Mục lục
Tổng Giám Đốc Truy Thê Bị Từ Chối 99 Lần
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Đường Hoài An có chút kinh ngạc, cô cho rằng chủ tịch một tập đoàn cao cao tại thượng như Mạc Tư Quân, sẽ không dành tâm tư quan tâm một nhân viên nhỏ bé, nhưng không ngờ anh lại khá có trách nhiệm.

Rõ ràng bên dưới mình đã có một Lâm Nhất làm tất cả mọi thứ, hơn nữa giữa các bộ phận còn có chủ quản, những chuyện vặt vãnh này hoàn toàn không cần anh phải bận tâm.

Đường Hoài An ngẩng đầu lên, phát hiện Mạc Tư Quân đang nhìn cô một cách rất nghiêm túc, nhất thời không biết nên nói gì, theo bản năng nhìn đi chỗ khác, giả vờ đang sắp xếp lại bản thảo thiết kế trên tay.

“Vậy…anh đã nói như vậy, tôi cũng không xoắn xuýt chuyện này nữa.”

Mạc Tư Quân cũng không nói tiếp vấn đề này nữa, anh suy nghĩ một lúc, giọng điệu khôi phục lại cảm giác nghiêm túc như lúc bình thường: “Tôi biết mối quan hệ của cô với Hứa Cát Anh không được tốt, nhưng Mạc thị từ trước đến nay chưa từng nuôi những kẻ ăn không ngồi rồi, vì vậy tôi hi vọng sau này chuyện như ngày hôm nay sẽ ít xảy ra hơn.”

Bởi vì giọng điệu lạnh lùng của Mạc Tư Quân, cho dù Đường Hoài An đã quen với việc anh nói chuyện như thế này, nhưng lúc này trong lòng vẫn có chút dậy sóng.

Cô không ngẩng đầu lên nhìn anh, trả lời: “Vâng, tôi hiểu rồi, sau này có chuyện gì tôi cũng sẽ cố gắng tự mình giải quyết, không làm lỡ dở thời gian làm việc của mọi người.”

Mạc Tư Quân gật đầu, nhưng Đường Hoài An lại không nhìn thấy.

“Tối nay tôi còn phải đàm phán hợp đồng với một khách hàng ở gần đây, nên không cùng cô về nhà được.”

Bàn tay đang cầm đồ của Đường Hoài An khẽ run rẩy, ngẩng đầu lên nhìn Mạc Tư Quân, vẻ mặt của người kia lại rất nghiêm túc.

Trong lòng Đường Hoài An cảm thấy có chút kinh ngạc, Mạc Tư Quân chưa từng nói với cô như vậy, cùng nhau về nhà….Đường Hoài An thừa nhận lúc này mình thực sự có chút hốt hoảng.

Mạc Tư Quân thấy Đường Hoài An không nói gì, cho rằng cô vẫn còn đang nhớ đến chuyện vừa nói lúc nãy, không đợi cô trả lời, đi thẳng ra khỏi phòng làm việc.

Đường Hoài An nhìn đồng hồ, mới có 7h30, cảm thấy thời gian vẫn còn quá sớm, dù sao về nhà cũng không có chuyện gì làm, dứt khoát ở lại đây đợi một lúc.

Những mẫu thiết kế xuất sắc của tập đoàn Mạc thị trong những năm qua được Đường Hoài An lật từng trang trừng trang một, thời gian cứ từ từ trôi qua, đợi đến lúc cô quyết định nghỉ ngơi một lúc, phát hiện đã hơn 9h tối rồi.

Đường Hoài An thu dọn đồ đạc đi ra khỏi cổng tông ty, lúc lái xe ra khỏi hầm gửi xe, cả thành phố đã rực rỡ ánh đèn, Đường Hoài An lái xe chậm rãi đi trên đường, suy nghĩ xem lát nữa về đến nhà phải nấu món gì ngon để ăn, dù sao nói cho cùng, tâm trạng ngày đầu tiên đi làm của mình cũng không được vui cho lắm.

Đường Hoài An không ngờ đã muộn như vậy rồi mà vẫn còn tắc đường, những chiếc đèn màu đỏ ở sau xe ô tô trên đường cứ đi rồi lại dừng.

Đợi đến khi rời khỏi đường chính, nhìn thời gian, đã 10h rồi, Đường Hoài An đạp ga, cô dần dần tăng tốc.

Trong dòng xe cộ đông đúc của thành phố, Đường Hoài An không phát hiện ra mình đã bị chiếc xe phía sau nhìn chằm chằm.

Đường Hoài An lái xe trên đường, không hề phát hiện ra vấn đề gì, nhưng chiếc xe màu đen phía sau chưa hề rời khỏi ánh mắt của cô, bất luận xe của cô đi về phía nào, cô chỉ cần quay đầu lại là có thể nhìn thấy nó qua gương chiếu hậu.

Cuối cùng Đường Hoài An cũng phát hiện ra có chỗ nào đó không đúng.

Bàn tay đang cầm vô lăng của cô hơi siết chặt lại, nhưng cô không thể dừng xe lại, Đường Hoài An hít một hơi thật sâu, ổn định lại tinh thần, không biết tại sao, giây phút này, cô rất muốn gọi điện thoại cho Mạc Tư Quân.

Đường Hoài An hoàn toàn không phát hiện ra hai tay mình khẽ run rẩy, tim đập cũng ngày một nhanh, cô hoàn toàn không nghĩ ra được rốt cuộc mình đã đắc tội với ai, nên mới bị theo dõi.

Trong lúc tinh thần đang trong trạng thái hốt hoảng, cô đã ấn gọi cho Mạc Tư Quân, nhìn ba chữ đang nhấp nháy trên màn hình, trong lòng Đường Hoài An càng căng thẳng, đạp ga, cô tăng tốc, tốc độ của chiếc xe phía sau rõ ràng cũng nhanh hơn.

Trên trán của Đường Hoài An bắt đầu đổ mồ hôi lạnh.

Mạc Tư Quân nói tối nay anh phải đàm phán một vụ hợp tác rất quan trọng, vậy cuộc điện thoại này của mình có làm phiền anh ấy không? Lúc này trong lòng Đường Hoài An rất sợ hãi, nhưng lại mong đợi Mạc Tư Quân đừng nhận cuộc gọi này.

“Alo.”

Giọng nói của Mạc Tư Quân từ trong ống nghe truyền vào tai của Đường Hoài An, nhưng nhiệt độ trong giọng nói này lại lành lạnh, vẫn giống như bình thường.

Trái tim của Đường Hoài An khẽ run lên, biết có lẽ mình đã làm phiền anh, trong lòng cô đã có quyết định, khóe miệng nặn ra một nụ cười gượng gạo: “Không có gì, là tôi không cẩn thận gọi nhầm.”

Trong giọng nói của Mạc Tư Quân có chút mất kiên nhẫn: “Đường Hoài An cô làm cái quỷ gì vậy?”

Sự chú ý của Đường Hoài An đặt hoàn toàn vào chiếc xe màu đen ở phía sau, nên không chú ý đến câu hỏi của Mạc Tư Quân, Mạc Tư Quân không nghe thấy câu trả lời của Đường Hoài An, hỏi: “Cô về đến nhà chưa?”

Đường Hoài An hết sức chăm chú nhìn về phía trước, cố gắng để ánh mắt của mình không có tiếp xúc gì với người trên chiếc xe phía sau, cô cố gắng hết sức khắc chế sự run rẩy trong giọng nói, nói dối: “Sắp rồi, tôi sắp về đến nhà rồi.”

Mạc Tư Quân không nói gì nữa, một lúc sau, điện thoại bị cúp, trái tim của Đường Hoài An từ từ rơi xuống.

Từ đầu đến cuối, từ đầu đến cuối cô vẫn không dám cược.

Gần đây thái độ của Mạc Tư Quân đối với cô quả thật có chút thay đổi, nhưng chỉ có mình Đường Hoài An biết, cô vẫn không dám khiêu chiến vị trí của mình trong lòng anh.

Cô không xác định được nếu như lúc nãy nói chuyện bị theo dõi với Mạc Tư Quân sau đó có phải sẽ đổi lại sự được chế nhạo của anh, càng không dám xác định anh có lập tức bỏ việc hợp tác quan trọng kia xuống để đến tìm mình hay không.

Trong lòng Đường Hoài An thầm cười khổ một tiếng, vẫn nên…dựa vào chính mình.

Chỉ cần tốc độ đủ nhanh, có lẽ có thể cắt đuôi được chiếc xe phía sau, hơn nữa, bây giờ mình cũng không có cách nào khác.

Đạp ga, thần kinh của Đường Hoài An đều đã trở nên căng thẳng.

Chiếc xe phía sau dường như đã có chút mất kiên nhẫn khi đi theo, mơ hồ có một dấu vết muốn vượt qua Đường Hoài An, nhất định, nhất định không thể bị bọn họ ngăn lại, trong lòng Đường Hoài An thầm nghĩ.

Nhưng người lái chiếc xe phía sau lại là đàn ông, rất nhanh đã vượt qua được xe của Đường Hoài An, mạch suy nghĩ của Đường Hoài An xoay chuyển, muốn quay đầu lại, nhưng lại trơ mắt nhìn chiếc xe màu đen kia chặn ngang trước đầu xe mình, đường đi của Đường Hoài An đã bị chặn.

Đường Hoài An theo bản năng đóng cửa xe lại, tay trái nắm chặt điện thoại, tay phải thò vào trong túi xách, bên trong có một lọ thuốc xịt phòng sói, nhưng ngay cả bản thân cô cũng không biết, ở trong tình huống nguy cấp thứ này cũng không thể dùng được, nhưng bây giờ chỉ có một mình, thân cô thế cô, cũng chỉ có thể dựa vào thứ này để tăng thêm lòng can đảm cho mình.

Đường Hoài An nhìn cửa xe của chiếc xe trước mặt được mở ra, bốn người đàn ông đi xuống, đều là kiểu cao to, vạm vỡ, người dẫn đầu trên tay hình như còn cầm một thứ gì đó giống như một cây gậy.

Mấy người đàn ông kia đi về phía Đường Hoài An, khoảng cách ngày càng gần…..

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK