Tin tức này thật sự là tin tức đáng mừng đối với đám người Vương Hạo, thật không ngờ đến thời điểm Vô Tâm ( Cổ Viêm thân phận) quyết định từ bỏ tu hành ở tông môn mà đi lấy vợ lại đặt chân đến Bạch Dương thành có được chiến công hiển hách đến vậy làm không ít người đứng ở đây phải ngưỡng mộ.
Cũng phải thôi thời điểm hai năm về trước tiểu tử Vô Tâm đó đã là võ hoàng cảnh cường giả, mà cấp bậc này có ý vị như thế nào chứ được xếp vào hàng ngũ cao cấp có cho chỗ đứng nhất định trên đại lục thực lực càng là thâm bất khả trắc.
Nay Vương Hạo cũng đạt được cấp bậc võ hoàng, lại còn có song sinh võ hồn thứ mà rất ít cường giả cấp bậc này có thể có được, hành trình từ một phế vật trở thành thiên tài đối với hắn quả thân gian nan khó khăn, hắn không thể không thừa nhận nếu không có Thôn Thiên Giao Long giúp đỡ trên hành trình dài đằng đẵng này hắn cũng không thể có thành tựu như ngày hôm nay được.
Quay trở lại chuyện của Vô Tâm, đích thực chiến tích của tiểu tử đó ở tòa thành đã được mọi người công nhận và cũng như sự hy sinh của hắn chính là sự tiếc nuối lớn nhất đối với người dân trong thành.
Tin tức vui mừng chưa được bao lâu, Mộng Mộng lại nghe được tin tức vị ca ca nuôi này của mình đã bỏ mạng tại Bạch Dương Thành, cái chết của hắn hết sức thần bí, mà theo như những gì mà dân chúng kể lại năm đó thuộc hạ th ân tín nhất của Vô Tâm cũng chỉ có Chương Thanh, muốn biết đầu đuôi câu chuyện phải hỏi từ gã nam nhân này nhưng tiếc rằng giờ đây hắn lại điên điên khùng khùng dù có muốn hỏi cũng không được tin tức gì.
Hiện tại Mộng Mộng cũng đám bạn thân của Vô Tâm ngày đó đang đứng trước mộ cúng bái hắn, mộ này nghe nói là do Chương Thanh trước khi hóa điên đã tạc bia mộ cho phu thê hai người họ.
Vô Tâm đại ca, Anh Túc tỷ, cái chết của hai người ta sẽ điều tra rõ ràng ta tuyệt đối sẽ không để cho hai người cứ thế ra đi mà không minh bạch.
Mộng Mộng dập đầu ba cái trước ngôi mộ của hai người sau đó đứng dậy lau nước mắt khóe miệng hơi run run nói.
Yên tâm đi, chuyện về Vô Tâm chúng ta sẽ điều tra rõ ràng trả lại công đạo cho hắn.
Lạc Yên bên cạnh khẽ vô vai chấn an.
Chuyện về cái chết của Vô Tâm có lẽ cũng chỉ có Mộng Mộng cùng Hồng Linh tin tưởng mười phần về cái chết của hắn số còn lại chỉ là đang giả vờ như đau thương thật sự chứ không hoàn toàn tin tưởng về cái chết của tiểu tử này thật.
Tôn Tiểu Phúc người biết được tên thật của Vô Tâm là Cổ Viêm là người có xuất thân từ ma tộc địa vị vô cùng cao quý, nếu thật sự hắn mà chết thật thì cái Bạch Dương Thành này nhất định sẽ hứng chịu sự phẫn nộ đến từ ma tộc, cho nên Tiểu Phúc khẳng định, mộ này là giả.
Vương Hạo nhờ có Thôn Thiên Giao Long ngấm ngầm điều tra lai lịch của Vô Tâm biết được tiểu tử này có cường giả cấp bậc yêu đế cửu giai làm bạn đi cùng chỉ với thân phận bạn của yêu đế thôi, Vương Hạo càng khẳng định Vô Tâm không dễ dàng bỏ mạng như vậy.
Lạc Yên bình thường cười cười nói nói, nhưng nàng là người sáng tỏ nhất ngay từ đầu hoàn toàn không tin tưởng vào cái chết của Vô Tâm chắc chắn trong chuyện này có ẩn tình.
Tuyết Kiếm người duy nhất của Băng Vân Cùng tính cách vô cùng lạnh lùng ít nói chuyện với đồng bạn nhưng nhìn vẻ mặt của nữ nhân này cũng không mảy may quan tâm cái chết của Vô Tâm hoặc là biết được chuyện gì đó mà im lặng không nói.
Suy cho cùng mỗi người có cách suy nghĩ riêng đều có bí mật trong lòng không tiện nói ra mà Chương Thanh lại là điểm mấu chốt của toàn bộ mọi chuyện này, chỉ có hỏi hắn mới biết thực hư mọi chuyện.
Theo lời của mọi người trong thành đám người Vương Hạo biết được vị trí đang ở của Chương Thanh, hiện tại hắn đang nằm trong một ngôi miếu rách trong thành.
Trước mặt đám người Vương Hạo, Chương Thanh giống như một tên ăn mày, ăn mặc rách nát, cả ngày chỉ biết cười cười nói nói một mình giống như một kẻ điên, thần trí không ổn định chút nào.
Sao đây, hắn đã điên tới mức này, có khả năng tra hỏi ra được gì sao?
Lạc Yên nhìn về phía Vương Hạo mở miệng hỏi.
Vương Hạo chỉ gật đầu cười đáp lại như đã nghĩ ra cách ứng phó với Chương Thanh, Lạc Yên thấy bộ dạng tự tin của tiểu tử này cũng yên tâm hơn, phân phó mọi chuyện lại cho hắn.
Chương Thanh huynh đệ, ta là Vương Hạo, ta có chuyện muốn hỏi huynh? — QUẢNG CÁO —
Vương Hạo tiến lại gần cúi thấp người thân thiện cười nói.
Chương Thành bộ dạng như một kẻ điên, mặc cho Vương Hạo nói gì hắn cũng không nghe.
Tên Chương Thanh này cũng có năng khiếu diễn kịch đấy nhưng sao qua mắt được Vương Hạo, chỉ cần dùng linh thức dò xét cơ thể cũng đủ biết, nếu là kẻ điên thật sự chắc chắn linh hồn sẽ bị tổn thương ít nhiều mà linh hồn của Chương Thanh hoàn toàn không có tổn thương điều đó chứng tỏ hắn đang giả bộ làm một kẻ điên.
Chương Thanh huynh đệ, thứ lỗi cho ta nói thẳng, huynh thực chất không bị điên, ắt hẳn huynh có nỗi khổ, không biết có thể nói cho chúng ta biết được không, biết đâu chúng ta có thể giúp gì được cho huynh.
Vương Hạo vui vẻ nói.
Chương Thanh vẫn làm bộ dạng kẻ điên tiếp tục lảng tránh những câu hỏi của Vương Hạo.
Đáng ghét, không chịu nói, ta bắt ngươi phải nói.
Hồng Linh phẫn nộ quát lớn vung roi tấn công Chương Thanh thì lúc này bị Vương Hạo chặn lại.
Ngươi làm cái gì vậy, tại sao lại cản ta.
Hồng Linh cau mày khó chịu nói.
Không phải vũ lực lúc nào cũng giải quyết được mọi chuyện, cứ ở yên đó ta sẽ giải quyết.
Vương Hạo mở miệng đáp.
Đây là chuyện riêng của Bắc Minh Thần Tông, Thiên Huyền Tông các ngươi cản được chắc.
Hồng Linh mở miệng quát lớn.
Đây cũng đâu phải là địa phận Bắc Minh Thần Tông của các ngươi đâu, đừng tỏ cái tính tiểu thư đó trước mặt chúng ta, còn không chịu yên lặng thì đừng trách chúng ta không khách khí.
Lạc Yên trừng mắt lạnh lùng cảnh cáo.
Các ngươi …
Hồng Linh nghe vậy tâm trạng nóng như lửa đốt, thật muốn dạy dỗ cho đám người Thiên Huyền Tông này một bài học, đáng tiếc nàng lại không có cơ hội đó liền bị Tôn Tiểu Phúc cùng Mộng Mộng ngăn cản chấn an.
Thực lực của Lạc Yên đâu thua kém Vương Hạo, nếu Hồng Linh động thủ chỉ có chịu thiệt mà thôi, Tôn Tiểu Phúc hiểu rõ điều đó nên hết mực ra tay ngăn cản, nếu nàng ta lần này bị thương dưới tay tông môn khác thì hắn cũng khó nói chuyện với phụ thân nàng ta là tông chủ của Bắc Minh Thần Tông.
Vương Hạo đứng ngoài cuộc chỉ biết lặng lẽ cười, quả nhiên vẫn để Lạc Yên lên tiếng thì mới chấn áp được Hồng Linh, nàng ta quả nhiên trời đất không sợ thì một Bắc Minh Thần Tông nàng cũng đâu để trong mắt, thật không biết thân phận thần bí của nàng kinh khủng tới mức nào.
Chương Thanh huynh đệ không cần dè chừng chúng ta, chúng ta là bạn của Vô Tâm, huynh cũng là bạn của hắn thì cũng xem như là bạn của chúng ta.
Vương Hạo thẳng thắn nói.
— QUẢNG CÁO —
Chương Thanh nghe đến đây bộ dạng điên khùng cũng liền biến mất thần sắc dần trở thành người bình thường.
Nàng ta là Mộng Mộng là muội muội nuôi của Vô Tâm, điểm này Chương Thanh huynh đệ có thể tin tưởng chúng ta được chưa.
Vương Hạo nói tiếp.
Nhìn dáng vẻ xinh đẹp của Mộng Mộng, rồi quay sang nhìn đám người Vương Hạo toát lên khí thế trẻ tuổi tràn đầy năng lượng giống hệt như Vô Tâm năm đó làm cho Chương Thanh tin tưởng hơn, trong lòng hắn lúc này có một cảm giác, chuyện dang dở năm đó Vô Tâm chưa làm xong được thì nay Vương Hạo có thể hoàn thành thay hắn.
