Thiếu niên tóc xanh cười âm hiểm nói.
Bàn tay của gã thiếu niên này càng lúc càng bóp chặt chỉ dùng sức tay thuần túy không điều động một chút sức mạnh này đã khiến nàng ta trở nên khó thở ý thức mờ nhạt như đang chìm vào giấc ngủ sâu vĩnh hằng.
Mặc dù còn rất nhiều nuối tiếc trên cõi đời này chưa được gặp lại phụ thân, chưa tìm được tình yêu của đời mình, quan trọng hơn chưa thể tiêu diệt được tên ác ma Cổ Viêm mỗi lần nghĩ đến hắn nàng lại bị ám ảnh bởi nụ cười xấu xa cùng khuôn mặt bỉ ổi vô liêm sỉ lúc hắn ra tay đánh nàng là nàng thấy phẫn nộ muốn giết hắn, nhưng giờ hắn tẩu thoát không biết ở nơi nào còn nàng thì cái mạng nhỏ sắp mất nếu để hắn nhìn thấy cảnh này chắc chắn sẽ cười trêu ghẹo nàng cho mà xem.
Lam Hải tiền bối xin hãy dừng tay mà tha cho tiểu bối trẻ người non dạ lần này.
Phía xa có âm thanh của nữ nhân truyền đến âm thanh dịu nhẹ khẩn cầu xin hắn tha mạng cho Tiểu Ngư Nhi.
Nữ nhân mới đến chính là Hải Phi Phi cung chủ của Bạch Ngọc Cung phía sau bà ta chính là hai vị trưởng lão Cừ Lôi, Cừ Tang, vừa nhìn thấy Lam Hải ba vị cung kính hành lễ chào hỏi hắn.
Dựa vào lời của các ngươi muốn ta tha mạng cho tiểu nha đầu này sao, còn không mau cút đi, còn dám nhiều lời xen vào chuyện của ta có tin ta tiêu diệt cả Bạch Ngọc Cung các ngươi không.
Lam Hải trừng mắt quát.
Tiền bối người hà tất phải cố chấp như vậy tên Cổ Viêm đó ta thấy hắn tu vi cũng chỉ bình thường không được xem là thiên tài, ta không hiểu hắn có điểm nào tốt mà ngài coi trọng hắn như vậy ngay cả giao tình giữa ngài và tổ tiên chúng ta cũng không để ý đến mà bất chấp tất cả muốn lấy mạng một tiểu nha đầu như Ngư Nhi nhà chúng ta.
Hải Phi mở miệng lớn tiếng nói.
Chuyện giữa ta và ngài ấy không cần đến tiểu bối như các ngươi nhúng tay vào, ta đã nói rồi kể cả giữa ta và tổ tiên các ngươi có giao tình đi chăng nữa chỉ cần các ngươi dám động vào một cọng tóc của ngài ấy đều đáng chết.
Lam Hải lạnh lùng đáp lại.
Nếu ngài đã tuyệt tình như vậy ta cũng không còn gì để nói, nhưng nếu hôm nay ngài giết chết tiểu nha đầu này, ngài có dám đảm bảo chủ nhân của ngài sẽ tha thứ cho ngài không hay là sẽ nổi giận trút giận lên người ngài.
Hải Phi nhếch miệng cười bỡn cợt nói.
Ngươi nói vậy là có ý gì, đừng tưởng nói vậy ta sẽ dễ dàng tha mạng cho tiểu nha đầu đó.
Lam Hải ngạc nhiên hỏi lại.
Ngài thử nghĩ mà xem, Cổ Viêm đó muốn giết nha đầu của chúng ta đến vậy chắc chắn hắn muốn tự tay giết nó nếu như hắn mà biết được ngài nhúng tay vào giúp hắn, hắn sẽ nghĩ gì đây, hắn mà không giận mới lạ. — QUẢNG CÁO —
Hải Phi Phi mở miệng cười giải thích.
Nghe nữ nhân này nói, Lam Hải bắt đầu suy nghĩ lại ngộ nhỡ bản thân nhúng tay vào mà để Cổ Viêm giận sẽ rất phiền phức, muốn đi theo hắn sau này thì không được phép làm mất lòng hắn, nhưng thân là một cường giả cao cấp nếu giờ mà nuốt lời vừa nói ra chẳng phải thiên hạ sẽ chê cười sao.
Tiền bối khẩn xin ngài hãy rộng lượng mà tha tội chết cho tiểu nữ lần này, ân oán giữa nó và tiểu tử Cổ Viêm đó thì hãy để cả hai giải tự giải quyết phận tiền bối như chúng ta nhúng tay vào thật không hay chút nào đâu.
Hải Phi Phi mở miệng khẽ khuyên, bên cạnh Cừ Lôi và Cừ Tang gật đầu tán thành ý kiến của mỹ phụ này.
