Có phải thế giới này, xã hội này là như vậy không?
Những kẻ nhàm chán đó không quan tâm đến những vết thương tâm lý đau đớn dữ dội mà người trong cuộc hoặc là người bị hại đã trải qua như thế nào, căn bản cũng sẽ không quan tâm đến sự thật là như thế nào, chỉ cần có thể có một vài đề tài để bọn họ bàn luận sôi nổi, người bị hại bị hiểu lầm hoặc là bị chửi rủa thì có quan hệ gì đâu chứ?
Đường Hoài An cảm thấy trái tim vô cùng lạnh.
Mấy ngày sau, Đường Hoài An nhớ đến ngày hôm đó mình chạy trốn khỏi tập đoàn Mạc thị, trong lòng lại xuất hiện cảm giác kỳ lạ, rõ ràng không giống như lúc trước.
Trước kia, mỗi lần Mạc Tư Quân và cô cãi nhau, thậm chí là trừng phạt nhau, Đường Hoài An đều có thể cảm nhận được một loại cảm giác hai người chân chính cãi nhau, là cái loại cãi nhau mà không ai cho rằng đối phương sai.
Nhưng mà trong khoảng thời gian này đến hôm nay, Đường Hoài An rõ ràng cảm thấy bầu không khí giữa cô và Mạc Tư Quân đã từ từ trở nên có hơi không giống như bình thường.
Mạc Tư Quân trước kia sẽ không hề do dự mà nổi giận với cô, không hề thương tiếc cô, hình như là bây giờ lại càng ngày càng cách xa cô.
Nhưng mà Đường Hoài An không biết cái này có phải là ảo giác của mình không nữa, dù sao thì Mạc Tư Quân là một người đàn ông bụng dạ tâm cơ, nếu như cần anh gặp dịp thì chơi gì đó, chắc chắn anh có thể thành thạo điêu luyện.
Mà đối mặt với sự thay đổi này của Mạc Tư Quân, thật ra trong lòng của Đường Hoài An có một loại cảm giác khủng hoảng, cô thừa nhận là mình sợ hãi mâu thuẫn, giống như là cô và Mạc Tư Quân không chào đón nhau nhiều năm như thế, sau khi kết hôn cũng đối chọi lẫn nhau, hai người đều quen thuộc hình thức ở chung giương cung bạc kiếm như thế này.
Bây giờ đột nhiên lại có một người trong số đó thay đổi, đột nhiên lại trở nên dịu dàng, cô không quen.
Nghĩ đến đây, Đường Hoài An không khỏi cười một tiếng, chẳng lẽ con người đều như thế này à?
Sau khi bị đánh quá lâu, trong miệng đột nhiên lại được nhét một viên đường, cảm giác thụ sủng nhược kinh lại phun nó ra.
Lúc này, Đường Hoài An đột nhiên cảm thấy mình rất đáng thương.
ngôn tình hay
Trong lúc đang nghĩ mơ màng, xe đã chạy đến cửa nhà, cô đổ xe trong nhà xe rồi đi thẳng lên trên lầu.
Điện thoại di động trong túi đột nhiên vang lên, cô cầm lên nhìn, là Phó Tùng Lâm gọi tới.
“Alo, Tùng Lâm, có chuyện gì vậy?”
“Bây giờ tôi sắp chạy ngang nhà cậu rồi, có một số chuyện đột nhiên nhớ tới cho nên muốn hỏi cậu, không biết bây giờ đến gặp cậu có được không?”
Đường Hoài An sửng sốt một hồi: “Ngay bây giờ hả?”
Cô suy nghĩ, hiện tại Mạc Tư Quân không có ở nhà, hơn nữa hôm nay là ngày làm việc, chắc chắn là anh bận rộn nhiều việc, chờ một lát nữa chắc cũng chưa về nhà.
Phó Tùng Lâm nghe thấy sự do dự của Đường Hoài An: “Có phải bây giờ cậu không tiện? Không sao hết, nếu như không tiện thì lần sau tôi lại đến.”
Đường Hoài An vội vàng nói: “Không có không có, tôi cũng vừa mới tan làm về nhà, cậu đến đây nói không chừng còn có thể ăn cơm tối.”
“Được rồi, tôi đến ngay.”
Mười phút sau, Phó Tùng Lâm đến biệt thự nhà họ Mạc.
Đường Hoài An rót cho Phó Tùng Lâm một ly trà.
Cô cảm thấy Phó Tùng Lâm ngày hôm nay không giống bình thường, anh ta nghiêm túc hơn nhiều so với trước kia, sắc mặt anh ta có hơi lạnh, Đường Hoài An không biết là có chuyện gì xảy ra.
Cô nhẹ tay đặt ly trà xuống: “Xảy ra chuyện gì hả, đột nhiên tìm tôi.”
Phó Tùng Lâm nghiêm túc nhìn gương mặt của Đường Hoài An, thật lâu sau cũng không nói gì, một lát sau nữa anh ta mới lấy ra một mảnh giấy được gấp làm đôi thành hình vuông từ trong túi áo.
Nhưng mà tờ giấy đó trông có vẻ nhăn nhúm, lúc Đường Hoài An nhìn thấy nó, lông mày của cô nảy lên một cái.
Ngón tay thon dài của Phó Tùng Lâm mở tờ giấy dúm dó đó ra đặt lên trên bàn trà ở trước mặt của Đường Hoài An, anh ta nhìn vào mắt của cô rồi nói: “Tại sao cậu lại không nói chuyện này cho tôi biết?”
Biểu cảm trên mặt của Đường Hoài An đã sớm cứng lại, bởi vì tờ giấy đó chính là tờ giấy mà cô đã ném vào trong thùng rác khi cô gặp Phó Tùng Lâm ở bệnh viện, đúng, đó chính là bản báo cáo bệnh án của cô.
Phó Tùng Lâm nhìn thấy Đường Hoài An trầm mặc, biểu cảm trên mặt mới hòa hoãn một chút.
“Lần trước lúc chúng ta ra ngoài uống trà nói chuyện phiếm, lúc đầu tôi cho rằng cậu sẽ nói chuyện này với tôi, cho nên ngày hôm đó tôi vẫn luôn không chủ động nhắc tới, nhưng mà thẳng cho đến khi cậu đi khỏi, tôi mới phát hiện cậu muốn giấu tôi.”
Đường Hoài An bất đắc dĩ nở nụ cười: “Đây cũng không phải là chuyện lớn gì hết, tôi cảm thấy nói ra mất công để mọi người lo lắng.”
Phó Tùng Lâm im lặng một lát: “Hoài An, đây là ung thư gan, cậu xác định không phải là chuyện lớn hả?”
Đường Hoài An nghe thấy ba chữa ung thư gan, trái tim run lên một cái, cô nhìn quanh bốn phía, phát hiện không có người giúp việc ở đây, cho nên trong lòng yên tâm một chút.
Phải biết là liên quan đến bệnh tình của mình, người mà Đường Hoài An muốn che giấu nhất đó chính là Mạc Tư Quân.
Đường Hoài An nhìn qua Phó Tùng Lâm, cô tin tưởng người đàn ông nho nhã lễ độ này.
“Tùng Lâm, cậu nhất định phải giữ bí mật về chuyện bệnh tình của tôi.”
Phó Tùng Lâm gật đầu, trong ánh mắt có một tia đau lòng mà Đường Hoài An không thể nhận ra: “Vậy thì tiếp theo đây cậu muốn xử lý chuyện này như thế nào?”
Nghe lời nói tràn ngập lo lắng của Phó Tùng Lâm, trong lòng của Đường Hoài An dâng lên một tia chua xót, tại sao...!tại sao ông trời luôn không hoàn thành ý nguyện của con người? Nếu như Mạc Tư Quân cũng có thể quan tâm mình giống như người đàn ông trước mắt thì tốt biết bao nhiêu.
Ánh mắt của Đường Hoài An có hơi ảnh đảm: “Nói thật thì tôi cũng không biết nữa, từ nhỏ tôi đã là một người có tính cách rất nhạt nhẽo, cho dù lần này bị bệnh nghiêm trọng như thế, thật ra trong khoảng thời gian này đến nay tôi cũng chưa tiến hành điều tiết tâm lý của mình, đối với chuyện này, tôi cũng không còn cảm giác không thể chấp nhận như ban đầu, bởi vì cho đến bây giờ tôi đều cảm thấy mọi người đều sống chết có số.”
Nghe thấy giọng điệu không lạc quan, thậm chí là có ý muốn từ bỏ của Đường Hoài An, trong lòng của Phó Tùng Lâm rất khó chịu, chỉ là Đường Hoài An mãi mãi không thể trải nghiệm được sự khó chịu của anh ta.
Phó Tùng Lâm cầm lấy tờ giấy nhăn nhúm ở trên bàn rồi lại nhìn một lần nữa, đột nhiên nắm tay của anh ta nắm chặt lại, biểu cảm trên mặt cũng trở nên rất kích động: “Không, Hoài An, tinh thần của cậu không thể sa sút như vậy, cậu phải suy nghĩ cho bản thân mình.
Từ giờ trở đi, cậu nhất định phải dưỡng bệnh cho thật tốt, kiên trì làm kiểm tra và điều trị, tôi biết loại bệnh này chỉ cần có thể tìm được nội tạng phù hợp để tiến hành cấy ghép thì chắc chắn có thể tốt hơn.”
Đường Hoài An cũng không bị cảm xúc của Phó Tùng Lâm lây nhiễm, tình huống sức khỏe của mình là như thế nào, sao bản thân cô lại không rõ ràng được cơ chứ?
Cô uống một ngụm trà, nở một nụ cười khổ với Phó Tùng Lâm: “Nhưng mà Tùng Lâm à, không phải là cậu không biết tìm được nội tạng phù hợp khó khăn tới cỡ nào, cho dù là tìm trong phạm vi toàn thế giới.”
Trong đôi mắt của Phó Tùng Lâm sinh ra một tia kiên định, lúc này anh ta rất muốn bước tới nắm chặt tay của Đường Hoài An, nói cho cô biết là có tôi ở đây.
Nhưng mà trở ngại mối quan hệ của hai người và thân phận hiện tại của Đường Hoài An, cuối cùng, Phó Tùng Lâm mới kiềm chế nội tâm xúc động của mình: “Cậu yên tâm đi, cho dù có khổ, có khó đi nữa, tôi tuyệt đối sẽ không để cậu có việc gì.”.