chị dâu, chị càng ngày càng trẻ đẹp ra nha.”
“Thiên Hy, con đẹp hơn trước rồi đó.”
“Thùy Hạnh, một hai năm không gặp, cũng càng ngày càng đẹp hơn rồi, sắp tốt nghiệp rồi phải không?”
Sau khi Tống Kiến Quốc xuất hiện, ông lần lượt chào hỏi từng người trong nhà Tống Kiến Nguyên, rồi mọi người hàn huyên hỏi han nhau.
Nhưng, từ đầu đến cuối, ông ta tuyệt nhiên không nhắc đến Trần Thuận, coi hắn như là vô hình.
“Tôn Trình, mau tới chào bác con đi.” Tiếp đó, Tống Kiến Quốc gọi một cậu thanh niên trẻ tuổi đẹp trai từ phía sau đến.
Người thanh niên này chính là người con rể ở rể nhà ông ta.
Hôm nay cả nhà Tống Kiến Quốc gồm ông, vợ ông, con gái và con rể đều đến Giang Châu.
Tống Kiến Quốc chỉ có một người con gái, vì vậy người con rể này cũng giống như Trần Thuận, đều đến ở rể.
Tôn Trình nghe Tống Kiến Quốc gọi liền lập tức bước đến, tươi cười thân thiện, nho nhã lễ phép chào hỏi mọi người.
Cho đến cuối cùng, anh ta mới bất ngờ phát hiện, ngoài bốn người nhà Tống Thiên Hy, bên cạnh hình như còn một người.
Tôn Trình tỏ vẻ ngại ngùng: “Xin lỗi, vừa rồi không để ý đến anh, chắc anh là chồng của Thiên Hy phải không? Chào anh, tôi là Tôn Trình, sau này mong được chỉ giáo nhiều hơn!”
“Trần Thuận!” Trần Thuận nhếch mép cười trả lời.
Trần Thuận vừa dứt lời thì con gái Tống Kiến Quốc-Tống Viên Viên lạnh lùng nói: “Cần gì bắt tay chào hỏi một người vô dụng.”
Tống Viên Viên vừa dứt lời, cả nhà Tống Kiến Nguyên mặt biến sắc, nhất thời trở nên khó coi hơn.
Vừa rồi bọn họ đã cảm nhận được, Tống Kiến Quốc giống như cố ý coi thường Trần Thuận.
Giờ thì câu nói của Tống Viên Viên càng thể hiện rõ ràng hơn.
“Viên Viên, không được vô lễ!” Tống Kiến Quốc quát lớn.
Sau đó ông quay lại nhìn Tống Kiến Nguyên, cười hề hề nói: “Anh hai, là do em chiều hư con bé rồi, đánh giá người khác với tiêu chuẩn cao, cũng vì Tôn Trình vừa mới thăng chức lên ngày thường cũng thường ngước mắt trên trời, giống như Tôn Trình vừa thăng chức phó sở trưởng, con bé cũng đã mắng là vô dụng rồi.”
Nói lời này, bề ngoài Tống Kiến Quốc giống như đang trách con gái mình, nhưng ai nghe cũng có thể bắt được ý của ông ta là muốn khoe ‘Tôn Trình mới thăng chức lên phó sở trưởng’.
Phút chốc, toàn bộ họ hàng thân thích đều nhìn sang Tôn Trình làm Tống Kiến Nguyên vô cùng hài lòng.
Tống Kiến Nguyên cũng ha ha cười nói: “Tuổi trẻ vậy mà đã bước xa vậy rồi, Kiến Quốc, em đúng là tìm được chàng rể tốt, tương lai xán lạn đây!”
“Anh hai nói quá, em lại cảm thấy Tôn Trình cứ bận lo công việc sự nghiệp, không có nhiều thời gian dành cho Viên Viên, hai đứa còn trẻ nên cũng vì chuyện này mà thường mâu thuẫn, vợ chồng em vẫn chưa yên tâm được! Đâu giống Trần Thuận, ngày nào cũng dành thời gian cho Thiên Hy, nghĩ chắc hai vợ chồng nó chắc hòa hợp hạnh phúc lắm, anh hai anh chỉ cần hưởng phúc an nhàn là được, em ngưỡng mộ quá.”
Tống Kiến Quốc vừa nói vừa làm ra vẻ ngưỡng mộ.
Tống Kiến Nguyên nghe xong những lời này không hề tỏ cảm xúc gì, còn Tần Phụng Kiều thì có vẻ không vui lắm.
Ý của ông ta rõ ràng là ám chỉ con rể của nhà ông ta thì bận bịu sự nghiệp, con đường công danh thuận buồm xuôi gió.
Còn con rể nhà Tôn Kiến Nguyên thì ngày nào cũng rảnh rỗi không việc gì làm, phần lớn thời gian ngồi nhà chơi với vợ phải không?
Tần Phụng Kiều đang định lên tiếng.
Thì Tống Kiến Nguyên đã nhìn bà lắc đầu ra hiệu bà đừng chấp nhặt để ý.
Tần Phụng Kiều tuy thuộc tuýp người thực tế, nhưng vẫn rất nghe lời chồng bà.
Vì vậy nên bà nuốt lại những lời muốn nói vào trong.
Sắc mặt trên mặt bà vẫn không tốt lắm.
Tống Kiến Quốc thấy Tống Kiến Nguyên vẫn ra dáng vẻ không hề bận tâm, trong long cảm thấy có chút không vui.
Ông muốn nhìn thấy dáng vẻ tức tối mà không làm gì được của Tống Kiến Nguyên.
Từ nhỏ tới lớn, mọi thứ của ông đều thua kém so với Tống Kiến Nguyên.
Thậm chí đến cả việc cưới vợ, vợ ông cũng không đẹp bằng Tần Phụng Kiều.
Con gái của mình cũng thua kém Tống Thiên Hy về các mặt.
Ông ta vốn nghĩ rằng cả đời cũng sẽ không có cơ hội vượt mặt anh hai ông ta ở bất cứ mặt nào.
Nhưng Tống Kiến Quốc không ngờ Tống Kiến Nguyên lại tìm phải tên vô dụng làm con rể.
Sau khi biết tin này, Tống Kiến Quốc vui mừng hưng phấn mấy hôm.
Ông cảm thấy cuối cùng thì cơ hội của mình cũng đã đến, có thể áp đảo anh trai mình trên phương diện nào đó rồi.
Vì vậy nên Tống Kiến Quốc yêu cầu tuyển chọn khá gắt gao đối với con rể của mình, cuối cùng ông chọn Tôn Trình, có thể nói là con rể hoàn mỹ trong mắt ông.
Cho nên, ngay sau khi biết Tống Kiến Nguyên tỉnh lại sau thời gian dài sống thực vật, Tống Kiến Quốc liền nhanh chóng đưa cả nhà mình đến đây.
Ông thật sự quan tâm anh trai mình, muốn chúc phúc cho anh trai sao?
Chuyện đó sẽ không xảy ra đâu.
Nếu thật sự nói như vậy thì sao trong suốt thời gian ba năm Tống Kiến Nguyên hôn mê, ông ta không tới thăm hỏi lần nào?
Ông chỉ muốn đưa đứa con rể hoàn mỹ này của mình đến để khoe khoang thôi.
Chỉ khi Tống Kiến Nguyên tỉnh táo thì chuyện khoe khoang này của ông ta mới có ý nghĩa.
Tốt nhất là, giả vờ vô tình mà đã có thể khiến cho anh trai ông ta tức tối trong lòng.
.
Nhưng mà Tống Kiến Nguyên lại không như ông ta tính toán, ông ta cũng cũng có cảm giác anh trai mình xấu hổ vì con rể mình kém cỏi hơn người khác.
Nhưng mà, cũng không sao.
Tống Kiến Quốc nghĩ: Nếu đã như vậy, anh trai làm ra vẻ không biết thì em trai đây sẽ mạnh tay hơn nữa.
Con rể và con rể, chắc chắn phải có sự khác biệt.
Thậm chí là, cách biệt một trời một vực!
Lúc này, Tống Kiến Quốc lại nháy mắt với Tôn Trình.
