Đường Hoài An luôn giữ liên lạc với nhân viên trong công ty, là bọn họ nói cho Đường Hoài An biết Mạc Tư Quân luôn ở trong giúp đỡ, nhưng Đường Hoài An lâu như vậy vẫn không biết nguyên nhân trong đó, theo lý mà nói anh ghét cô như vậy, là không thể nào giúp cô, chắc là nể mặt của Đường Gia Hân.
Khoảng thời gian tiếp theo, Đường Hoài An không có tiếp tục bị Mạc Tư Quân gây phiền phức nữa, nhưng từ sáng hôm đó nghe thấy anh gọi điện, Đường Hoài An biết anh vẫn đang điều tra chuyện của hai năm trước.
Mà đối với chuyện Đường Gia Hân gặp nạn và ba mẹ qua đời, chân tướng của hai sự việc này, Đường Hoài An hy vọng Đường Gia Hân mau chóng từ trong bệnh viện tỉnh lại hơn bất kỳ ai, nhưng ông trời lại không thuận lòng người, từng ngày trôi qua, Đường Gia Hân nằm trong bệnh viện mãi không có tin tức gì.
Một hôm này, Đường Hoài An đang ở trong văn phòng bận rộn bàn bạc chuyện váy cưới với khách hàng thì nhận được điện thoại của cô bạn thân Lâm Tịnh Kỳ.
“Đang làm gì thế? Tối dẫn cậu đi vui chơi, như thế nào, có thời gian rảnh không?”
Đường Hoài An nghe thấy giọng nói vui vẻ của cô bạn, tâm trạng vốn dĩ bình lặng như nước cũng trở nên vui vẻ hơn, chỉ là cô đương nhiên biết vui chơi trong miệng Lâm Tịnh Kỳ là có ý gì, không phải chính là quán bar và hộp đêm, những nơi có bầu không khí vô cùng sôi động đó hay sao.
Ý thức đến tình cảnh của mình, Đường Hoài An từ chối thẳng mà không cần suy nghĩ: “Quán bar? Không đi.
”
Lâm Tịnh Kỳ lải nhải ở đầu dây bên kia: “Tớ biết cậu sẽ từ chối mà! Tớ mặc kệ, tớ bây giờ đã ở dưới tòa nhà công ty của cậu rồi, nếu như khi cậu đến giờ tan làm còn không xuống thì tớ đích thân đi lên bắt cậu!”
Nói xong, cuộc gọi vang lên tiếng ‘tút’ tắt máy.
Đường Hoài An cầm điện thoại mà không biết làm sao, thật ra cô luôn không hiểu, người có tính cách nặng nề như cô tại sao lại chơi được với người có tính cách hoạt bát năng động như Lâm Tịnh Kỳ nữa, cô nhìn điện thoại mà lắc đầu bất lực.
Dù sao bây giờ cũng đã sắp đến thời gian tan làm rồi, Đường Hoài An sau khi tiễn khách hàng thì thu dọn đồ đạc đi xuống dưới.
Quả nhiên, Lâm Tịnh Kỳ đã trong chiếc xe mui trần của cô ấy đợi cô rồi.
Trên đường đến quán bar Đường Hoài An luôn rất lo lắng, bởi vì cô trước giờ đều không có đến những nơi hỗn loạn như quán bar, nhất là nghĩ đến nếu như bị Mạc Tư Quân biết được thì sẽ có hậu quả gì.
Hai người đi đến cửa quán bar, hai chữ ‘Ám Độ’ nhấp nháy không ngừng trên tấm biển lớn.
Đường Hoài An đắn đo có nên đi vào không, nói: “Hay là! thôi đi, chúng ta đổi chỗ khác thì sao? Tớ không quá quen không gian như này.
”
Lâm Tịnh Kỳ rõ ràng đã nhìn ra tâm tư của Đường Hoài An: “Hoài An, cậu biết không? Cậu từ trước đến nay chính là quá ngoan quá an phận rồi, cho nên người như Mạc Tư Quân đó mới không biết trân trọng cậu, tối nay xem như giải tỏa tâm trạng của cậu đi!”
Nói xong, không đợi Đường Hoài An phản ứng lại, Lâm Tịnh Kỳ kéo thẳng cô vào trong, tiếng nhạc inh tai nhức óc lập tức tràn vào màng nhĩ của Đường Hoài An.
Nghĩ đến lời vừa rồi Lâm Tịnh Kỳ nói, thật ra Đường Hoài An không cảm thấy hoàn toàn không có lý, chỉ là cô từ nhỏ đến lớn ở trong mắt của mọi người quen làm một cô gái ngoan ngoan rồi, cho nên ngay cả chính cô cũng quên việc trút bỏ cảm xúc của mình đúng lúc là một chuyện quan trọng cỡ nào.
Đường Hoài An cầm chai rượu chơi oẳn tù tì uống rượu với những người không quen biết trong phòng bao, giống như một ác ma nhỏ khác trong cơ thể bị men rượu gọi ra.
Nhưng điều Đường Hoài An không có ngờ là lần đầu tiên trong hơn 20 năm cuộc đời đến quán bar buông thả, cô đã uống say.
Khi Đường Hoài An bắt đầu quang giàu cao gót chân trần giẫm lên bàn của phòng bao nhảy nhót thì Lâm Tịnh Kỳ biết sự việc đã mất khống chế rồi, đây là điều cô ấy hoàn toàn không thể ngờ được, hết cách, cô ấy chỉ đành lái xe đưa Đường Hoài An về nhà.
Nhưng Lâm Tịnh Kỳ cũng đã uống rượu, nhưng không có uống nhiều như Đường Hoài An, ý thức vẫn xem như tỉnh táo, nhưng xe ở trên đường xóc nảy vài lần, cảm giác say rượu của Đường Hoài An đến cũng nhanh mà đi cũng nhanh, ở nửa đường thì đã tỉnh rồi.
Khi Đường Hoài An đứng ở trước cửa lớn của biệt thự nhà họ Mạc, trong lòng căng thẳng giống như đánh trống.
Trong lòng cô bây giờ rất hối hận, bởi vì căn bản không có ngờ cô lại uống thành ra như này, ngửi qua, toàn thân trên dưới bao gồm cả tóc tai đều có mùi rượu, chính cô cũng chê mình.
Nhìn thời gian trên đồng hồ, đã là 12 giờ đêm rồi, Đường Hoài An lấy chìa khóa ra mở cửa, nhẹ tay nhẹ chân đi vào.
Vốn cho rằng có thể lặng lẽ đi lên lầu, nhưng điều Đường Hoài An không ngờ là Mạc Tư Quân hôm nay lại ở nhà.
“Đứng lại.
”
Trong phòng khách không có mở đèn, Đường Hoài An chỉ biết giọng nói truyền tới từ phía sô pha, một giây sau, ánh đèn bỗng sáng lên, có người giúp việc đã bật đèn.
Đường Hoài An quay đầu lại, đôi mắt của Mạc Tư Quân không có chút độ ấm nào mà nhìn cô chằm chằm, trong lòng Đường Hoài An có hơi run, chỉ có thể ngại ngùng nói hỏi một câu: “Anh! sao còn chưa đi ngủ?”
Sau khi nói xong không đợi Mạc Tư Quân trả lời thì Đường Hoài An đi thẳng lên lầu, bởi vì cô cảm thấy Mạc Tư Quân chắc không có rảnh quan tâm tại sao cô muộn như vậy mới về nhà, nhưng cô sai rồi.
Đường Hoài An không biết Mạc Tư Quân có phải là uống nhầm thuốc hay không, bởi vì anh nhả ra một câu rất cương quyết: “Tôi cho cô đi rồi sao?”
Đường Hoài An bởi vì tối nay uống quá nhiều rượu, tuy bây giờ đã tỉnh rồi, nhưng đầu óc vẫn choáng, nếu là trước kia, cô sẽ phản bác lại, nhưng tối nay Đường Hoài An không có sức tiếp tục tranh cãi với Mạc Tư Quân nữa.
Vì thế, bước chân của Đường Hoài An đã dừng lại: “Anh còn có chuyện gì sao?”
Mạc Tư Quân đã từ trên sô pha đứng dậy đi về phía Đường Hoài An, quanh người tản ra khí tức lạnh lẽo, anh vừa đi vừa nói: “Bây giờ đã 12 giờ rồi, là ai cho cô lá gan đi muộn như vậy mới về nhà hả?”
Đường Hoài An cảm thấy rất nực cười, khóe miệng của cô khẽ nhếch lên lộ ra sự châm chọc: “Lời này của anh Mạc tôi nghe không hiểu, mọi người đều là con người độc lập, tôi đi đâu làm cái gì lẽ nào đều bắt buộc phải báo cáo với anh sao?”
Nghĩ đến kết hôn hai năm nay cô nhiều lần một mình đơn chiếc như vậy, lửa giận trong lòng Đường Hoài An càng lớn: “Anh cũng không nghĩ xem, trước đây anh thường xuyên cả đêm không về nhà, tôi có từng chất vấn anh giống như anh bây giờ không?”
Giờ phút này, Mạc Tư Quân đã đi đến trước mặt Đường Hoài An, một mùi rượu nồng nặc xộc vào khoang mũi của anh, lập tức thấy được sắc mặt của Mạc Tư Quân thay đổi.
Mắt của anh hơi nheo lại: “Cô đã uống rượu?”
“Phải, tôi đã đến quán bar, uống rất nhiều rượu, sao hả, anh không vui rồi sao?”
Đường Hoài An vừa dứt lời, cánh tay lập tức bị Mạc Tư Quân túm chặt: “Đường Hoài An, lá gan của cô bây giờ thật sự là càng lúc càng lớn rồi.
”.