Cổ Viêm mở miệng hỏi thăm nói.
Ta không sao, nhưng mà sư tôn, tại sao người làm vậy với ta?
Khinh Tuyết khuôn mặt khó hiểu mở miệng hỏi.
Đó là bài học thứ hai ta muốn dạy ngươi, ta hỏi ngươi sau cái bạt tai đó của ta ngươi học được những thứ gì.
Cổ Viêm mở miệng trầm giọng hỏi.
Thì ra nãy giờ là Cổ Viêm đang muốn truyền thụ ý nghĩa từ một cái bạt tai đánh vào mặt nàng, hàm ý trong đó nàng có thể hiểu nhưng điều nàng không hiểu nổi chuyện này thì liên quan gì đến công pháp mà hắn muốn truyền thụ.
Bẩm sư tôn.
Ý nghĩa của cái bạt tai đó chính là muốn trở thành cường giả chân chính thì điều quan trọng nhất chính là không ngừng rèn luyện bản thân, không ngừng khắc khổ tu luyện thì mới có thể đạt được thành tựu to lớn, tư chất thiên tài chỉ chiếm một phần còn chăm chỉ tu luyện chiếm chín phần vì thế ý nghĩa của bạt tai đó của ngươi chính là muốn dạy cho ta biết phải chăm chỉ tu luyện dù có khó khăn dù có chịu đau đớn đến đâu cũng phải cố gắng chịu đựng thì tương lai sau này mới có thể hái được quả ngọt được.
Kinh Tuyết mở miệng lên tiếng giải thích.
Ngọc Nhi và Thiên La Dạ Nguyệt nghe nữ nhân này nói không khỏi tán thưởng ý chí phấn đấu của nàng ta, còn nhỏ mà biết suy nghĩ chính chắn như vậy tương lai sau này sáng lạng lắm đây, Cổ Viêm lần này thu được một đệ tử rất tốt.
Dâm đ*o thì không cho là vậy, với tính cách lười biếng ham ăn như hắn thì lấy đâu ra cái tư tưởng giống như nàng ta được, chắc chắn hắn có một hàm ý khác hẳn ý của nữ tử này, hàm ý này nó cũng rất muốn biết.
Sai bét.
Tiểu nha đầu ngươi có phải đọc sách nhiều quá nên đầu óc chậm phát triển rồi phải không, ai dạy ngươi cái kiểu suy nghĩ lệch lạc đó hả, ngươi tưởng cứ chăm chỉ tu luyện là có thể trở thành tài được sao, chăm chỉ nhưng mà lại không tu luyện đúng cách cũng vô dụng, chăm chỉ mà không gặp được cơ duyên tốt có là thiên tài cũng chỉ lả dặm chân tại chỗ giống như phế vật.
Cổ Viêm mở miệng khẽ trách mắng.
Sư tôn người nói không sai ta biết bản thân chăm chỉ là chưa đủ đúng là cần có một cơ duyên tốt mới có thể đạt được thành tựu to lớn được, vậy nên xin sư tôn hãy dạy tuyệt học của người cho ta, ta không muốn thua tên phế vật Thạch Tiểu Thiên đó.
Khinh Tuyết vội vã quỳ xuống dập đầu cầu xin nói.
Hừ, tiểu nha đầu ngươi thật đúng là đi bộ còn chưa vững mà đã đòi cưỡi mây, cái dễ học còn không xong, học cái khó để làm gì, mau đứng lên cho ta.
Cổ Viêm mở miệng lạnh lùng ra lệnh nói.
Khinh Tuyết đứng dậy trước lời nói của Cổ Viêm cảm thấy hổ thẹn.
Bài học thứ hai ta muốn dạy ngươi, chính là kinh nghiệm chiến đấu của ta, cả đời ta đã gặp qua không ít những trận chiến lớn nhỏ, nhưng thứ ta có thể đúc kết lại chính là hai chữ " Tốc Độ ". — QUẢNG CÁO —
Cổ Viêm âm thanh nhàn nhạt mở miệng nói.
Tốc độ?
Ý người là gì vậy ta không hiểu.
Khinh Tuyết mở miệng hỏi lại.
Khi hai người giao đấu với nhau thứ quan trọng nhất quyết định thắng thua chính là tốc độ, không cần biết đối phương mình thiên phú ra sao, tu vi thế nào, trước đó có được bao nhiêu cơ duyên kinh thiên có được những chiêu thức lợi hại đến đâu nếu như chiêu thức đó đánh không trúng ngươi tất cả đều là chiêu thức vô dụng hết.
Cổ Viêm mở miệng giải thích.
Ý của người chính là trước khi học võ phải học né đòn trước mà muốn né đòn thì bản thân phải có tốc độ cao, chỉ cần bản thân né được thì mọi chiêu thức của kẻ địch có lợi hại đến đâu đều là vô nghĩa.
Khinh Tuyết đầu óc như được khai sáng mở miệng phán.
Chính xác là như vậy đó, điều quan trọng khi học võ chính là học né đòn, mà muốn né đòn trước hết phải có tốc độ rất nhanh.
Cổ Viêm gật đầu đáp.
Lời Cổ Viêm vừa nói ra, Ngọc Nhi và Thiên La Dạ Nguyệt cũng phải động não mà suy nghĩ lại lời hắn nói, nghĩ lại lời hắn nói cũng không sai trong chiến đấu quan trọng nhất vẫn là tốc độ ra đòn và tốc độ né tránh có được hai yếu tố này cơ hội chiến thắng là rất cao, nhưng có điều tiểu tử này không biết đâu phải ai cũng có thể đạt được tốc độ kinh khủng như hắn đâu cho nên theo cách nghĩ của họ cách làm này không mấy khả thi đối với đồ đệ của hắn.
Những suy đoán trước đó của Dâm đ*o đoán không sai, Cổ Viêm đâu phải thuộc loại người đâm đầu vào tu luyện để đạt được thành tựu đâu, chắc chắn hắn có suy nghĩ khác, mà suy nghĩ này của hắn cũng không sai chỉ là không phù hợp với đệ tử của hắn.
Sư tôn mặc dù ta biết tốc độ rất quan trọng nhưng bản thân ta sở hữu tinh nguyên khí hệ thủy tu luyện công pháp hệ thủy làm sao, có thể đạt được tốc độ cao như các hệ phong lôi được, ta nghĩ bản thân thích hợp thiên hướng tốc độ, mà thích hợp thiên hướng tấn công kèm phòng thủ hơn.
Kinh Tuyết mở miệng giải thích.
Chuyện này khó nhỉ, ta còn tưởng ngươi cơ thể thanh mảnh thân thủ cũng sẽ rất nhanh ai ngờ đâu công pháp ngươi tu luyện lại không thiên về tốc độ.
Sư tôn người biết tình trạng thiếu xót của ta, có phải người sẽ truyền thụ cho ta công pháp nào đó liên quan đến tốc độ không?
Khinh Tuyết mở miệng hỏi.
Cách thì ta không có, nhưng ta có thể cho ngươi mượn vũ khí của ta để gia tăng thực lực nhưng ngươi chỉ được chọn một trong hai thôi đấy.
Cổ Viêm dứt lời phất tay một cái biến ra một cự đại chảo bằng nước và một cự đại chảo bằng sắt cắm xuống đất.
Muốn sử dụng được chúng ngươi chỉ cần truyền năng lượng của mình vào bên trong là có thể sử dụng được.
Cổ Viêm mở miệng khẽ nhắc nhở. — QUẢNG CÁO —
Khinh Tuyết nhìn hai vũ khí trước mặt không do dự mà nhận lấy cự chảo làm bằng nước làm vũ khí của mình.
Vừa chạm vào cự chảo này truyền năng lượng của thì đột nhiên xuất hiện bất ngờ, cự chảo bằng nước phân tách ra thành vô số giọt nước nhỏ li ti sau đó lại ngưng tụ thành hình dạng một cây trường kiếm bằng nước.
Thần kỳ quá, lại có thể biến thành hình dạng ưa thích của người sử dụng ít ra nó còn đỡ cồng kềnh hơn cái chảo sắt của người.
Khinh Tuyết cầm trường kiếm bằng nước lên ngắm nghía, mở miệng trêu ghẹo sư tôn của mình nói.
Đệ tử như ngươi vô dụng quá, chảo sắt không lấy, lấy cái trường kiếm đó làm gì không biết.
Cổ Viêm thu lại chảo sắt mở miệng khó chịu nói.
Chảo sắt của người tuy mạnh nhưng lại rất cồng kềnh không hợp với ta, ta từ nhỏ đã dùng kiếm quen rồi vẫn là dùng kiếm thích hợp với ta hơn.
Như sư tôn kiếm này tên là gì sử dụng như thế nào vậy?
Khinh Tuyết mở miệng hỏi.
Kiếm này không có tên, nhưng nếu phải đặt ta sẽ đặt cho nó cái tên là Thủy Không Kiếm.