Tôn Trình hiểu ngay lập tức.
Sau đó Tôn Trình lại bước lên, trong tay anh a cầm một cái hộp.
Anh ta đi đến trước mặt Tống Kiến Nguyên: “Thưa bác, sức khỏe của bác mới phục hồi, cháu có chút quà mọn biếu bác để bác bồi bổ sức khỏe, đây là gốc nhân sâm trăm năm mà cháu nhờ bạn tìm về!”
Vừa dứt lời, Tôn Trình liền mở chiếc hộp trên tay ra.
Bên trong là một gốc nhân sâm với màu sắc và chất lượng có thể nói là cực phẩm, còn thoang thoảng mùi đất đặc trưng.
“Bác chưa bao giờ nhìn thấy nhân sâm có màu đẹp như vậy.”
“Đúng vậy, phần đầu còn rất lớn.”
“Chắc nhân sâm này đắt tiền lắm!”
Nhân sâm này vừa xuất hiện thì toàn bộ các cô tám dì bảy liền châu đầu xì xầm, tất cả mọi người đều trố mắt ganh tỵ.
Tôn Trình lúc này càng cười tươi hơn, anh ta nói tiếp: “Thưa các cô chú bác thím, cháu cũng có chuẩn bị quà cho mọi người đây.”
Sau đó, Tôn Trình lại trao từng phần quà cho từng người họ hàng cấp bậc lớn hơn.
Tất cả đều là những món đồ quý hiếm như ngọc cổ, vòng tay, nhẫn, …
Họ hàng thân thích nhà họ Tống vui cười không khép được miệng.
Ánh mắt Tôn Trình hiện lên vẻ mãn nguyện hài lòng.
“Kiến Quốc à, em đúng là tìm được người con rể quá tốt, đúng là có mắt nhìn người!”
Mỗi người mỗi câu, nhưng trọng tâm đều là khen Tôn Trình, khen Tống Kiến Quốc.
Tống Kiến Quốc nghe được những lời này quả thực cảm thấy mãn nguyện.
Nhưng mà hình như như vậy cũng chưa đủ vừa lòng ông ta.
Mọi người chỉ khen con rể ông, chỉ khen ông có mắt nhìn người vậy là chưa đủ.
Còn phải so sánh nữa mới được.
Trước đây những người này thường đem ông ta so sánh với anh trai và luôn khen Tống Kiến Nguyên.
Giờ thì ông muốn những họ hàng thân thích này so sánh ông ta với Tống Kiến Nguyên lần nữa, và phải khen ông ta!
Vì vậy, Tống Kiến Quốc lại nháy mắt ra hiệu cho Tôn Trình.
Không thể không nói, Tôn Trình và Tống Kiến Quốc rất ăn ý hiểu nhau. Bản thân Tôn Trình cũng hiểu, chỉ cần ba vợ của anh ta vui, coi anh ta như con ruột, thì ông ấy mới toàn lực hỗ trợ anh ta trên con đường sự nghiệp công danh, và cũng có nghĩa là sau này toàn bộ tài sản của ông đều sẽ thuộc về anh ta.
Vì vậy nên bây giờ Tôn Trình rất sẵn lòng giúp ba vợ, huống chi, chà đạp người khác, được họ hàng thân thích khen ngợi vốn dĩ cũng là một loại hưởng thụ mà.
Vì vậy nên Tôn Trình lại đứng dậy lần nữa.
“Thưa bác, hôm nay cháu đi hơi vội, nên ngoài nhân sâm thì cháu cũng không chuẩn bị được thêm quà gì nữa, mong bác thông cảm. Không biết Trần Thuận đã chuẩn bị gì cho bác? Cháu cũng khá tò mò này có chút hiếu kỳ, dù sao thì Trần Thuận có nhiều thời gian bên bác hơn, nên chắc anh ấy sẽ biết sở thích của bác, phận làm cháu cũng muốn học hỏi thêm, để sau này còn biết mà chuẩn bị.”
Vừa dứt lời, lập tức toàn bộ họ hàng thân thích đều đổ dồn ánh mắt về phía Trần Thuận.
Danh Sách Chương: