Trần Thuận vừa dứt lời, tất cả đều ngẩn người ra.
Trời đất của tôi ơi!
Tôi vừa nghe được gì vậy!
Đối mặt với lời mời chào của Mục Thiên Thần tử, cơ duyên lớn như vậy mà lại có người không chịu nắm bắt.
Không nắm bắt thời cơ đã đành, mà còn dám khẩu xuất cuồng ngôn sau khi biết bọn họ là người của Thần Nguyệt Tiên Tông.
Như vậy, là đang muốn tự tìm cái chết hay sao?
Mục Thiên nghe được, trong tích tắc sắc mặt liền thay đổi.
Sát khí cuồn cuộn dâng lên trong mắt anh.
“Cậu chắc muốn chết rồi đây!”
Dứt lời, Mục Thiên liền ra tay.
Năm ngón tay trên bàn tay của anh ta móc cong lại, trong phút chốc tay anh giống như lưỡi câu bạc, hướng về phía Trần Thuận và móc về.
Cho dù là hư không của nơi đất hoang, thì cũng kiên cố hơn gấp mấy lần, cú bấu của Mục Thiên, mỗi ngón tay như trực tiếp bấu vào khe hở của hư không.
Trong không trung hiện ra năm vết nứt từ cú bấu của Mục Thiên, rồi sau đó trực tiếp hướng thẳng về phía Trần Thuận.
Không chỉ như vậy, thuận theo cú bấu này của anh ta là vô số chân nguyên trong tích tắc cũng động lên, gần như là muốn áp đảo Trần Thuận.
Nhóm người Lâm Thiên Hoa rùng mình hít thở khi chứng kiến cảnh tượng trước mặt.
Mục Thiên Thần tử, quả nhiên đúng là Thần tử.
Tùy tiện ra tay thôi mà đã có thể tạo ra uy thế như vậy rồi, bọn họ thật sự không thể nào so sánh được.
Thần tử chi oai, vô cùng khủng bố!
“Người muốn chết là anh!”
Trần Thuận hừ lạnh.
Vì giờ đã vào vùng đất hoang, nên hắn cũng không cần phải che giấu thực lực làm gì.
Ở nơi đây, chỉ cần không có tu sĩ của Kim Đan cảnh thì hắn phải e ngại điều chi.
Đối diện với cú bấu của Mục Thiên, Trần Thuận không hề có chút gì là e ngại, hắn liền tung cú đấm phản kích ra.
Cũng như Mục Thiên, cú đấm của Trần Thuận khiến cho vùng hư không bị đánh nổ.
Trên không trung của hư không bị cú đấm của Trần Thuận làm xuất hiện vết nứt rách.
Sau đó, trực diện giao đấu với cú bấu của Mục Thiên.
“Ồ, dám không né không tránh mà tranh phong với Thần tử, e là chết cũng không biết sao lại bị chết!”
Lâm Thiên Hoa nhìn Trần Thuận, bất giác trong mắt hắn ánh lên vẻ hả hê khi thấy người gặp họa.
Trước đó hắn bị chiêu thức của Trần Thuận làm bị thương, sau đó Mục Thiên Thần tử lại mời chào Trần Thuận, cam đoan tiến cử hắn trở thành đệ tử chân truyền, Lâm Thiên Hoa tuy rằng rất bực bội trong lòng, nhưng hắn cũng chỉ biết đành chịu.
Nhưng không ngờ rằng Trần Thuận lại không biết điều đến như vậy, vì vậy mà trong nháy mắt, hắn coi như Mục Thiên Thần tử có thể trả thù giùm hắn rồi.
Đợi lát nữa, đợi sau khi Mục Thiên Thần tử đánh bại Trần Thuận.
Lâm Thiên Hoa đã quyết sẽ cầu xin Mục Thiên Thần tử giao Trần Thuận cho hắn xử lý.
Để hắn có thể trả mối thù trước đó.
Hắn nghĩ chắc Mục Thiên Thần tử sẽ không từ chối hắn.
Nghĩ đến đây, bất giác mắt Lâm Thiên Hoa không giấu được cảm xúc hả hê vui mừng.
Nhưng mà, ngay sau đó.
Nhóm người Lâm Thiên Hoa ngẩn người ra.
Mục Thiên và Trần Thuận hai người đang tấn công nhau.
Khác xa với dự kiến ban đầu của họ.
Dưới cũ bấu của Mục Thiên, Trần Thuận không có cảm giác gì là bị tấn công mạnh.
Tình hình thực tế khác hoàn toàn với tưởng tượng của bọn họ.
Đừng nói bị tấn công mạnh, cho dù là vết thương nhẹ cũng không có.
Ngược lại thì có vẻ như là Mục Thiên Thần tử đang ở thế yếu hơn?
“Cái quỷ gì vậy?”
Lâm Thiên Hoa không khác gì như nhìn thấy quỷ.
Trần Thuận mạnh hơn hắn, hắn chấp nhận.
Nhưng Trần Thuận sao lại có thể mạnh hơn Mục Thiên Thần tử được.
“Tôi cứ nghĩ anh có ít nhiều thực lực, nhưng thì ra cũng chỉ tầm thường thôi!”
Trần Thuận cười nhạt.
Còn Mục Thiên thì đồng tử hơi co lại.