Còn về cách sử dụng, ta chỉ làm một lần thôi, ngươi nhìn cho kỹ đấy.
Cổ Viêm nói xong, bàn tay ngưng tụ ra một trường kiếm bằng nước lưỡi kiếm dài mười mét, nhảy lên không trung dùng tốc độ của tay nhanh nhất quét một đường kiếm xuống phía dưới mặt đất hướng về mười cái cây to xếp thẳng hàng ở dưới đó lập tức chia đôi mặt đất và cây ra làm hai nửa khiến cho Khinh Tuyết rất ngạc nhiên trầm trồ để có thể làm được như vậy lưỡi kiếm phải vô cùng sắc bén.
Lợi hại quá sư tôn.
Chiêu thức này là gì vậy, có thể truyền thụ cho ta được không?
Khinh Tuyết phấn khích mở miệng hỏi.
Chiêu thức này gọi là Lưu Tinh Thủy Không Trảm.
Muốn dùng được chiêu này không những thực lực ngươi phải đủ mạnh để truyền năng lượng vào kiếm làm cho kiếm trở nên sắc bén không những vậy khi truyền năng lượng vào bên trong kiếm ngươi muốn điều chỉnh độ dài ngắn của kiếm bao nhiêu cũng được.
Và một điều quan trọng hơn tốc độ xuất kiếm của ngươi phải thật nhanh chỉ cần nhanh hơn tốc độ ra đòn của kẻ thù thì có thể một kiếm lấy mạng kẻ thù.
Cổ Viêm mở miệng giải thích.
Làm sao ta có thể nâng cao tốc độ ra đòn của kiếm được? — QUẢNG CÁO —
Khinh Tuyết mở miệng hỏi tiếp.
Tập luyện chiêu thức đó với những vũ khí nặng hơn, chẳng hạn như cây chảo sắt của ta vậy, khi ngươi đã quen với những vũ khí nặng thì khi sử dụng vũ khí nhẹ tự nhiên sẽ thuận tay xuất chiêu nhanh thôi.
Cổ Viêm vuốt ve cây chảo sắt cười đáp.
Thì ra là như vậy, trước giờ ta chưa từng tập luyện với vũ khí nặng thành ra tốc độ xuất chiêu còn hạn chế, sau này về tông môn nhất định sẽ tự điều chỉnh bản thân lại.
Đa tạ sư tôn nhắc nhở.
Khinh Tuyết song quyền ôm vào nhau cúi đầu hành lễ cảm ơn nói.
Đệ tử ngươi có chí tiến thủ là tốt, sư tôn hiện tại cũng chỉ có thể truyền thụ cho ngươi đến đây thôi, công pháp cao siêu còn rất nhiều nhưng với tình trạng hiện tại của ngươi tu vi còn quá kém không thể học được, ngươi tốt hơn nên về tông môn để tu luyện thì tốt hơn.
Cổ Viêm mở miệng khẽ nhắc nhở.
Sư tôn người sắp đi rồi phải không, người đi bao lâu vậy sau này ta còn có thể gặp lại người được không?
Khinh Tuyết buồn bã mở miệng hỏi.
Lần này chúng ta chia tay không biết bao giờ mới có thể gặp lại có thể 5 năm cũng có thể 10 năm cũng có thể rất rất lâu sau đó mới có thể gặp lại.
Có điều khi ta rời đi rồi, ngươi phải chăm chỉ luyện tập, ngươi nên nhớ ngươi mới chỉ là đệ tử kí danh của ta mà thôi, nếu muốn làm đệ tử chân truyền của ta thì nhất định ngươi phải mạnh hơn nữa.
Ngươi hãy dùng chính thực lực của mình chứng minh cho ta xem, thì ta mới có thể công nhận ngươi làm đệ tử của ta được.
Cổ Viêm mở miệng nghiêm mặt nhắc nhở.
Chứng minh với người như thế nào, ta không hiểu?
Khinh Tuyết ngây người hỏi lại.
Rất đơn giản, ước hẹn ba năm tới của ngươi với tiểu tử Thạch gia ngươi phải thắng, chỉ có thắng ngươi mới có tư cách bái ta làm sư phụ, nghe rõ chưa.
Đã rõ, xin sư tôn yên tâm, ta nhất định không phụ sự kỳ vọng của người, ước hẹn ba năm tới ta sẽ dốc toàn lực đánh bại tiểu tử thối đó, lấy một cánh tay của hắn làm quà mừng cho người.