Nếu đây là chuyện của chủ nhân nhà ta và nữ nhân này muốn tự giải quyết ta sẽ không nhúng tay vào nữa, lần này ta sẽ tha mạng cho nó, các ngươi có thể đi được rồi.
Lam Hải trầm giọng nói sau đó buông tay thả nàng ta đi.
Đa tạ tiền bối nương tay.
Hải Phi Phi cúi đầu hành lễ cảm tạ sau đó cùng hai vị trưởng lão đỡ Tiểu Ngư Nhi rời đi.
Hải Long Mãng tiền bối ngài còn đứng đó làm gì vậy, ngài mau về với tộc của ngài đi.
Tiểu Ngư Nhi quay đầu lại nhìn nó nói.
Tiểu Ngư Nhi được rời đi, còn Hải Long Mãng con rắn này lại không may mắn vậy đến giờ vẫn bị Lam Hải cho bất động không thể di chuyển được, trong lòng nó lúc này cũng đoán ra được ý định mà vị cường giả yêu tộc trước mặt không muốn tha mạng cho nó rời đi.
Tiểu nha đầu ngươi mau rời đi đi, ta hôm nay chắc không qua khỏi rồi, được chết dưới tay một cường giả yêu tộc cao cấp ta cũng không lấy làm mất mặt, nếu sau này ngươi có thể tu luyện vượt qua hắn báo thù cho ta cũng vẫn chưa muộn.
Hải Long Mãng gượng cười nói.
Tiền bối ta không đi đâu, ngài vì ta mà hi sinh tại đây ta sống còn có ý nghĩa gì nữa, có chết chúng ta sẽ cùng chết chung với nhau.
Tiểu Ngư Nhi hai mắt rưng rưng vừa khóc vừa nói.
Hải Long Mãng bị nữ nhân này làm cho cảm động muốn khóc nhưng cố gắng kìm nén lại, để cho tiểu bối thấy mình bộ dạng đáng thương của mình trước khi chết sao nó ra đi thanh thản cho được.
— QUẢNG CÁO —
Ngư Nhi chúng ta mau đi thôi, con Hải Long Mãng này có chết cũng đây là kiếp số của nó, đại dương mênh mông cá lớn nuốt cá bé là chuyện bình thường, nếu như ngươi muốn báo thù cho nó hãy chuyên tâm tu luyện còn hiện tại tất cả đều phải nhịn nếu ngươi mà ngã xuống ở đây thì coi như sự hi sinh của nó đều là vô nghĩa.
Hải Phi Phi ghé vào tai nàng nhỏ giọng khẽ khuyên.
Kình Ngạc đến lượt ngươi ra tay rồi đó.
Lam Hải khẽ lẩm bẩm truyền âm nói.
Ngay sau đó từ trong lòng biển sâu một bóng đen khổng lồ bắt đầu hiện ra bơi gần tới vị trí của Hải Long Mãng khiến con rắn này kinh hãi run sợ tột độ.
Tiểu Ngư Nhi sắc mặt tái mét trước giờ nàng gặp rất nhiều thủy quái biển cả kích thước to lớn nhưng to lớn cỡ như con thủy quá trước mặt là lần đầu tiên nàng được nhìn thấy kích thước này sức mạnh này cho dù có tiêu diệt cả Hải Nhân Ngư Tộc của nàng cũng không có gì là khó.
Bóng đen này là một con cá sấu khổng lồ thân thể dài đến cả trăm mét lớn hơn rất nhiều so với Hải Long Mãng, toàn thân nó được bao bọc bởi một lớp da sần sùi màu đen với những chiếc gai nhọn mọc khắp người trải dài khắp phần lưng là những tấm vây sống lưng cứng cáp như vây cá mập nhưng nhọn hơn rất nhiều so với cá mập, phía đuôi có dạng một cái chùy gai chỉ cần một cái quẫy đuôi nhẹ của nó cũng đủ làm cho trăm dặm quanh đây biển động dữ dội.
Hải Phi Phi đứng từ xa quan sát cảnh tượng này cũng phải run rẩy rùng mình, ả trước đây có đọc quan điển tích thời thượng cổ nên nhận ra ngay con thủy quái này chính là Ma Tượng Kinh Ngạc Vương từng là những sinh linh cấp cao của biển cả là tổ tiên của Kim Giáp Ngạc Ngư hiện tại có điều chủng loài này sau nhiều năm thời gian đã thay đổi không ít thực lực cũng đã giáp sút rất nhiều, hôm nay được chứng kiến lại sự xuất hiện của chúng thật là mở mang tầm mắt không biết trong hai thuộc hạ của Lam Hải ai chính là bản thể của con hung thú này đây.
Ma Tượng Kinh Ngạc Vương di chuyển chậm rãi đến vị trí của Hải Long Mãng mở cái miệng khổng lồ với những hàm răng sắc nhọn bao trọn lấy phần thân giữa của con rắn này cắn lấy thân thể nó khiến cho thân thể nó đứt thành ba khúc khiến nó rống lên trong đau đớn tuyệt vọng máu tươi màu xanh tanh nồng phun trào ra khắp một vùng biển rộng lớn.
Thấy vị tiền bối từng cứu mạng mình bị sát hại ngay trước mặt, Tiểu Ngư Nhi chỉ biết nén đau thương lại trong lòng thề rằng nếu một mai có thể tu luyện vượt qua tên Lam Hải này nhất định sẽ thay tiền bối báo thù rửa hận.
Khi đám yêu tộc Hải Phi Phi rời đi thì lúc này Ma Tượng Kình Ngạc Vương hóa lại thành hình người cũng chính là Kình Ngạc tiến lại gần đứng bên cạnh Lam Hải, Bát Chu từ trong bóng tối biển sâu từ từ bước theo sau hắn tiến đến bên cạnh chủ nhân mình.
Chủ nhân, con yêu thú đó tu luyện đến cấp bậc yêu thánh quá khó khăn vậy mà chúng ta phận tiền bối mà làm vậy có quá đáng quá không?
Kình Ngạc vẻ mặt áy náy thấp giọng hỏi.
Ngươi có phải ngủ quá lâu nên mất cảm giác chiến đấu rồi phải không, chỉ là một yêu thánh nhỏ nhoi mà ngươi lại muốn đi trách tội với chủ nhân sao, ta thấy ngươi càng lớn đầu càng hồ đồ rồi đó.
Bát Chu bên cạnh khẽ trách mắng.
Ta không có ý đó thật ra ý của ta là ….
Đủ rồi cả hai ngậm miệng lại cho ta, chuyện đã qua rồi thì hãy để cho nó qua đi, giết chết một con yêu thánh có là gì đâu, nếu để ta nghe lại chuyện này một lần nào khác thì đừng có trách ta ra tay trừng phạt nghiêm khắc. — QUẢNG CÁO —
Lam Hải nhíu mày quá lớn.
Đã rõ thưa chủ nhân sau này chúng thuộc hạ sẽ không giám nhắc lại chuyện này lần nào nữa.
Cả hai đồng thanh đáp lại.
Hải Vực Yêu Đảo này không còn chuyện của chúng ta ở lại, bây giờ các ngươi mau đi theo ta tìm Cổ Viêm chủ nhân.
Lam Hải dứt lời liền biến thành một đạo lam quang sắc bay thẳng lên mặt biển hướng lên không trung tiến thẳng ra ngoài vũ trụ.
Bát Chu và Kình Ngạc nhanh chóng bay theo hắn, Lam Hải tu vi cao hơn đã vượt qua tầng khí quyển của hành tinh Phục Long đại lục tiến ra ngoài không gian vũ trụ xung quanh toàn một màu đen tĩnh mịch.
Hai thuộc hạ của hắn tu vi thấp hơn nên tiến ra ngoài không gian vũ trụ chậm hơn hắn, lần đầu tiên đối diện với không gian mênh mông rộng lớn chúng mới biết bản thân nhỏ bé tới mức nào chỉ là hạt bụi nhỏ bé trong vũ trụ mãi mãi không thể khám phá hết được sự huyền bí của nó.
Phía bên ngoài không gian vũ trụ Lam Hải không cảm nhận được mối liên kết của Cổ Viêm chắc chắn do khoảng cách quá xa không biết lúc này hắn đang ở nơi nào trong vũ trụ nếu cứ đi tìm với tốc độ của hắn hiện tại không biết năm nào tháng nào mới có thể tìm thấy được tung tích của hắn.
Chủ nhân muốn tìm thấy vị trí của Cổ Viêm đại nhân e rằng quá khó đối với chúng ta hay là chúng ta nên đi tìm Linh Ngân tiểu sư muội trước thì tốt hơn, còn Cổ Viêm đại nhân ngài ấy phúc lớn mạng lớn sớm muộn gì cũng sẽ quay lại đại lục tìm được chúng ta.
Bát Chu mở miệng khẽ khuyên.
Lời ngươi nói cũng đúng theo như những lời mà Hải Phi Phi nói thì Bạch Ngọc Cung có một truyền tống trận đi đến nơi muội ấy ở trong vũ trụ, nhưng vừa nãy chúng ta gây sự với chúng chắc gì chúng đã cho chúng ta mượn.
Lam Hải thở dài nói.
Không cần thiết phải tìm truyền tống trận của bọn chúng, ngài quên rồi sao ngài có thể cảm nhận được năng lượng của muội ấy tỏa ra, chỉ là tốn một chút thời gian nhưng ta tin với khả năng của ngài nhất định sẽ sớm tìm được nơi đó mà thôi.
Kình Ngạc chen lời vào nói.
Cũng chỉ còn cách đó, vậy chúng ta đi tìm Linh Ngân trước, còn Cổ Viêm đại nhân hi vọng ngài ấy ở nơi nào đó trong vũ trụ có thể bình an vô sự.