Mạc Tư Quân quay đầu qua liếc nhìn chiếc đồng hồ quả lắc trên tường, đã là hơn một giờ sáng rồi.
Anh cười khẩy một tiếng nói: “Cô cũng biết thời gian quá muộn rồi? Nếu như cô không về nhà muộn như thế, có thể gặp chuyện như tối hôm nay không?”
Đường Hoài An nghe ra sự chế nhạo trong lời nói của Mạc Tư Quân, nhất thời trong lòng có chút không vui, phản bác: “Ai mà biết được chứ? Nếu như bình thường anh có cách quản lý, trong công ty sao có thể tồn tại người như vậy.”
Mạc Tư Quân hung dữ nghiến răng, cảm thấy người phụ nữ ở trước mặt này thật sự thiếu bị trừng phạt mà.
Anh không quan tâm đến lời nói của Đường Hoài An, chỉ nói 5 chữ: “Tôi không cho phép cô lên tầng, đứng nghiêm ở đấy cho tôi.”
Một lúc sau, Mạc Tư Quân cầm hòm thuốc đi đến, anh nhìn về phía sofa ra hiệu, vẻ mặt có chút không kiên nhẫn: “Còn ngây người ra đó làm gì.”
Đường Hoài An có chút kinh ngạc: “Anh…anh muốn đích thân bôi thuốc cho tôi?”
Mạc Tư Quân nhướng mày: “Nếu như cô nói thêm một câu nữa tôi sẽ ném cô ra khỏi đây.”
Đường Hoài An lập tức dừng lại, đương nhiên cô biết tính khí của người đàn ông này, vì vậy ngoan ngoãn ngồi trên sofa, Mạc Tư Quân mở hòm thuốc ra, dùng cồn lau sạch vết thương trước.
Khi miếng bông tẩm cồn chạm vào vết thương của Đường Hoài An, cô chỉ cảm thấy trên mặt truyền đến một cảm giác nóng ran, mặc dù miệng vết thương rất nhỏ, nhưng dưới sự kích thích của cồn vẫn rất đau, Đường Hoài An không kiềm chế được tránh qua bên cạnh.
“Anh có thể nhẹ một chút không?” Khuôn mặt Đường Hoài An tràn đầy sự bất mãn, oán giận nói.
Bàn tay đang cầm bông của Mạc Tư Quân rơi vào không khí, anh nghiêm túc nhìn cô: “Đây là lần đầu tiên tôi bôi thuốc cho phụ nữ, mặt mũi của cô đủ lớn rồi đó, tôi khuyên cô an phận một chút.”
Trong lòng Đường Hoài An dao động: Đây là lần đầu tiên anh bôi thuốc cho phụ nữ? Cũng đúng, đường đường là chủ tịch của tập đoàn Mạc thị, từ nhỏ đến lớn quen sống được chăm sóc, đại ngộ rồi, từ trước đến nay chỉ có người khác hầu hạ anh, anh sao có thể vì người khác mà làm những chuyện này chứ?
Nhưng bây giờ….
Do Mạc Tư Quân đang ngồi xổm, nên Đường Hoài An đương nhiên ngồi cao hơn anh một chút, cô đến gần, hơi cúi đầu nhìn Mạc Tư Quân, trong lòng dâng lên một cảm giác ấm áp, trong lúc đang trầm tư, lại bị lời nói của Mạc Tư Quân cắt ngang.
“Cô gái, cô cách tôi xa một chút.” Giọng nói vẫn lạnh lùng như trước, nhưng trong đó lại không nghe ra ý tứ trách cứ.
Không biết tại sao, mặt Đường Hoài An “rào rào” lập tức đỏ lên, trước đây chưa từng có cảm giác như vậy, Mạc Tư Quân tối này…có chút khác biệt.
Nhìn người phụ nử khuôn mặt đỏ ửng trước mặt, Mạc Tư Quân đột nhiên muốn trêu chọc Đường Hoài An, bàn tay đang cầm bông đột nhiên ở trên vết thương tăng thêm lực, Đường Hoài An lập tức đau đến mức hít khí lạnh.
“Mạc Tư Quân, tên khốn kiếp nhà anh!”
Đường Hoài An không nhịn được mà mắng thành tiếng, sau khi vừa nói ra thì lập tức cảm thấy hối hận, bây giờ tinh thần của mình vẫn còn yếu, rõ ràng rơi vào thế yếu, nên quên mất nếu như Mạc Tư Quân tức giận thì mình sẽ không đấu lại được với anh.
May là, tâm trạng của Mạc Tư Quân tối nay hình như khá tốt, chỉ thờ ơ liếc nhìn Đường Hoài An, dường như không có ý định muốn tính toán với cô.
Mạc Tư Quân tiếp tục lau vết thương trên mặt và tay cho Đường Hoài An, trong lúc đó hai người vẫn luôn không nói gì.
Trên người Đường Hoài An từ trên xuống dưới đều có chút không thoải mái, từ trước đến nay cô chưa từng được người đàn ông nào đối xử như vậy, hơn nữa, người đàn ông này là Mạc Tư Quân, cô cảm nhận được sự…ấm áp trong từng hành động, từng cử chỉ của anh tối ngày hôm nay.
Sau khi đã bôi thuốc, Mạc Tư Quân thu dọn lại hộp thuốc, đứng dậy từ trên cao nhìn xuống Đường Hoài An trên mặt chỗ này có một miếng gạc nhỏ, chỗ kia có một miếng gạc nhỏ, lập tức bật cười.
Đường Hoài An không cần nghĩ cũng biết anh nhất định bị dáng vẻ hiện tại của mình chọc cười, cô hung hăng lườm Mạc Tư Quân.
Bởi vì tay phải cũng quấn một vòng băng gạc, nên lấy gương cũng không được thuận tiện lắm, cô trực tiếp nghiêng người nhìn vào màn hình điện thoại đã tắt trên bàn uống nước.
Sự tức giận trong mắt Đường Hoài An càng sâu, nhưng Mạc đại chủ tịch ở bên cạnh lại cười rất vui vẻ.
Cô không muốn để ý đến anh, chuẩn bị đi thẳng lên tầng đi ngủ, nhưng đúng lúc này, bụng lại không chịu thua kém “ục ục” một tiếng.
Đường Hoài An sững sờ đứng nguyên tại chỗ, Mạc Tư Quân ở phía đối diện khuôn mặt tràn đầy ý trêu đùa nhìn cô, cô có chút mất mặt, ngượng ngùng đáp lại ánh mắt của Mạc Tư Quân.
Trong giọng nói của người đàn ông mang theo chút chế nhạo: “Đói rồi?”
Đường Hoài An lườm anh: “Tôi còn chưa ăn tối, bây giờ đã là ngày hôm sau rồi, anh nói xem tôi có đói không?”
Mạc Tư Quân suy nghĩ một lúc nói: “Tôi đi gọi bọn họ dậy nấu cơm cho cô ăn.”
Đường Hoài An vội vàng ngăn anh lại: “Anh nên đồng cảm với mọi người, nửa đêm rồi còn bị gọi dậy nấu cơm cho tôi, anh cho rằng ai cũng có tinh thần tốt như anh sao?”
“Thứ lần trước cô nấu rất khó sao?”
Đường Hoài An sững sờ một lúc, nhất thời không phản ứng kịp: “Thứ gì?”
“Chính là món lần trước cô làm, cơm sườn.”
“Anh muốn nấu?” Đường Hoài An không thể tin được hỏi.
“Đúng.”
Nếu như biểu cảm của Mạc Tư Quân lúc này không nghiêm túc như vậy, Đường Hoài An chắc chắn sẽ không tin câu này được nói ra từ trong miệng của anh, nhưng Mạc Tư Quân bây giờ nói muốn đi vào bếp nấu cơm?
Hơn nữa còn là 2h sáng.
Một người từ nhỏ đến lớn ăn quen cơm người khác nấu, bình thường ngay cả nhà bếp cũng không đi vào, nói trắng ra, Đường Hoài An không hề yên tâm: “Hay là vẫn để tôi nấu cho.”
Mạc Tư Quân cười giễu cợt, bước lên trước một bước, dùng hai ngón tay của mình nhấc cái móng bị quấn băng gạc trắng của Đường Hoài An lên: “Cô nấu? Cô định dùng chân gấu này để nấu?”
“...”
Đường Hoài An khuôn mặt tràn đần sự tức giận nhìn Mạc Tư Quân, người đàn ông này rõ ràng nói tay mình là chân gấu!
2h sáng, biệt thự nhà họ Mạc.
Chủ tịch Mạc buộc tạp dề vào bếp, Đường Hoài An đứng bên cạnh nhàn nhã chỉ dẫn, cũng xem như là người giám sát.
Món cơm sườn này mặc dù có vẻ cần nhiều nguyên liệu, nhưng thực tế nấu không hề phiền phức, chỉ là…dù sao Mạc Tư Quân lần đầu tiên xuống bếp trong hơn 20 năm qua, mùi vị không cần nghĩ cũng biết.
Vì vậy, lúc bát cơm sườn trông có vẻ không được thân thiện lắm được bưng lên trước mặt Đường Hoài An, cô không thèm nhìn thêm, đã biết Mạc Tư Quân cho quá nhiều xì dầu.
“Thử xem.” Mạc Tư Quân khuôn mặt tràn đầy sự tự tin, còn có chút kiêu ngạo, giống như bát cơm này là anh có lòng tốt thưởng cho Đường Hoài An vậy.
Đường Hoài An bĩu môi, cầm đũa lên xúc một miếng cho vào miệng, ừm, mặn đắng, sườn cũng chưa chín lắm.
Chỉ là đây dù sao cũng là lần đầu tiên chủ tịch Mạc nấu cơm, không thể đả kích tính tích cực của người khác, Đường Hoài An vừa chậm rãi nhai đồ ăn vừa tìm kiếm từ ngữ ở trong đầu, suy nghĩ nên khen Mạc Tư Quân như thế nào.
Mạc Tư Quân cũng ngồi xuống đối diện, yên lặng nhìn cô.
Nhưng món cơm này thật sự…quá mặn!.