Nếu các ngươi đã là bạn của Vô Tâm, ta cũng không giấu các ngươi nữa, hung thủ gi3t chết Vô Tâm năm đó chính là Lý Dật, có thể các ngươi không biết hai năm trước khi gặp Vô Tâm hắn ta đã là võ vương cảnh không biết hiện tại đã đạt đến trình độ nào rồi, nhưng theo ta cảm thấy thực lực của hắn hiện tại cũng đạt đến võ hoàng cảnh không thua kém so với các ngươi đâu.
Chương Thanh mở miệng nghiêm túc nói.
Hừ, cho dù là võ hoàng cảnh thì đã sao, chỉ cần mình ta cũng đủ để ứng phó với hắn.
Lạc Yên tự tin nói.
Tóm lại các ngươi muốn đối phó với Lý Việt trả thù cho Vô Tâm thì nhanh chóng ra tay đi, gần đây hắn ta sắp phá giải được bảo tàng thần bí tại khu vực Bạch Dương Thành này rồi, một khi hắn có được báu vật trong đó sợ rằng lúc đó các ngươi không phải là đối thủ của hắn nữa đâu.
Chương Thanh lên tiếng nhắc nhở.
Vô Tâm thật sự chết rồi sao, tin tức này ngươi nắm chắc mấy phần.
Tôn Tiểu Phúc chen lời vào dò hỏi.
Chính mắt ta thấy hắn trong lúc ngủ bị tên Lý Dật đến ám sát một kiếm đâm vào tim mà chết, chuyện này ta không dám tin vì thực lực của Vô Tâm mạnh hơn Lý Dật đó rất nhiều nhưng cũng vì hắn uống rượu quá chén say quá đến mức không biết trời đất là gì nên mới bị tên xấu xa Lý Dật đánh lén mà chết, cuối cùng đốt sạch Liêu gia nơi ở Vô Tâm dừng chân thành tro bụi, mộ phần của hắn và thê tử của hắn cũng là do tự tay ta đắp lên.
Chương Thanh thành thật đáp lại.
Ngươi có quen biết cả Anh Túc tỷ sao?
Mộng Mộng hỏi tiếp.
Ta không có quen cũng chưa từng nhìn mặt thấy nữ nhân đó, nhưng nghe Vô Tâm kể lại nàng ta là phu nhân của hắn nên ta mới biết.
Chương Thanh mở miệng nói tiếp.
Đến lúc này Mộng Mộng mới rưng rưng nước mắt, mọi chuyện quá rõ ràng rồi, Vô Tâm thật sự đã bỏ mạng tại Bạch Dương Thành.
Lý Dật, hôm nay ta phải lấy mạng ngươi, báo thù cho Vô Tâm đại ca.
Mộng Mộng tức giận đến phát điên hướng ra cửa miếu hoang định rời đi thì ngay lúc này Vương Hạo ngăn cản.
Cho dù huynh có nói gì cũng không cản được ta đâu, thù này ta phải báo.
Mộng Mộng nhìn Vương Hạo lạnh lùng nói.
— QUẢNG CÁO —
Muội bình tĩnh lại chút đi, cho dù muốn trả thù thì muội cũng đâu biết Lý Dật ở đâu mà trả thù.
Vương Hạo khẽ chấn an.
Muội không biết nhưng hắn biết.
Mộng Mộng nói xong liền bạo phát sức mạnh hút cơ thể Chương Thanh từ trong miếu hoang ra ngoài, Chương Thanh cũng chỉ là một đại võ sư nhỏ bé không có sức chống trả liền bị nàng ta tùy ý khống chế.
Bắt được Chương Thanh, Mộng Mộng biến thành một đạo hồng quang bay lên bầu trời mà biến mất.
Phải làm sao đây?
Lạc Yên sắc mặt lo lắng chạy ra ngoài hỏi Vương Hạo.
Ngươi cũng không cản Mộng Mộng lại, chứng tỏ ngươi cũng muốn tìm Chương Thanh và bảo tàng đúng không?
Vương Hạo mở miệng nói.
Cơ hội tốt như vậy ngươi định bỏ lỡ hay sao?
Lạc Yên mỉm cười đáp lại, sau đó vội vã đuổi theo Mộng Mộng.
Vương Hạo cũng chẳng còn cách nào khác, tuy rằng Chương Thanh nói Vô Tâm đã chết nhưng hắn cũng không dám khẳng định mười phần chính xác dù sao Vô Tâm còn có yêu đế bảo kê làm sao chết dễ vậy được, nhưng nội tình bên trong hắn cũng không giải thích được.
Trước mắt cứ đi gặp mặt tên Lý Dật đó rồi mới nghĩ cách tính chuyện tiếp theo.
Khẽ gật đầu, trong lòng Vương Hạo đã có quyết định, không để mất thêm thời gian liền đuổi theo Lạc Yên và Mộng Mộng.