Thực lực của Trần Thuận vượt ngoài dự đoán của anh.
Vốn anh nghĩ rằng Trần Thuận mạnh hơn so với nhóm người Lâm Thiên Hoa, nhưng chắc cũng mức đệ tử chân truyền của cấp Thần Nguyệt Tiên Tông.
Nhưng hiện tại, cú đấm của hắn lại có thể gây ra sức mạnh như vậy!
Xem ra có vẻ như là anh đã đánh giá thấp người này rồi.
“Vậy sao?” Mục Thiên gằn giọng: “Đó chẳng qua chỉ là tôi tùy tiện ra tay tấn công thôi, cậu của bây giờ có tư cách để tôi nhìn nhận cậu một cách nghiêm túc rồi.”
“Bây giờ, vậy để tôi cho anh nhìn xem như thế nào là sự khác biệt giữa lạp tử thế giới và Thần Châu Tinh Vực!”
Mục Thiên cười nhạt.
Lúc này sau lưng anh bất chợt hiện lên một mảng kỳ lạ.
Một vòng trăng khuyết từ từ dâng lên.
Xung quanh phát sáng.
Bao trùm cả khu vực trong phạm vi ngàn mét.
Mục Thiên lúc này trông bộ dạng như đã mạnh lên đến cực điểm.
Một sự dao động mạnh phát ra từ người của anh.
“Thần Nguyệt lĩnh vực!”
Nhóm người Lâm Thiên Hoa bất ngờ kinh sợ lên tiếng.
“Mục Thiên Thần tử đã lĩnh ngộ Thần Nguyệt lĩnh vực rồi sao!”
Mấy người họ đều như có vẻ không tin vào mắt mình.
Khiếp sợ nhìn những gì đang diễn ra trước mắt mình.
“Hắn chết chắc rồi!”
Mấy người họ đồng loạt thầm nghĩ trong đầu.
Thần Nguyệt lĩnh vực là một trong những pháp thuật bậc cao nhất của Thần Nguyệt Tiên Tông.
Người không phải là đệ tử chân truyền sẽ không thể tu luyện.
Nhóm người Lâm Thiên Hoa tuy có biết đến, nhưng đến giờ họ vẫn chưa có tư cách để tu luyện.
Mà mấy người họ cũng không ngờ rằng Mục Thiên Thần tử xuất hiện đã chuẩn bị sẵn chiêu thức lớn như vậy.
Trần Thuận, lấy cái gì để đỡ.
Ở trong lĩnh vực này, sức mạnh của kẻ địch sẽ suy yếu vô hạn.
Mà sức mạnh của Mục Thiên Thần tử sẽ tăng gấp mấy lần.
Có thể nói là vô địch trong cùng cấp bậc.
“Có chút môn đạo!”
Trần Thuận thản nhiên nói.
Trong nháy mắt, hắn đã đoán ra được chiêu thức của Mục Thiên chắc là công pháp thiên cấp.
“Nhưng mà, lĩnh vực này của anh vô hiệu đối với tôi!”
Trần Thuận lại hừ lạnh lần nữa.
Lần này, Trần Thuận cũng thôi không so chiêu với Mục Thiên như kiểu mèo vờn chuột nữa.
Hắn phải tốc chiến tốc thắng!
Dứt lời, trên người Trần Thuận bất ngờ phát ra uy lực cực mạnh.
Xung quanh Trần Thuận như bao phủ bởi kiếm nhọn
Thẳng thừng xé vụn vỡ Thần Nguyệt lĩnh vực của Mục Thiên.
“Sao có thể như vậy được?”
Sau khi Mục thiên thi triển Thần Nguyệt lĩnh vực xong, anh vừa định ra tay tấn công thì bất ngờ cảm giác phản phệ ập đến.
Lúc này bất ngờ trong cơ thể anh bị chấn động.
Một ngụm máu tươi, tuôn trào ngược lên.
“Để tôi nói cho anh biết cái gì mới gọi là khác biệt thật sự!”
“Người thiên tài như anh, năm xưa tôi đã giết không ít!”
Trần Thuận bước một bước ra ngoài.
Tung một quyền vào không trung!
Quyền hướng thẳng phía Mục Thiên lao đến.
Uy lực của quyền này mạnh hơn rất nhiều so với cái trước đó.
Quyền còn chưa tới.
Bộ bào phục chuyên thuộc ‘Thần tử’ Thần Nguyệt Tiên Tông trên người Mục Thiên không khác gì giấy, bất chợt hóa thành vô số mảnh vụn nhỏ.
Đồng thời đồng tử của Mục Thiên thu nhỏ hơn.
Cố gắng áp chế phản phệ của Thần Nguyệt lĩnh vực bị phá gây nên.
Muốn ngăn lại quyền này của Trần Thuận.
Nhưng mà, bất luận Mục Thiên dùng bất cứ hành động phản kích nào thì với quyền này của Trần Thuận, tất cả đều như vô dụng!
Cuối cùng, quyền của Trần Thuận chuẩn xác in vết trên ngực cua Mục Thiên.
Cả người Mục Thiên bay ngược ra phía sau.
Đồng thời tiếng hét thảm vang lên.
“Sao có thể như vậy được!”
Danh Sách Chương: