Tại… Tại sao lại như vậy chứ?
Hà Thiệu và Vương Hạo sợ ngây người khi thấy cảnh tượng trước mắt.
Bọn chúng đều biết Trần Thuận là một tay biết đánh đấm.
Quán quân Tán Thủ của đại học Giang Châu là Vương Trạch đã bị đánh tàn phế dưới tay hắn.
Quyền vương của các giải đấu ngầm ở Giang Châu là Chuông Báo Tử cũng bị phế dưới tay hắn.
Thậm chí ngay cả cao thủ như Hồ Lý Tài cũng không dám ra tay với Trần Thuận.
Bọn họ đã dự liệu từ trước, Trần Thuận nhất định là một tên đánh nhau rất cừ.
Nên hôm nay chúng mới huy động đến mấy chục tên vai u thịt bắp, từng trải qua hàng trăm trận đánh đến đây, dù là người của bang Búa Rìu hay vệ sĩ của công ty nhà họ Hà đi chăng nữa thì tên nào cũng đều đánh đấm rất giỏi.
Thế nhưng bọn chúng bị Trần Thuận đánh gục dễ dàng như vậy sao?
Tuy nhiên, vấn đề là, Trần Thuận không bị một vết thương nào cả!
Lẽ nào thực lực của Trần Thuận khủng bố đến mức ấy sao?
Hà Thiệu và Vương Hạo, thực sự bị chấn động.
“Ta đã nói, động vào người phụ nữ của ta thì phải chết!”
Lời của chủ Ma giới, chính là luật pháp!
“Cho nên, hai người các ngươi đi chết đi!”
Trần Thuận bước từng bước một về phía hai gã, vì vừa mới hạ gục mấy chục tên nên sát khí trên người Trần Thuận dường như nặng hơn, từng bước đi như nhát búa gõ lên người Hà Thiệu và Vương Hạo.
Trần Thuận càng tới gần, Hà Thiệu và Vương Hạo lại càng cảm nhận được rõ rệt áp lực vô hình đang đè nặng lên chúng, càng lúc càng nặng nề hơn!
“Trần Thuận, không ngờ mày lại sống sót được từ mấy chục người kia, mày tưởng mày đã thắng rồi sao?”
Vẻ mặt của Vương Hạo lộ rõ sự điên cuồng.
Vương Hạo cũng không hoàn toàn chắc chắn mấy chục tên kia có xử lý được Trần Thuận hay không nên gã cũng đã chuẩn bị phương án B.
“Lôi Báo, ra đi!”
Vương Hạo quát lớn.
Nhà họ Vương có sáu đại cao thủ, ai nấy đều rất mạnh, Chuông Báo Tử mà Trần Thuận đã đánh gục, đường đường là Quyền vương của các giải đấu ngầm tại Giang Châu nhưng chỉ được xếp vào hàng thấp nhất trong số sáu cao thủ hàng đầu của nhà họ Vương mà thôi.
Giỏi hơn Chuông Báo Tử là Sói Tàn, giỏi hơn Sói Tàn chính là Lôi Báo.
Vương Hạo vừa dứt lời, một bóng người bước ra từ trong bóng tối.
Người đó chậm rãi đi tới đứng phía sau Vương Hạo.
Nếu như nói Chuông Báo Tử toàn thân cơ bắp cuồn cuộn, tinh lực dồi dào, ngay cả người thường liếc mắt cũng có thể nhìn ra Chuông Báo Tử là một cao thủ.
Còn Lôi Báo, thoạt trông thì bề ngoài không được hùng hổ cho lắm, nếu gặp người không biết gì thì chẳng ai có thể liên tưởng y là một cao thủ.
Nhưng nếu là những người từng biết y thì tuyệt đối không một ai dám khinh thường.
Bởi tên này rất tàn nhẫn!
Tên này cũng từng thi đấu tại giải đấu ngầm của Giang Châu, tham gia tổng cộng mười trận nhưng sau đó đã bị cấm không được thi đấu nữa.
Bởi vì mười trận đấu, đối thủ không một ai sống sót!
Tất cả đều bị y xé sống thành từng mảnh vụn!
Rất nhanh, chỉ trong nháy mắt.
“Hồ Lý Tài, ông cũng ra đi!”
Hà Thiệu nhìn Trần Thuận bằng ánh mắt ngoan độc, y và Vương Hạo đều giống nhau, nếu đã quyết định muốn trả thù Trần Thuận thì bọn chúng sẽ không hoàn toàn đặt toàn bộ hy vọng vào mấy chục tên kia.
Lúc này, Hồ Lý Tài cũng đi từ ngoài cửa vào.
Bộ dạng của ông ta vẫn lôi thôi lếch thếch như trước, có điều trong ánh mắt có vẻ khổ tâm.
Ông ta thật sự không muốn có xung đột với Trần Thuận.
Tuy không biết rốt cuộc thì thực lực Trần Thuận đến mức nào rồi nhưng khi đối mặt với Trần Thuận, ông ta cảm thấy sợ hãi, chưa ai cho Hồ Lý Tài cảm giác như thế bao giờ.
Nếu như không vì Hà Thiệu bắt tay với Vương Hạo, hà họ Vương còn huy động kẻ có thực lực cao hơn cả ông ta là Lôi Báo thì ông ta cũng sẽ tuyệt đối không đồng ý đi theo Hà Thiệu đến giết Trần Thuận.
Nếu ông ta và Lôi Báo liên thủ với nhau thì khắp Giang Châu này, ngoại một số ít người ra, thì thật sự không còn ai có thể đánh bại được bọn họ.
Một khi gã và Lôi Báo liên thủ với nhau, cho dù không xử lý được Trần Thuận thì Hồ Lý Tài tin là bọn họ cũng sẽ tự bảo vệ được mình.
Bởi vậy nên ông ta mới tới!
“Mày chính là đứa đã đánh tàn phế Chuông Báo Tử?”
Lôi Báo đứng sau lưng Vương Hạo, nhìn Trần Thuận với đôi mắt đỏ ngầu như thể đang nhìn một con mồi.
Trần Thuận nhếch mép cười khẩy: “Nếu mi dám cản ta hôm nay thì ta sẽ giết chết mi!”
“Thắng một tên lỗ mãng chỉ biết dùng vũ lực như Chuông Báo Tử thì có gì mà tự hào, hy vọng mày sẽ không làm tao thất vọng, không phải là một tên chỉ biết khua môi múa mép.” Mắt Lôi Báo sáng quắc.
Trần Thuận không nói gì thêm bởi trong mắt hắn, Lôi Báo đã là một người chết rồi!
“Ha ha ha, Trần Thuận, cho dù mày có lợi hại hơn nữa thì hôm nay mày cũng sẽ chết chắc!”
“Mày có mạnh hơn nữa thì nhiều lắm cũng chỉ có thể đấu lại với một trong hai người bọn tao thôi, nhưng đối mặt với cả hai người cùng một lúc, mày tuyệt đối sẽ không giành được phần thắng đâu.”
“Nếu mày tình nguyện quỳ xuống dập đầu xin tha thứ thì nói không chừng, tâm trạng của tao thỏai mái, sẽ tha cho vợ và em vợ của mày. Thế nào? Cầu xin tao không?”
Sau khi nhìn thấy hai cao thủ hàng đầu xuất hiện, ngay lập tức Vương Hạo có tự tin trở lại.
“Hôm nay, dù là ai cũng không thể cứu nổi mày đâu!”
“Ta nói rồi, những kẻ động vào người phụ nữ của ta đều phải chết!”
Trần Thuận lặp lại lần nữa nói, ánh nhìn của hắn như thể đang nhìn một người đã chết!
Lần trước, Vương Hạo cặp với Dương Vân Đình cốt là để làm nhục Trần Thuận cho thỏa cơn ghiền.
Ấy thế nhưng, Trần Thuận không những làm nhục ngược lại gã mà còn làm gã ta bẽ mặt, Trần Thuận còn tước luôn cả năng lực đàn ông của gã.
Còn lần này, gã đã động đến giới hạn của Trần Thuận nên kết cục lần này chỉ có một!
Trần Thuận không những không dừng bước mà càng đến gần Vương Hạo và Hà Thiệu hơn, sát khí trên người hắn mạnh mẽ hơn.
Hắn lúc này phảng phất như ác ma mới trở về từ địa ngục.
“Hiện tại, mi, có thể chết được rồi!”
Vừa dứt lời, Trần Thuận đột nhiên biến mất.
“Cẩn thận!”
Khoảnh khắc bóng dáng Trần Thuận vừa biến mất, Lôi Báo và Hồ Lý Tài gần như cùng lúc kêu lên, cùng lúc tung đòn.
Bịch!
Trong không trung chợt vang lên một âm thanh nặng nề.
Lôi Báo và Hồ Lý Tài bị chấn động, cơ thể giật lùi về sau ba, bốn bước mới có thể trụ vững được một cách khó nhọc.
Còn Trần Thuận thì vẫn đứng lù lù tại chỗ, không nhúc nhích.
“Sao lại thế?”
Lôi Báo và Hồ Lý Tài liếc nhìn nhau, thấy sự kinh ngạc trong mắt người kia.
Trần Thuận mạnh đến thế sao, vượt xa sự tưởng tượng của bọn họ!
“Cản ta thì chết!”
Trần Thuận khẽ nhếch môi, phun ra bốn chữ, giọng nói không lớn, nhưng với Lôi Báo và Hồ Lý Tài chẳng khác nào tiếng sấm kinh thiên động địa, lỗ tai bọn họ lùng bùng, khí huyết toàn thân tán loạn.
“Sao lại thế?”
Lôi Báo và Hồ Lý Tài nhìn Trần Thuận, ánh mắt không chỉ chấn kinh mà còn có sự sợ hãi.
Chiêu… Chiêu thức này.
Là sư tử hống!
Để làm được điều này thì nội lực phải thâm hậu cỡ nào chứ?
Kể cả những người đã đạt được thành tựu võ học cũng không thể làm đến bực này.
Nhưng hắn cũng chỉ mới khoảng hai mươi, tuổi còn trẻ, không thể là tông sư được nhưng hắn lại toát ra khí thế của một tông sư.
Nhưng tại sao lại có thể tung ra chiêu thức mà chỉ bậc tông sư mới sử dụng được?
“Các ngươi, còn muốn cản ta?”
Trần Thuận hỏi lại lần nữa.
Từng từ từng chữ rơi vào tai Lôi Báo và Hồ Lý Tài, bọn chúng không chỉ cảm thấy khí huyết tán loạn, lồng ngực tức nghẹn, thậm chí lục phủ ngũ tạng cũng cảm nhận được sự ảnh hưởng không cùng mức độ.
Lúc này, bọn chúng đều vô cùng sợ hãi!
Hai người đứng yên tại chỗ, nhất thời không dám có hành động nào.
Trực giác nói cho bọn chúng biết, nếu động đậy tuyệt đối sẽ chết không có chỗ chôn!
Giờ phút này, trong lòng Hồ Lý Tài vô cùng hối hận.
Biết rõ Trần Thuận có thể sẽ rất khủng bố, sao vẫn đến chứ?
Thế nhưng, trên đời này không có thuốc hối hận!
“Lôi Báo, còn đứng đó làm gì?”
“Hồ Lý Tài, ra tay đi!”
Vương Hạo và Hà Thiệu, thấy hai người bọn họ đứng như trời trồng không nhúc nhích thì tức muốn bốc khói.
Trần Thuận nhìn hai người đó: “Nếu bọn họ dám cản đường ta thì ắt phải chết.”
“Bây giờ các ngươi đã biết tuyệt vọng là gì rồi chứ?”
Trần Thuận nở nụ cười xán lạn, thân thiện như người anh hàng xóm, nhưng Vương Hạo và Hà Thiệu nhìn thấy lại rùng mình.
“Mày muốn làm gì?” Vương Hạo và Hà Thiệu sợ hãi.
Chỗ dựa lớn nhất của bọn họ, con át chủ bài của bọn họ, hai cao thủ hàng đầu của Giang Châu mà lại sợ Trần Thuận đến thế, không dám ra tay.
Mẹ nó.
Vô dụng.
Hai tên vô dụng!
Vương Hạo và Hà Thiệu tức điên lên rồi.
“Ta muốn làm gì sao? Ta đã nói rồi, động vào người phụ nữ của ta thì phải chết”
“Cho nên, lẽ dĩ nhiên là muốn tiễn các ngươi vào chỗ chết!”
“Đương nhiên, trước đó, không thể không cho các ngươi cảm nhận một phen cái cảm giác gọi là đau khổ tột cùng.”
“Cảm giác muốn sống không được, muốn chết cũng không xong là như thế nào!”
Dứt lời, Trần Thuận liền vung tay phải lên lập tức có hai luồng hắc khí chui vào cơ thể Vương Hạo và Hà Thiệu!
Danh Sách Chương: