Về cuộc sống sau này của các ngươi, ta có thể đảm bảo cho các ngươi có một cuộc sống bình thường như bao nữ tử khác, mọi chuyện trong quá khứ của các ngươi sẽ được giữ bí mật sẽ không một ai ở đây dám tiết lộ ra bên ngoài đâu.
Vậy nếu có người nào đó ở đây tiết lộ quá khứ của chúng ta, ngài tính làm sao đây.
Một nữ tử khác lên tiếng hỏi.
Tất nhiên là ta sẽ diệt trừ tất, kẻ nào ở đây dám chống đối mệnh lệnh của ta, thì đừng mong yên thân mà sống tiếp.
Cổ Viêm trợn mắt nhìn đám thuộc hạ xung quanh hét lớn cảnh cáo.
Đám thuộc hạ của hắn tên nào tên đấy mặt tái mét, đối với lời nói của Cổ Viêm cho chúng mười là gan cũng không dám làm phật ý hắn.
Nghe được những lời này của Vô Tâm đám nữ tử mặt mày ủ rũ trở nên có chút cảm xúc có lẽ sau khi nghe được lời khuyên của hắn, nhìn nhau như thấu hiểu câu trả lời của nhau.
Vô Tâm đại nhân đã lên tiếng bảo vệ cho mọi người, thì mọi người cũng không cần phải làm khó ngài ấy nữa, hãy thử tin tưởng ngài ấy một lần, ngài ấy sẽ không làm cho chúng ta thất vọng đâu.
Chương Thanh mở miệng khẽ khuyên.
Đến cả Chương Thanh xuất thân là người dân trong thành cũng đã nói giúp cho hắn thì đám nữ tử kia không còn gì để nói thêm cả loạt đồng thanh gật đầu đồng ý với ý kiến của hắn bởi vì họ rất nhớ nhà.
Trở lại với nữ tử thứ 33, những nữ tử kia đều đã có động tĩnh chỉ riêng nữ tử mà Tiểu Thất nhận làm mẫu thân kia không có động tĩnh vẫn im lặng như tượng gỗ.
Ta hỏi các ngươi nữ nhân này tên gì, có phải cô ta sống trong thành, có phải cô ta là mẫu thân của tiểu nha đầu này không ?
Vô Tâm mở miệng khẽ hỏi.
Bẩm đại nhân theo sổ sách ghi chép thì nữ tử này thuộc Bích Ba Thành là do Trại Chủ chúng ta đem về vì quá ngang ngược không chịu quy thuận thậm chí còn tấn công trại chủ lên ngài ấy đã niêm phong một phần linh hồn cô ta nhốt cô ta vào đại lao không những vậy dặn dò không ai được động vào một sợi tóc của cô ấy kể cả tứ đại thiên vương.
Tên thị vệ mở miệng nói.
Đại nhân vị tỷ tỷ này chúng ta cũng chưa nhìn qua bao giờ, nhưng Bạch Dương thành quá rộng lớn, nếu chúng ta có không quen biết cũng không lạ, nên chúng ta không dám phán đoán bừa.
Một thiếu nữ khác mở miệng nói tiếp.
"Đại ca ca tin muội đi, đây đích thực là mẫu thân muội, muội không có nói dối huynh đâu ?"
Tiểu Thất nức nở khóc vỗi vã giải thích.
— QUẢNG CÁO —
Đừng dùng bộ mặt đó nói chuyện với ta, tạm thời ta sẽ không động đến hai người các ngươi, nhưng nếu để ta biết các ngươi dám lừa ta, cho dù thế lực sau lưng các ngươi có lớn mạnh đến đâu ta cũng sẽ diệt sạch.
Bay đâu, trói bọn chúng lại cho ta, trông chừng chúng thật kỹ cho ta.
Nghe theo lệnh của Vô Tâm, đám thị vệ của Hắc Ô trại tuân lệnh làm theo trói hai người họ lại, Chương Thanh mặc dù muốn giúp như tiểu tử này quá mạnh mà sức hắn trói gà không chặt sao dám lên tiếng đối đầu được cũng đành phải im lặng thương xót cho mẫu tử hai người họ.
Hắc Ô trại các ngươi bao năm qua vơ vét của cải cũng không ít, mau nói đi các ngươi dấu số của cải đó ở đâu.
Vô Tâm trừng mắt quát.
Đại nhân ngài không nghĩ thử xem Bạch Dương Thành này là kinh thành nghèo nhất của Trung Đô lấy đâu ra có gì để vơ vét, chúng ta có vơ vét cũng chỉ là thức ăn lấy đâu ra vàng bạch châu báu.
Tên thị vệ lên tiếng thanh minh.
Không có vàng bạc châu báu nói vậy cũng nghe được, ta chưa từng nghe cướp mà cũng đi ăn chay bao giờ cả.
Vô Tâm vẻ mặt khó tin nói.
Không nghe chủ nhân ta nói sao, các ngươi giấu của cải ở đâu hết, không nói ta sẽ bẻ xương từng đứa.
Còn không mau nói, có phải muốn chết phải không ?
Cổ Viêm mở miệng hét lớn quát.
Đám thị vệ nghe vậy khuôn mặt tái nhợt vì sợ hãi, đám người trước mặt họ kẻ nào kẻ đấy cũng rất mạnh, so với tứ đại thiên vương còn nóng tính hơn không cho họ câu trả lời thích đáng sợ rằng mất mạng như chơi.
Đại nhân thực ra trong phòng trại chủ còn rất nhiều bảo vật riêng của ngài ấy , ta nghĩ ngài sẽ rất muốn xem.
Một tên thị vệ chạy tới khom người khẽ cười nói.
Tên thị vệ bên cạnh khẽ huých nhẹ người hắn một cái, ý muốn nói đừng nhiều chuyện.
Ồ phòng trại chủ lại có bảo vật quý hiểm sao, ta muốn đi xem thử có được không ?
Cổ Viêm ôm quyền bấm từng đầu ngón tay kêu rắc rắc, cười nham hiểm nói.
— QUẢNG CÁO —
Đương nhiên là được dù sao sau này chúng ta không theo tên trại chủ xấu xa đó, đương niên là có thể xem được.
Tên thị vệ cười gượng nói.
Ha ha ha, vậy có phải ngoan không các ngươi nên hiểu thế nào là chim khôn chọn cành mà đậu, nếu ai còn có ý trung thành với tên thành chủ đó chính là chống đối với ta , ta không hi vọng ở đây sẽ có người phản đối.
Vô Tâm cao giọng cười lớn nói.
Đại nhân nói phải, từ nay về sau chúng ta theo đại nhân , ngài bảo chúng ta đi hướng đông chúng ta không dám đi hướng tây, tuyệt đối trung thành với ngài.
Đồng thanh chúng nhân hò hét sùng kính nói.
"Ha ha, trung thành thì khỏi cần bởi vì con người các ngươi gió chiều nào xoay chiều đó , ngộ nhỡ có ngày ta có bị giết chết các ngươi có phản bội ta cũng trách các ngươi, nhưng muốn ta chết phải xem kẻ đó có bản lãnh lớn đến đâu.
"
Theo chỉ dẫn của đám thị vệ ở đây Cổ Viêm được đưa đến một căn phòng rộng lớn bên trong bày bố rất nhiều đồ quý hiếm bình cổ, tượng phỉ thúy, tranh hiếm….
Nhưng tất cả trong mắt Vô Tâm chỉ là đồ bình thường nhưng bán đi vẫn có giá trị rất lớn bỏ đi thì quá uổng phí.
" Số lượng bảo vật ở đây đóng gói lại hết cho ta, tất cả sẽ được chuyển tới Bạch Dương thành.
"
Đại nhân những gì lấy cũng đã lấy có phải chúng ta nên đi rồi phải không ?
Tên thị vệ mỉm cười nói.
Khoan đã, ở đây vẫn còn nhiều thứ chưa lấy hết, đi gì mà vội !
Nhiều thứ !
Tên thị vệ nghe không hiểu mở miệng hỏi lại.
Vô Tâm chỉ cười không nói gì sau đó chậm rãi bước tới phía trước kệ sách, lấy nhẹ một quyển sách cũ nát ra đột nhiên kệ sách rung chuyển nhẹ sau đó tự động di chuyển sang bên trái hiện ra một căn hầm tối đen.
" Cái trò giấu đồ cũ rích này sao làm khó được ta, để xem thử các ngươi dấu được đồ gì dưới này.
"
Phía dưới căn hầm Vô Tâm trên tay cầm ngọn đuốc soi sáng từng bậc thang bước xuống bên dưới là một cái không gian không quá rộng ở đó có rất nhiều kệ với nhiều ngăn mỗi ngăn để một bảo vật so mấy thứ đồ ở ngoài kia còn quý hơn nhiều.
Ở đây đan dược thấp nhất cũng là tam phẩm cao cấp có cả ngũ phẩm thật không tệ chút nào đang lúc mình đang cần đan dược để bồi bổ.
— QUẢNG CÁO —
Cầm bình dược trên tay Vô Tâm vui sướng thầm nói.
Chủ nhân ở đây có binh khí cấp hoàng bảo rất nhiều huyền bảo được một hai kiện nhưng lại không có địa bảo hay thiên bảo ngài vẫn muốn lấy chúng sao ?
Lân Thiên cầm vũ khí trên tay mở miệng khẽ hỏi.
Lấy lấy tất cho ta, cho dù chúng ta không dùng thì sau này có thể bán cho người khác, ở phía trên còn có ít dược phẩm làm nguyên liệu luyện đan kể cả võ kỹ lấy hết cho ta không để xót một thứ nào cả có biết chưa.
Nghe thấy hắn nói vậy tất cả đều vui sướng làm theo vội vã lấy từng thứ từng thứ một cất vào trong hòm cẩn thận mang ra ngoài.
Chủ nhân ngài đến đây xem thử thứ này mà xem.
Bước tới gần chỗ tên thuộc hạ đang cầm là một tấm bản đồ bằng da thú cũ kỹ phai màu, khi nhìn vào nó Cổ Viêm không khỏi ngạc nhiên khi biết được tấm bản đồ này dẫn đến vị trí của dị hỏa Kiếm Hồn Tâm Diễm rất lợi hại nhưng đáng tiếc chỉ là một phần nhỏ không thể biết chính xác được vị trí của nó nhưng đối với võ giả mà nói thứ này đáng giá ngàn vàng.
Đại nhân tấm bản đồ này mặc dù bị khuyết nhưng nếu tập hợp đủ biết đâu có thể sở hữu được loại dị hỏa đó, không phải chuyện xấu.
Tên thuộc hạ cầm miếng da nhỏ giọng cười nói.
Đốt nó đi, chúng ta không cần mấy cái thứ dị hỏa đó để tăng sức mạnh của bản thân huồng hồ ta đâu phải là luyện dược sư cần nó để làm gì, thứ thuộc về tự nhiên mãi mãi thuộc về tự nhiên con người chúng không xứng có được nó vì vậy đốt nó đi là tốt nhất.
Cổ Viêm nghiêm túc mở miệng đáp lại.
"Chuyện dị hỏa từ từ mình sẽ giải quyết từng đứa từng đứa sở hữu dị hỏa, ta nhất định sẽ đem bọn chúng trả lại cho thiên địa tự nhiên, tuyệt đối sẽ không để ai lợi dụng chiếm hữu sức mạnh của nó.
"
Cổ Viêm thầm nghĩ trong đầu nói.
Đại nhân đốt đi thật sao, Kiếm Hồn Tâm Diễm đứng thứ sáu trong dị hỏa bảng đó, ngài thật sự không muốn có được sức mạnh từ nó sao.
Chỉ là một tấm bản đồ rách có muốn dự vào nói tìm dị hỏa cũng khó huống chi dị hỏa đối với các ngươi rất quan trọng nhưng đối với ta nó chỉ là thứ đồ chơi dành cho trẻ con, ngươi nghĩ ta lại cần có dị hỏa mới trở lên mạnh mẽ được hay sao, ta mạnh hơn những gì các ngươi có thể tưởng tượng ra đấy.
Cổ Viêm cấm tấm bản đồ trên phóng lửa từ lòng bàn tay đốt cháy thành tro cười tự tin nói.
Lần đầu tiên đám thuộc hạ này thấy một kẻ cuồng ngôn như hắn, đến trại chủ cũ của bọn chúng còn nâng niu cái tấm bản đồ rách này còn hơn nâng trứng vậy mà hắn lại không để trong mắt, đúng là một con người kỳ lạ, chỉ tiếc cho bản thân mình nhìn thấy bảo vật trước mắt lại không có phúc được hưởng.
.
Danh Sách Chương: