Lúc đến công ty, Mạc Tư Quân đang tổ chức cuộc họp với mấy bộ phận, bên ngoài khu làm việc không có một ai, Đường Hoài An đành phải ngồi trong phòng làm việc của mình một hồi.
Bị Mạc Tư Quân gây chuyện như thế, cô hoàn toàn không có tâm trạng chăm chú làm việc, trong đầu rối như tơ vò.
Một lát sau, ở bên ngoài đột nhiên lại truyền tới âm thanh ồn ào, Đường Hoài An biết chắc là cuộc họp đã kết thúc rồi, thế là cô đi ra khỏi phòng làm việc.
“Mạc tổng.”
Mạc Tư Quân mặc trên người một bộ đồ vest màu xám đậm, gương mặt âm trầm lộ ra cảm giác lạnh lùng, bên cạnh anh là đám người đang bước đi, khoảng cách giữa anh và Đường Hoài An ít nhất là khoảng năm mét.
Bởi vì âm thanh quá lớn, một tiếng Mạc tổng này đã hấp dẫn lực chú ý của đám người, bọn họ đồng loạt quay đầu nhìn sang.
Mạc Tư Quân bước tới, lạnh lùng liếc nhìn Đường Hoài An: “Vào phòng làm việc của tôi nói chuyện.”
Đường Hoài An đi thẳng vào vấn đề: “Tại sao lại phải giam lỏng tôi?”
Mạc Tư Quân ngồi xuống trên cái ghế da thật lớn, hai cánh tay chắp lại với nhau tạo thành một cái tháp ở trên bàn làm việc: “Cô làm chuyện gì để cho tôi cảm thấy không vui, trong lòng của cô không rõ ràng à?”
Nghe thấy anh nói như vậy, thật ra trong lòng Đường Hoài An đã có đáp án, nhưng mà cô không muốn nhắc tới chủ đề đó.
Mạc Tư Quân thấy cô im lặng không nói lời nào, anh liền nói trước: “Sao nào? Chuyện mình đã làm mà không dám thừa nhận, vào cái đêm cô bị Triều Thế Minh đưa đi, cô đừng có nói với tôi là cô hoàn toàn không biết chuyện gì xảy ra.”
Trong lòng của Đường Hoài An liền trùng xuống, quả nhiên là bởi vì chuyện này.
Cô tỉnh táo cải lại: “Đúng là tối hôm đó tôi không biết có chuyện gì xảy ra, anh không tin tôi, tôi cũng không có cách nào khác.”
Mạc Tư Quân nhìn chằm chằm vào cô, trong đôi mắt là sự sắc bén, anh chậm rãi đứng dậy từ ghế ngồi, đi về phía Đường Hoài An, đứng vững trước mặt cô, nhìn xuống cô: “Cô thật sự dục cầu bất mãn như vậy à? Cô cam tâm tình nguyện để người đàn ông khác bỏ thuốc với cô?”
Đường Hoài An căn bản không nghĩ tới mình lại nghe thấy những lời nói khó nghe như vậy, trong nháy mắt liền thay đổi sắc mặt, trái tim cũng bắt đầu cuồng loạn: “Mạc Tư Quân, cái miệng anh nói chuyện có thể sạch sẽ một chút không hả! Cái gì gọi là tôi cam tâm tình nguyện bị người khác bỏ thuốc chứ.”
Bàn tay đang giấu trong ống tay áo bất giác run rẩy, thiếu chút nữa là đã muốn đánh người đàn ông trước mặt một bạt tay.
Mạc Tư Quân hừ lạnh một tiếng, trong ánh mắt sắc bén như dao lại lóe lên vẻ nhạo báng: “Tôi nói sai hả? Chẳng lẽ lúc đó không phải là cô cam tâm tình nguyện, vậy tại sao lúc vừa bước vào trong phòng thì lại nhìn thấy cảnh tượng cô ôm cổ của Triều Thế Minh, cả hai hôn nhau?”
Đường Hoài An kinh ngạc mở to mắt, trong giọng nói tràn đầy sự bất ngờ: “Anh nói cái gì?”
Đối mặt với cách nói của Mạc Tư Quân, lúc này, trong lòng Đường Hoài An chỉ có một loại cảm giác kinh ngạc.
Không, cô không có tình cảm gì khác với Triều Thế Minh, tuyệt đối không tin mình sẽ làm ra chuyện như thế...
Mạc Tư Quân giống như cười mà không phải cười, nhếch miệng nở một nụ cười khiến người khác sợ hãi: “Đường Hoài An, thừa nhận đi, cô chính là một người phụ nữ không đàng hoàng như thế, hận không thể ôm ấp yêu thương với tất cả các đàn ông trên thiên hạ.
Bỏ thuốc hả? Một chuyện xấu xa như thế, uổng công một người phụ nữ như cô cũng dám làm.”
Đôi mắt của Mạc Tư Quân như muốn phun ra lửa, lúc này, chỉ cần là bất cứ người nào nhìn thấy anh thì cũng biết lửa giận trong lòng anh đã thiêu cháy đến đỉnh điểm, không có cách nào dập tắt.
Đường Hoài An cảm nhận được sự nhục nhã trần trụi trong lời nói của anh, hơn nữa, người nói những lời này với cô lại là người đàn ông mà cô đã yêu nhiều năm, cô có thể cảm nhận được hàm răng của mình đều đang phát run, nắm đấm nắm chặt lại với nhau, sức lực lớn đến nỗi móng tay gần như cắm vào trong lòng bàn tay.
“Chát!”
Một tâm thanh thanh thúy vang lên trong phòng làm việc, bầu không khí lập tức trở nên vô cùng yên tĩnh và quỷ dị.
Đợi đến lúc Đường Hoài An kịp phản ứng, cô mới phát hiện mình vừa mới đánh Mạc Tư Quân một bạt tai.
Cô nâng mắt nhìn sang, trên má trái của Mạc Tư Quân đã hơi ửng hồng, Đường Hoài An quen dùng tay phải, một cái tát đó gần như dùng hết mười phần lực.
Đường Hoài An lập tức ngơ người, còn chưa kịp bỏ tay xuống thì bàn tay đã nặng nề rơi giữa không trung.
Hiển nhiên là Mạc Tư Quân cũng không ngờ đến Đường Hoài An lại dám đánh mình, anh đảo mắt nhìn qua, trong đôi mắt là mây đen cuồn cuộn.
Đường Hoài An và anh liếc mắt nhìn nhau, nhìn thấy ánh mắt của anh, tư thế cô rùng mình một cái.
“Khụ khụ..."
Biểu cảm khó chịu xuất hiện trên mặt Đường Hoài An, cô còn chưa kịp phản ứng thì đã bị Mạc Tư Quân nắm chặt, cả người bị đẩy lên trên tường, Mạc Tư Quân chống đỡ bờ vai của cô, làm cho cô hoàn toàn không thể động đậy.
Anh hung hăng đe dọa nhìn cô, trong mắt tràn đầy phẫn nộ, giống như là muốn dìm chết Đường Hoài An ở bên trong: “Đường Hoài An, có phải là cô cho rằng tôi nuông chiều cô rồi không?”
Cái cổ của Đường Hoài An bị anh bóp lấy, thế là không thể không ngẩng đầu lên nhìn anh, dáng vẻ chật vật vô cùng.
Sắc mặt của cô tái nhợt đến cực điểm, lúc này luôn nhìn vào mắt của Mạc Tư Quân, cô nhìn thấy rõ người đàn ông trước mắt thật sự muốn mạng của cô.
Giống như một lần trong bồn tắm ở khách sạn, thậm chí còn dữ dội hơn lần đó.
Cho đến bây giờ, Mạc Tư Quân đều không phải là một người đàn ông tùy tiện nói cười, thậm chí còn có thể nói là toàn thân cao thấp không có tế bào hài hước, con người anh nói một là một, nói hay là hai.
Anh nắm chặt lấy cổ cô, dùng lực đạo lớn đến dọa người.
Đường Hoài An biết, chỉ cần anh hơi cử động một chút là đã có thể vặn gãy cái cổ mảnh mai của cô dễ như trở bàn tay.
Nhìn tình huống trước mắt, đột nhiên Đường Hoài An lại cười.
Nụ cười như hoa, nhưng mà khóe miệng lại mang theo một nỗi đau như có như không.
Cô nhìn vào đôi mắt lạnh lẽo của anh, chậm rãi mở miệng nói: “Mạc tổng, tôi khuyên anh...!cho dù có muốn giết người diệt khẩu thì ít nhất cũng không cần phải giết ở đây, ít nhất là phải tìm một chỗ không có ai...!khụ khụ..."
Lúc này, Đường Hoài An vô cùng bội phục mình lại có dũng khí nói ra mấy lời đó, có lẽ là bởi vì theo chân những lời nói tàn nhẫn mà Mạc Tư Quân nói ra trong cơn thịnh nộ, cô đã không còn gì để luyến tiếc nữa.
Bởi vì trong cuộc sống không có gì để mất đi, cho nên, dù là đối mặt với sự uy hiếp của Mạc Tư Quân hoặc là đối mặt với cái chết, cô đều không cảm thấy sợ hãi.
Mạc Tư Quân căn bản không trả lời câu hỏi của Đường Hoài An, thời gian trôi qua một lúc lâu, anh đều không có ý muốn buông tay.
Lúc Đường Hoài An cho rằng mình sắp bị bóp chết, Mạc Tư Quân lạnh lùng nói: “Nếu như lần sau cô lại dám xúc phạm tôi, tôi nói cho cô biết, tôi sẽ làm như cô mong muốn!”
Bàn tay hung hăng vung lên, Đường Hoài An giống như là một cái lá cây bị gió quật ngã xuống đất, trông cô vô cùng yếu đuối, chật vật không chịu nổi.
Luồng không khí mới mẻ không kịp chờ đợi tràn vào trong lồng ngực, Đường Hoài An bị sặc chảy cả nước mắt, chất lỏng nóng hổi làm rát làn da của cô, cũng thiêu đốt lòng cô.
Ngẩng đầu nhìn về phía Mạc Tư Quân đang đứng, trong đôi mắt của người đàn ông là sự lạnh lẽo, nhưng mà dường như căn bản cũng không có dự định liếc nhìn cô một cái.
“Cút!”
Ra lệnh đuổi khách lạnh như băng, Đường Hoài An nghe thấy mà chỉ muốn cười, cười sự ngu dốt và lỗ mãng của mình, mà mình lại không thèm để mắt đến năng lực không nói đạo lý của người đàn ông đối diện, cô lại còn có ý đồ muốn lý luận với anh.
Nếu như biết kết quả là như thế này, không bằng lúc nãy cô không cần phải ra khỏi biệt thự nhà họ Mạc.
Đường Hoài An kéo lấy đôi chân nặng nề, cô không biết là mình ra khỏi phòng làm việc của Mạc Tư Quân bằng cách nào..
Danh Sách Chương: