Mục lục
Ma Đế Truyền Kỳ
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:



Trong đôi mắt xinh đẹp của Nam Cung Tiên Nhi lướt qua một tia sáng khác thường.

Quả nhiên là anh.

Ngải Lệ Tư, Tuyết Lam, Xà Yêu Nhi cũng đồng loạt nhìn Trần Thuận.

Từ tu vi, bọn họ lập tức phân biệt được trong hai người, ai mới là Trần Thuận.

Nhưng cả ba đều hơi thất vọng.

Có vẻ như cũng không nổi bật cho lắm.

Có điều, thực lực Tam phẩm đan sư và thân phận sư đệ của phó Minh chủ Vấn Đạo cũng đủ khiến ba người họ coi trọng!

Còn ba người Mạc Ly Đạo, Mạnh Lập Hiên, Vạn Tinh Vũ, đồng tử co rụt lại.

Tu sĩ họ Trần, là cậu ta?

Không ngờ lại là Trần Thuận!

Ba người họ đã từng được thấy trên tàu Diệu Dục ở thành Long Hoa.

Khi ấy Trần Thuận đắc tội Mạc Ly Đạo, thậm chí Mạc Ly Đạo còn định giết Trần Thuận để hả giận nữa.

Chỉ là sau này Vấn Đạo xuất hiện nên Mạc Ly Đạo mới ngạc nhiên.

Sau đó nữa Mạc Ly Đạo biết Trần Thuận là Tam phẩm đan sư, sư đệ của phó Minh chủ Đan Minh Vấn Đạo, là người mà anh ta không động vào nổi.

Lúc này Mạc Ly Đạo có chút hứng thú nhìn về Chung Hồ vừa nãy còn đang cực kỳ tự kiêu.

Hoá ra tu sĩ họ Trần chính là Trần Thuận!

Chỉ có sắc mặt Chung Hồ cực kỳ khó coi.


Đương nhiên hắn đã nghe thấy tên Trần Thuận.

Là những người có cùng thế lực lớn mạnh, đương nhiên mọi người đều biết Trần Thuận là ai, mang theo ý nghĩa gì.

Tam phẩm đan sư!

Sư đệ của phó Minh chủ Đan Minh Vấn Đạo.

Cho dù là thân phận nào thì cũng không kém hắn.

Ban đầu hắn còn định đợi Trần Thuận xuất hiện sẽ giết Lam Hà và tu sĩ họ Trần với tốc độ cực nhanh.

Nhưng bây giờ…

“Nghe nói ông mời tôi và Lam huynh đến đây gặp mặt?”

Trên môi Trần Thuận nở nụ cười tươi thú vị, bước vào cùng Lam Hà.

Lúc này Lam Hà đã biết được thân phận thật sự của Trần Thuận.

Nỗi sợ hãi trong lòng hoàn toàn mất sạch.

Chẳng trách Trần Thuận không sợ Chung Hồ chút nào.

Sau khi nghe lời này của Trần Thuận, sắc mặt Chung Hồ càng trở nên khó coi hơn.

Nhất là khi hắn cảm nhận được ánh mắt như trào phúng của mọi người xung quanh và mấy người công chúa Ngải Lệ Tư.

Hắn, phải thừa nhận nỗi sợ hãi này sao?

Trong thoáng chốc, trong đầu Chung Hồ nảy lên một ý định khiến toàn thân hắn chấn động!

Ngay lập tức trên môi hắn xuất hiện nụ cười tàn nhẫn.

“Cậu là tông chủ Ma tông?”

Chung Hồ hỏi với vẻ chế nhạo.

“Đúng thế, cũng là người đã giết đệ tử núi Thanh Lôi của ông!”

Trần Thuận thản nhiên đáp.

“Cậu đúng là tìm chết mà!”

“Ma tông cái nỗi gì, một tông môn nhỏ không có sức ảnh hưởng gì mà cũng dám xúc phạm đến thế lực của núi Thanh Lôi, giết đệ tử núi Thanh Lôi tôi. Hôm nay cậu phải dùng mạng để tế điện cho sư đệ núi Thanh Lôi!”

Chung Hồ lạnh lùng quát, sau đó bóng hắn đột nhiên biến mất.

Thân hắn hoá Thanh Lôi, một luồng năng lượng sấm sét đáng sợ lập tức bao trùm cả căn phòng.

Mạc Ly Đạo ngạc nhiên.

Biết thân phận của Trần Thuận rồi mà vẫn còn dám động đến Trần Thuận?

Phải biết nếu xét về thân phận thì thân phận của Trần Thuận chỉ có cao hơn chứ không hề kém hơn hắn.

Nhưng ngay sau đó Mạc Ly Đạo đã phản ứng lại.

Thân phận vừa nãy thị nữ báo là tông chủ Ma tông, Trần Thuận!

Chứ không phải người của Đan Minh.

Mặc dù không biết vì sao Trần Thuận lại thành tông chủ Ma tông gì đó, nhưng rất hiển nhiên, đây là một sơ hở.

Nếu Chung Hồ thật sự có thể giết Trần Thuận thì cho dù Vấn Đạo tìm tới cửa, Chung Hồ cũng có lời giải thích.

Hắn ta đang trả thù và người hắn đã giết là tông chủ Ma tông chứ không biết đối phương là sư đệ của Vấn Đạo.

Tông chủ núi Thanh Lôi có lẽ không trách tội Chung Hồ mà ngược lại còn đánh giá cao hắn hơn, lấy lại thể diện cho núi Thanh Lôi.


Bằng không, nếu sau khi biết đối phương là Trần Thuận mà kiêng kỵ, không báo thù, như vậy mặt mũi của núi Thanh Lôi sẽ thật sự mất hết.

Hiển nhiên không chỉ có Mạc Ly Đạo phản ứng lại, tất cả mọi người ở đây đều hiểu điều đó.

Ngay cả Ngải Lệ Tư lúc này cũng phải liếc mắt nhìn Chung Hồ vài lần.

Chung Hồ thông minh hơn cô nghĩ một chút.

Nhưng, sự lựa chọn lần này Chung Hồ có thật sự đúng đắn hay không?

Hắn thật sự có thể giết được Trần Thuận ư?

Cho dù Trần Thuận chỉ có tu vi Thần Thông Cảnh sơ kỳ.

Nhưng theo như cô biết, Trần Thuận đã là Tam phẩm đan sư đỉnh phong!

Mặc dù Tam phẩm đan sư đỉnh phong không nói tu vi nhất định phải đạt tới Thần Thông Cảnh đỉnh phong.

Nhưng hiển nhiên, người có thể trở thành Tam phẩm đan sư đỉnh phong, có thể luyện chế được đan dược tam phẩm thì khả năng kiểm soát sức mạnh cực kỳ cao.

Tương ứng với nó, thực lực cũng không hề kém.

Ít nhất trong Thần Thông Cảnh, cho dù Trần Thuận thật sự chỉ là tu vi Thần Thông Cảnh sơ kỳ thì thực lực cũng sẽ không yếu.

Ngải Lệ Tư, Tuyết Lam, Xà Yêu Nhi đều quan sát một cách hứng thú.

Suy nghĩ trong lòng cũng gần giống nhau.

Chỉ có Nam Cung Tiên Nhi, trên khuôn mặt hoàn mỹ của cô không hề mất đi ý cười.

Nhưng trong lòng lại thầm thở dài.

Tiếc thay cho Chung Hồ!

Đồng thời cũng tiếc thay cho núi Thanh Lôi!

Cô biết Chung Hồ không phải là đối thủ của Trần Thuận cho dù Chung Hồ là thiên kiêu hàng đầu trong cả Tiên giới!

Nhưng Nam Cung Tiên Nhi cũng thật sự chưa được thấy Trần Thuận ra tay bao giờ.

Lúc này cũng có một đôi mắt đẹp nhìn chằm chằm cảnh tượng không chớp mắt.

Chỉ thấy Chung Hồ, đệ tử chân truyền cấp cao nhất của núi Thanh Lôi, thân hoá Thanh Lôi, sức mạnh Lôi Đình cực kỳ đáng sợ dâng lên trên người hắn, tạo thành một biển Lôi Đình.

Nó xé toác một góc trong lầu Quỳnh Tiên được bố trí bằng trận pháp ngăn cách kỹ càng.

Uy lực cực kỳ kinh hoàng.

“Giết đệ tử núi Thanh Lôi thì phải trả giá bằng tính mạng, hôm nay tao sẽ cho mày Thần Hồn Câu Diệt!”

Lời vừa dứt, Lôi Đình quanh thân Chung Hồ đồng loạt biến thành vô số trường mâu Thanh Lôi, lao thẳng về phía Trần Thuận như sự trừng phạt từ trên trời rơi xuống, muốn Trần Thuận Thần Hồn Câu Diệt!

“Muốn Thần Hồn Câu Diệt phải không? Tôi thoả mãn cho ông!”

Trần Thuận khịt mũi lạnh lùng.

Anh từng nói nếu Chung Hồ không động đến anh thì thôi.

Nhưng nếu Chung Hồ còn tới nữa thì anh sẽ không nương tay.

Cho dù trong Chân Tiên Kiếm Tông cũng phải giết!

Ngay lập tức, thanh kiếm Luyện Ngục xuất hiện trong tay Trần Thuận.

Một kiếm ngang trời!

Những ngọn giáo điện dày đặc giống như đại dương màu lục lam lao về phía Trần Thuận, nhưng chúng không xuyên qua Trần Thuận như mọi người tưởng tượng, mà đập Trần Thuận thành từng mảnh, để Trần Thuận Thần Hồn Câu Diệt.

Nhưng ngược lại, sau khi tất cả giáo điện rơi xuống đều rơi vào thanh kiếm Luyện Ngục trong tay Trần Thuận.


Trên thân kiếm màu đen như mực, lôi điện màu lục lam nổ tung.

Tách tách tách!

Nhìn từ xa giống như Trần Thuận đang cầm Lôi Đình, rất giống vị thần sấm sét!

“Sao có thể như vậy?”

“Cậu ta đang làm gì thế?”

Mấy người Mạc Ly Đạo đều rụt đồng tử.

Ngay cả họ cũng cảm nhận được luồng khí cực kỳ thở nguy hiểm trên người Chung Hồ.

Giáo điện không ngừng dâng trào như đại dương cũng khiến da đầu họ tê dại.

Đúng là tuyệt học núi Thanh Lôi!

Uy thế cực kỳ mạnh mẽ.

Nhưng Trần Thuận đang làm gì vậy?

Cậu ta mượn Lôi Đình để luyện kiếm ư?

Một lúc sau!

“Luyện hoá hoàn tất!”

“Đáng lẽ phải nói lời cảm ơn nhưng đáng tiếc, vì ra tay với tôi nên ông vẫn phải chết!”

Trần Thuận dứt lời, thanh kiếm Luyện Ngục trong tay anh đột nhiên chuyển động.

Một thanh kiếm lướt qua.

Trời đất biến sắc!

Khoảng trống trước mặt Trần Thuận bị xé toạc.

Trận pháp Chân Tiên Kiếm Tông bày ra trong phòng Tiên tự số tám đã bị Trần Thuận phá tan bằng một kiếm.

Uy lực của thanh kiếm này hoàn toàn vượt qua sức tưởng tượng của mọi người.

Thân thể Chung Hồ dưới thanh kiếm này nát tươm như đậu phụ.

Hắn bị thanh kiếm chém ra làm đôi!

Điều đang châm chọc nhất là, trên thanh kiếm này của Trần Thuận mang theo sức mạnh Lôi Đình đáng sợ.

Chỉ một chiêu, Chung Hồ đã hoàn toàn bại trận!

Tất cả mọi người đều im lặng!






Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK