Ngọc Nhi chạy tới ôm chặt lấy hắn, nghẹn ngào khóc vì vui sướng nói.
Ta đâu giống như con người khác đâu, làm gì dễ dàng chết như vậy được.
Cổ Viêm ôm nàng cười an ủi nói.
Hai các ngươi tình tứ xong chưa, làm người ta phát ớn quá.
Thiên La Dạ Nguyệt ánh mắt có chút ghen tị mở miệng khẽ quát.
Kệ chúng ta, liên quan gì đến ngươi, đúng là đồ nhiều chuyện.
Cổ Viêm nhíu mày quát.
Ngươi … dám ăn nói với ta vậy sao?
Thiên La Dạ Nguyệt nghe hắn nói mà không lọt tai phẫn quát.
Bình tĩnh đi, nữ nhân nóng giận nhanh già lắm như vậy sẽ không có ai yêu đâu, nếu ngươi muốn tiếp tục cuộc sống ế ẩm vạn kiếp không một mảnh tình vắt vai, thì cứ tiếp túc nóng giận đi, ha ha.
Cổ Viêm dùng ánh mắt đấy xấu xa nhìn nàng cười châm chọc nói.
Thiên La Dạ Nguyệt bị hắn chọc tức, đỏ cả mặt bị hắn nhắm trúng tim đen không cách nào phản biện được không ngờ Đại Đế Thiên Chủ như nàng cao cao tại thượng quen cũng có lúc làm ra bộ dáng xấu hổ e thẹn như con gái mới lớn thật đáng yêu làm sao.
Hừ, ta không muốn nói chuyện này nữa, các ngươi muốn làm gì thì mặc các ngươi không liên quan đến ta, nhưng ngoài kia vẫn có hai tên thích khách vẫn đang lén lút theo dõi ngươi, chắc là muốn ra tay ám sát ngươi, không biết nếu ta thả chúng ra thì sẽ ra sao nhỉ.
Thiên La Dạ Nguyệt liếc nhìn Cổ Viêm nở nụ cười châm biếm nói.
Ý ngươi là nếu ngươi thả chúng ra thì chúng sẽ lấy mạng ta sao, xin lỗi làm ngươi thất vọng nhé, hai tên vô dụng đó chưa có tuổi để lấy mạng ta đâu, dám có ý định ám sát ta, kế cục chỉ có con đường chết.
Cổ Viêm nhăn mặt quát lại.
Vậy để ta chống mắt lên xem là ngươi đánh bại chúng hay là chúng đánh cho ngươi tơi tả không một manh giáp đây, ha ha.
Thiên La Dạ Nguyệt cười lớn một tiếng khinh thường.
Viêm ca, cẩn thận đấy hiện giờ huynh còn quá yếu, cẩn thận đấy.
Ngọc Nhi mở miệng khẽ khuyên.
Yên tâm đi, đợi ta ở đây, ta đi xử lý chúng rồi về với muội.
— QUẢNG CÁO —
Cổ Viêm khẽ hôn nhẹ lên trán nàng chấn an mỉm cười nói.
Ngọc Nhi đỏ mặt gật đầu, hắn đã mạnh miệng như vậy chắc chắn sẽ chiến thắng, xem ra nàng lo lắng quá dư thừa.
Sư tôn người ở dưới đó làm gì vậy, đệ tử có thể xuống được chưa!
La Khinh Tuyết đứng từ xa thấy bộ dáng hành động kì quái đứng một mình của Cổ Viêm không hiểu chuyện gì xảy ra mở miệng hét lớn hỏi hắn.
Ngươi hãy tìm nơi nào nấp cho an toàn đi, ở đây sắp có trận đánh lớn, lúc đó ta không bảo vệ được ngươi đâu.
Cổ Viêm bay tới gần nữ nhân này mở miệng khẽ dặn dò sau đó quay đầu bay đi tìm kẻ địch.
Khinh Tuyết chưa hiểu rõ mọi chuyện chỉ biết nghe lời Cổ Viêm mà tìm chỗ nấp, lại có một trận đánh lớn của sư tôn sắp xảy ra, nàng phải tìm một vị trí nào vừa đẹp vừa an toàn để quan sát, đây chính là lúc nàng được học hỏi thêm cách chiến đấu của các cường giả thực thụ.
Thông tuệ nhãn khai mở, Cổ Viêm có thể nhìn thấy đối phương từ một khoảng cách rất xa hiện giờ hai bọn chúng đáng bất động có lẽ do Thiên La Dạ Nguyệt nhúng tay vào.
Cổ Viêm vừa tiếp cận gần vị trí của hai tên thích khách áo đen thì lúc này từ xa Thiên La Dạ Nguyệt một cái phất tay nhẹ lập tức làm cho hai bọn chúng cử động tay chân trở lại.
Mặc dù hai kẻ này chưa hiểu chuyện gì xảy ra nhưng khí tức hung hãn của Cổ Viêm đang bay đến gần phía vị trí của chúng, thực lực của tên quái vật này mạnh đến mức khủng khiếp đến lục giai yêu thú còn phải khiếp sợ thì sao chúng có thể làm đối thủ của hắn được, nhân lúc hắn còn chưa đến liền biến thành hắc quang bay với tốc độ cực nhanh tẩu thoát.
Khặc khặc muốn chạy sao, năm mơ giữa ban ngày đấy hả.
Tốc độ sấm sét, tăng tốc.
Hai tên thích khách hắc bào thần bí kia có nhanh đến mấy cũng đâu thể nhanh bằng tốc độ của Cổ Viêm được, chỉ trong nháy mắt đã bắt kịp bọn chúng chặn ở phía trước mặt bọn chúng ngăn không cho chúng đi.
Có chuyện gì gấp mà đi vội vàng thế, ở lại chơi với ta một lát rồi hẵng đi.
Cổ Viêm nhe răng cười âm hiểm nhìn bọn chúng khinh thường mở miệng nói.
Hai tên thích khách hắc bào này không nói gì với hắn, chỉ nhìn về phía nhau sau đó ám hiệu gì đó với nhau quay người về hướng ngược lại mà biến thành hắc quang chạy mất.
Còn muốn chạy sao!
Các ngươi có chạy đằng trời cũng đừng mong thoát khỏi ta.
Cổ Viêm cười lạnh nói tức tốc đuổi theo.
Hai tên thích khách này bị hắn đuổi theo ráo riết chỉ còn cách chi đường về hai hướng khác nhau mà phân tâm hắn.
Còn muốn chạy vậy thì đừng trách ta dùng vũ lực đấy.
— QUẢNG CÁO —
Từ hai bàn tay của Cổ Viêm xuất hiện hai chất lỏng kim loại sánh đặc như keo màu đen đang không ngừng chuyện động một cách dị thường trên tay hắn.
Hai chất lỏng này theo ý nghĩ của Cổ Viêm mà bắt đầu định hình lại biên thành hình dạng một cái chảo cuối cùng đông cứng lại thành dạng rắn biến thành chảo sắt đen bóng.
Mỗi tay một chảo sắt, Cổ Viêm vận sức ném chúng về hai hướng khác nhau đuổi theo hai tên thích khách với tốc độ rất nhanh.
Thích khách dáng người nhỏ hơn thấy chảo sắt tay tới với tốc độ cực nhanh về phía mình dùng trường kiếm chặn về phía trước, nhưng cây chảo sắt này cứng đến lạ thường kiếm của hắn dù có sắt bén đến đâu cũng không cách nào cắt được, không những vậy do lực va chạm lớn khiến cho hắn ta bị văng ngược trở lại xuống mặt đất mà bị trọng thương nôn ra ngụm máu tươi, lúc này hắn mới cởi bỏ khăn che mặt xuống hóa ra là một nữ nhân trông cũng rất xinh đẹp.
Còn gã thích khách cao lớn hơn kia chắc là nam nhân đi cùng nàng, vừa nhìn thấy chảo sắt bay tới, xuất ra trường thương màu đen đánh văng nó một cách dễ dàng sau đó quay trở lại phía dưới mặt đất đỡ nữ nhân đi cùng mình dậy.
Điệp Ảnh ngươi không cao chứ.
Gã thích khách hắc bào mở miệng hỏi nàng.
Lang Ảnh ta không sao, tên quái vật này tu vi theo ta đoán hắn cũng chỉ dừng ở cảnh giới chân tinh, nếu không đã không bị chân tinh cảnh cửu tinh như ngươi phản đòn dễ dàng như vậy.
Diệp Ảnh lấy tay áo lau vệ máu tươi trên miệng nhìn Lang Ảnh mở miệng phán.
Ngươi đoán không sai tên quái vật này tu vi mới chỉ là chân tinh cảnh ngũ tinh, nhưng thực lực của hắn không thua kém gì cửu tinh của ta đã vậy còn chưa dùng hết sức đánh, chỉ sợ dưới chân tinh cảnh không ai làm đối thủ của hắn.
Lang Ảnh gật đầu thần sắc tỏ ra nghiêm trọng một tiếng bất lực nói.
Cái gì dưới chân tinh cảnh không có đối thủ, thực lực này cũng quá biến thái.
Diệp Ảnh nhìn về phía Cổ Viêm với ánh mắt kinh dị nói.
Ngươi mới chỉ là chân tinh cảnh thất tinh mà còn bị hắn đánh cho trọng thương thì không thể làm đối thủ của hắn đâu.
Ngươi mau rút lui chạy trước về bẩm báo cho tiểu thư trước đi, ta ở đây sẽ cầm chân hắn sau đó sẽ đến tìm ngươi và tiểu thư sau.
Lang Ảnh dứt lời xuất ra trường thương của mình, bay lên không trung chặn ở trước mặt của Cổ Viêm.
Diệp Ảnh bị trọng thương chỉ đành nghe theo lời gã này mà tạm thời rút lui trước nếu để hắn phân tâm thì cả hai không gánh được hậu quả nguy hiểm đến tính mạng.
Đối thủ ngươi là ta, có bao bản lãnh mau xuất hết ra đi.
Lang Ảnh vung trường thương trước mặt lạnh giọng quát.
Kệ ngươi, đợi ta xử lý con tiểu nha đầu kia trước rồi chơi với ngươi sau, ha ha.
Cổ Viêm dứt lời hai tay thu lại chảo sắt lại dùng tốc độ sấm sét bay tới phía Điệp Ảnh tấn công.
— QUẢNG CÁO —
Điệp Ảnh đang định chạy thì từ phía sau Cổ Viêm cười âm hiểm vung chảo sắt tới công kích chỉ đáng tiếc công kích này lại hụt vừa chạm đến cơ thể nàng ta thì nàng ta liền biến thành vô số con bươm bướm màu đen bay đi mất hướng về phía Lang Ảnh.
Hở, đánh hụt rồi sao, tiếc quá.
Cổ Viêm trông thấy cảnh tượng trước mắt ngây người ra một lúc mở miệng than thở tiếc nuối.
Tên quái vật này nhắm vào ta, làm ta không đi được, vì thế không còn cách nào khác ta phải chiến đấu cùng ngươi, ngươi không trách ta đấy chứ.
Diệp Ảnh mở miệng cười nói.
Còn cách nào khác hơn sao, đối đầu với tên quái vật này phải hết sức cẩn thận đấy.
Lang Ảnh mở miệng cười nhạt khẽ nhắc nhở.
Muốn chạy thoát khỏi ta sao, đúng là mơ tử hão huyền, kẻ nào dám có ý định chạy ta sẽ giết kẻ đó trước.
Bay lên không trung hai tay nắm chặt chảo sắt Cổ Viêm khẽ lườm về phía đôi nam nữ trước mạnh lạnh lùng cảnh cáo.
Muốn ra tay thì hãy lấy vũ khí thật sự của mình ra đi, đừng có nhục mạ chúng ta bằng hai cây chảo sắt vô dụng đó.
Lang Ảnh mở miệng quát lớn.
Ngươi đừng khinh thường chảo sắt đó ta có cảm giác nó không phải làm từ thứ kim loại bình thường đâu nên không trường kiếm huyền cấp hạ phẩm của ta đã không bị nó đánh bật lại dễ dàng.
Diệp Ảnh mở miệng khẽ nhắc nhở.
Những điều ngươi nói là thật sao vậy thì ta đã quá sơ xuất có thường vũ khí này của hắn rồi.
Lang Ảnh cau mày nhìn về phía Cổ Viêm lạnh lùng mở miệng đáp lại nàng.
Chê chảo sắt của ta bé phái không, khó gì đâu biến nó to lên là được.
Cổ Viêm dứt lời biến hai cái chảo sắt trong tay thành dạng kim loại lỏng dung hợp lại với nhau thành một, dạng lỏng kim loại này sau khi hợp nhất không ngừng bành trướng kích thước theo ý nghĩ của Cổ Viêm cuối cùng biến thành hình dạng một cái chảo sắt mới kích thước siêu to.
Chảo sắt mới này với tay cầm chảo giống như một thanh trường côn bằng sắt đen bóng chiều dài khoảng một mét rưỡi còn bề mặt chảo đường kính lên tới một mét kích thước này không khác gì hắn đang cầm một đại đao trong tay, uy thế không thứ gì còn thể ngăn cản nổi.
Kinh Tuyết nhìn từ xa nhìn thấy cây chảo sắt của sư tôn mà không khỏi chân kinh, cả đời nàng chưa nhìn thấy cây chảo sắt lớn đến vậy, với kích thước này đòn công kích đánh ra không biết đáng sợ tới mức nào, giờ nàng mới nhận ra sư tôn mình nói trước đó không phải là trò đùa cho vui, chảo sắt nếu rơi vào tay người biết sử dụng sức mạnh của nó không thể xem thường được.
Lang Ảnh và Diệp Ảnh nhìn thấy cự chảo sắt trong tay Cổ Viêm thái độ trở cẩn trọng đạt đến mức cao nhất, thật là không thể nhìn qua vẻ bề ngoài mà đánh giá thấp vũ khí này của hắn sợ rằng nó còn lợi hại hơn vũ khí trong tay của họ không biết bao nhiều lần.