Lam Khải cau mày trách mắng.
Thực lực hai bên chênh lệch lớn đến vậy, Lam Minh lần này thật ra tay quá đáng khó trách đối phương lại tức giận.
Lam Anh lần này đại ca con hành sự quá lỗ mãn, ta không thể nói giúp cho con được chuyện gì, con tự mình lo liệu đi đấy.
Phương Tịch mở miệng cười trách.
Phụ thân, làm sao đây, sắp để đại hội tỉ võ giữa thập tộc chúng ta, nếu đại ca còn không tỉnh lại e rằng.
Lam Anh sắc mặt lo lắng.
Đại hội gì vậy, nói cho ta nghe thử xem.
Ngọc Nhi mở miệng hỏi.
Tiền bối, đại hội thập tộc, chính là đại chiến giữa tộc nhân mười bộ tộc chúng ta được tổ chức ba trăm năm một lần, mục đích là phân chia quyền quản lý giữa các sàn đấu sinh tử.
Lam Khải cúi đầu bẩm báo.
Tại sao lại phải phân chia lại quyền quản lý sàn đấu, ta còn tưởng ra sàn đấu này là tài sản cá nhân của mỗi tộc.
Ngọc Nhi ngạc nhiên hỏi.
Tiền bối, ngài không biết đấy thôi, sàn đấu sinh tử này ngoài quyết chiến ra còn là địa điểm để buôn bán dược phẩm tài nguyên, sàn đấu cấp bậc càng cao thì tập trung rất nhiều yêu tộc đến xem kèm theo đó việc buôn bán cảng thuận lợi hơn.
Giả sử như một tộc giữ sàn đấu bậc mười quá lâu dẫn đến thiệt thòi cho các tộc khác, không sớm thì muộn sẽ phát sinh ghen tị mà nổi máu sinh ra xung đột họ sẽ tìm đủ mọi cách để cản trở việc buôn bán của tộc đó điểm này không tốt chút nào.
Lam Khải mở miệng giải thích.
Nói cũng phải đổi lại là người ngoài tộc mà thấy một tộc dẫn đầu suốt cũng cảm thấy bất mãn huống chi các tộc khác, quyết chiến phân chia lại địa bàn quản lý quả thật là ý hay.
Ngọc Nhi gật đầu tán đồng.
Nói để đại hội tỉ võ này mỗi tộc chỉ được phép cử ra năm người quyết chiến với năm người của các tộc còn lại tất cả người tham gia đều phải đạt đến thú linh, hình thức sẽ là bốc thăm hai tộc khác nhau sẽ đối đầu chiến đấu để dành phần thắng.
Năm người tham gia của hai bên lần lượt sẽ lên thi đấu cho đến khi còn một người ở lại người chiến thắng sẽ dành được quyền vào vòng trong và gia tộc của người đó sẽ tạm hoán đổi sàn đấu với đối phương.
Lam Khải giải thích tiếp.
Là sao!, ta vẫn không hiểu cho lắm.
Cổ Viêm ngây người hỏi.
Chúng ta sẽ bốc thăm theo thứ tự gia tộc bốc thăm số một sẽ đấu với gia tộc bốc thăm số mười, tương tự số hai sẽ đấu với số tám cứ thế vào các vòng trong sẽ bốc thăm liên tục như vậy để quyết định thứ hạng của các tộc, thứ hạng này sẽ quyết định gia tộc đó nắm giữ sàn đấu số mấy, ngươi hiểu chưa.
— QUẢNG CÁO —
Lam Anh chen lời vào giải thích.
Thì ra là vậy hình thức thi xếp hạng này cũng rất hay hạng của từng gia tộc sẽ tương ứng với phần thưởng của sàn đấu cấp bậc đó nhưng chẳng phải ngươi nói người tham gia chỉ là cấp thú linh trong khi Lam Minh cấp thú vương hắn có đi hay không cũng đâu quan trọng.
Cổ Viêm vừa ăn vừa mở miệng hỏi tiếp.
Đương nhiên là quan trọng rồi, bởi vì huynh ấy là đại diện là chủ của sàn đấu gia tộc chúng ta thiên phú được các gia tộc khác công nhận, huynh ấy sẽ là người dẫn dắt tộc nhân chúng ta thi đấu, nếu hôm thi đấu mà huynh ấy không đi thi coi như gia tộc sẽ bị tước quyền thi đấu sẽ bị giáng xuống hạng thấp nhất điều đó sẽ ảnh hưởng tới việc làm ăn của gia tộc trong suốt ba trăm năm tới, ngươi nghĩ xem tầm quan trọng của huynh ấy lớn như thế nào.
Lam Anh nhíu mày đáp lại.
Cổ Viêm không nghĩ đến ở địa phương này lại có phong tục lạ đến vậy, theo lời Lam Anh nói thì thiếu Lam Minh không khác gì cả đội như rắn mất đầu sẽ nghiễm nhiên bị loại khiến cho công sức của cả tộc suốt ba trăm năm vừa qua coi như công cốc.
Viêm ca vừa hay có đại hội tỷ võ huynh muốn tham gia thử không đây là cơ hội rất tốt để huynh bồi dưỡng võ học đấy.
Ngọc Nhìn về phía Cổ Viêm cười hỏi.
Nghĩ đến đề nghị này của Ngọc Nhi, trong đầu Cổ Viêm lại nghĩ đến những miếng thịt tươi mình sắp được thưởng thức, cơ hội tốt như vậy sao hắn lại bỏ qua cho được.
Viêm ca, huynh thấy đề nghị này thế nào?
Ngọc Nhi hỏi lại lần nữa.
Đương nhiên ta sẽ đồng ý chỉ là không biết Lam Khải gia chủ nghĩ sao.
Cổ Viêm gật đầu cười nói sau đó liếc mắt qua nhìn lão đầu này cười châm chọc.
Cổ Viêm là người ngoài hắn làm vậy chính là phá vỡ quy tắc chẳng phải đang làm khó Lam Khải làm cho lão ta tiến thoái lưỡng nan không biết giải quyết chuyện này ra sao.
Viêm ca đã đồng ý rồi, các ngươi còn có ý kiến gì sao?
Ngọc Nhi quét mắt về đám người này lạnh lùng hỏi.
Tiền bối không phải là ta không muốn cho Cổ Viêm huynh đệ tham gia, mà vì quy tắc chỉ có thể người trong tộc mới được phép thi đấu người ngoài không được tham gia vào huống chi hắn còn là nhân tộc thực lực mới đến linh thiên cảnh lại càng không được ít nhất cũng phải đạt đến linh thân cảnh tương ứng với cảnh giới thú linh nếu không hắn đi chỉ có tìm con đường chết.
Lam Khải mở miệng nói.
Phụ thân tuy con người tên Cổ Viêm này có chút gian tà nhưng không thể phủ nhận thiên phú của hắn trước đó hắn mới chỉ dùng linh thiên cảnh có thể trụ lại dưới tay Chử Hùng cấp thú linh cùng cảnh giới linh thần cảnh nhân tộc nếu để cho hắn thêm thời gian tu luyện nữa chắc chắn hắn đối với đại hội tỷ võ lần này sẽ không mấy ai đánh lại được hắn.
Lam Anh chen lời vào nói.
Còn một tháng nữa thì có thể tu luyện được đến đâu, chuyện này e rằng rất khó mà cho dù ta có đồng ý thì những tộc nhân chuẩn bị đi thi đấu cũng sẽ không đồng ý họ cho rằng ta quá thiên vị, con bảo ta làm sao sau này quản lý tộc nhân của mình cho được.
Lam Khải than thở nói.
Về chuyện Viêm ca có đủ năng lực để tham gia tỷ võ hay không các ngươi không cần phải lo, ta chỉ cần các ngươi sắp xếp một thân phận cho huynh ấy thì đấu, nếu làm tốt có thể khiến ta hài lòng ta có thể cho các ngươi một viên độ kiếp đan giúp các ngươi có thể đột phá thần thú.
Độ kiếp đan, ngài vậy mà lại có độ kiếp đan. — QUẢNG CÁO —
Lam Khải như bị sét đánh ngang tai hai cặp đỏ run lên vì phấn khích.
Ngươi không nghe nhầm đâu, sơ dĩ hai bọn ta có thể vào được trong thế giới này đều là do một vị tiền bối chủ nhân của Tỏa Linh Tháp để rèn luyện.
Chủ nhân của Tỏa Linh Tháp này chúng ta có chút quen biết, để quen biết với ngài ấy đương nhiên ở thiên giới địa vị cũng không nhỏ chút nào nên một viên độ kiếp đan với chúng ta không là cái gì cả.
Nói đến tiểu thế giới này chúng ta cũng chỉ nghe tiên tổ từng nhắc qua vị đại năng Chương Thanh Phong đó và Tỏa Linh Tháp do ngài ấy tạo ra, sống ở đây đã quen môi trường cũng tốt chỉ là không biết thiên giới ngoài kia thể nào.
Lam Khải vẻ mặt hiếu kỳ tự hỏi.
Chương Thanh Phong mà các ngươi nói hiện tại đã không còn ở trên thiên giới nữa và chủ nhân của Tỏa Linh Tháp này là một người khác, tuy tu vi không bằng tiền bối nhưng thiên phú không tệ chúng ta có thể quen biết với ngài ấy cũng được coi là một nhân duyên lớn.
Ngọc Nhi cười đáp.
Vậy ra Tỏa Linh Tháp nay đã có chủ mới, cho dù là chủ mới ta nghĩ cũng là một vị đại năng rất có tiềm năng, sau này sẽ trở thành nhân vật phong vân ở thiên giới.
Lam Khải cười nói.
Đáp ứng yêu cầu của ta, không biết chừng ta sẽ nói với đại năng đó giúp các ngươi quay trở lại thiên giới sinh sống, đến lúc đó để các ngươi thấy được cuộc sống muốn hình muôn vẻ trên đó.
Ngọc Nhi vui vẻ nói.
Quay trở lại thiên giới thì thôi đi, tổ tiên chúng ta còn ở tầng trên các ngài ấy còn chưa nghĩ sẽ rời đi sao chúng ta dám.
Độ kiếp đan này đích thực ta rất cần, ở cái tiểu thế giới này tài nguyên không đủ thiên kiếp lại quá mạnh không ít yêu tộc chúng ta vì chuyện này mà không ít người đã phải bỏ mạng nếu có loại đan dược này tỉ lệ thành công sẽ cao hơn.
Còn về Cổ Viêm huynh đệ nếu thật có bản lãnh ta liền sẽ tìm mọi cách giúp hắn tham gia nhưng nếu hắn không có bản lãnh đó, thứ lỗi ta không thể giúp cho được cho dù là độ kiếp đan ta rất muốn nhưng trên cương vị tộc trưởng nếu để người không có thực lực lên thi đấu sẽ làm ảnh hưởng xấu các tộc nhân khác cho là ta thiên vị đối xử không công bằng với họ.
Lam Khải thẳng thắng nói.
Viêm ca của ta tuy hiện giờ thực lực không cao, nhưng con người huynh ấy rất đặc biệt tương lai không thể đoán trước được, đừng có mà thấy huynh ấy ham ăn mà cho rằng huynh ấy yếu, huynh ấy không yếu như các ngươi tưởng tượng đâu.
Ngọc Nhi tự tin cười nói.
Phụ thân tin tưởng hắn một lần đi, hắn sẽ không làm người thất vọng đâu.
Lam Anh trước giờ mắt nhìn người chưa bao giờ sai, nàng ta tin tưởng Cổ Viêm như vậy làm cho Lam Hải không khỏi tò mò về năng lực của hắn không những vậy hắn còn có một vị phu nhân thần bí cường giả nếu hắn không có điểm gì đặc biệt sao người ta có thể hạ mình mà yêu hắn làm thê tử hắn cho được nhưng cái bộ dạng ham ăn như một đứa trẻ con thật làm cho người ta cảm thấy không yên tâm.
Nếu mọi người tin tưởng tài năng của Cổ Viêm huynh đệ như vậy hay là để chúng ta kiểm tra hắn, nếu thật hắn có tư chất ắt mọi người sẽ không bàn tán dị nghị.
Lam Khải mở miệng nói.
Lam Khải gia chủ muốn kiểm tra thế nào đây.
Ngọc Nhi ngạc nhiên hỏi.
Hiện tại ở sàn đầu sinh tử của chúng đang trong thời gian tạm tiếp người ngoài dành phần sân cho các tộc nhân của mình rèn luyện, vừa hay để cho Cổ Viêm huynh đệ cọ sát với họ, không biết tiền bối thấy ý kiến này có được không? — QUẢNG CÁO —
Lam Khải bật cười hỏi lại.
Viêm ca, huynh thấy ý kiến của Lam Khải có được không hay là cứ cọ sát với tộc nhân bọn họ thử xem.
Ngọc Nhi nhìn Cổ Viêm khẽ hỏi.
Cổ Viêm hiện giờ vẫn đang bận ăn không nghe thấy Ngọc Nhi nói gì, nhìn cái tướng ăn như một đứa trẻ làm cho Lam Khải có chút lo lắng về lời nói của Lam Anh và Ngọc Nhi trước đó không biết bản thân có tin tưởng nhầm người hay không.
Viêm ca, lại ham ăn nữa rồi, nãy giờ có nghe thấy muội nói gì không vậy?
Ngọc Nhi trừng mắt khẽ quát.
Hả, chuyện gì vậy, ai biết gì đâu.
Cổ Viêm dừng ăn ngây người hỏi lại.
Muội nói là huynh có muốn giao lưu với đám tộc nhân của Lam Khải này không, nếu mà huynh có thể chứng minh thực lực của mình cho họ thấy thì họ sẽ cho huynh tham gia đại hội tỉ võ một tháng tới.
Ngọc Nhi mở miệng hỏi.
Ý kiến hay đấy, cứ quyết định như vậy đi, vừa hay ta ăn no cần hoạt động xương cốt lấy đám vô dụng đó ra làm bao cát đánh cũng không tệ chút nào.
Cổ Viêm cười lớn đáp lại.
Ngươi có tự tin với bản thân mình quá không đấy, những yêu tộc của bọn ta mà người gặp thực lực khác xa so với Chử Hùng mà hôm trước ngươi đánh, đừng có vội cười tự tin như vậy, đến lúc gặp họ rồi để lại méo miệng không cười nổi mà khóc ra đấy.
Lam Anh cười châm chọc nói.
Thử thì biết thôi, hôm nay ta sẽ cho các ngươi thấy thế nào mới là thực lực chân chính.