Vừa nhìn thấy nữ nhân điên này, Cổ Viêm nắm lấy tay nàng định chạy chốn kéo nàng ta theo.
Thì ra ngươi nhớ ra tên của ta rồi, mà lại cố tình quên để kéo dài thời gian cho nữ nhân này đến cứu ngươi.
Ngươi tưởng ả ta đến thì có thể thay đổi tình thế hay sao, ta cho ngươi biết chỉ riêng tội ngươi lừa dối ta, đủ để ta trừng phạt cái hành tinh ngươi đang ở, ngay cả nữ nhân của ngươi cũng sẽ không thoát khỏi cái chết.
Nhưng con người ta cũng không phải quá tuyệt tình, chỉ cần ngươi cùng ta quay trở về thiên giới với ta, ta sẽ bỏ qua mọi lỗi lầm của ngươi mà tha cho nữ nhân của ngươi và hành tinh ngươi đang ở.
Thiên La Dạ Nguyệt mở miệng cười lạnh nói.
Xin lỗi, ta không rảnh chơi với ngươi nữa đâu, phu nhân ta sắp đẻ rồi, ta phải trông chừng muội ấy, chúng ta cáo biệt tại đây hôm khác gặp lại.
Cổ Viêm nói xong nắm tay Ngọc Nhi cất bước rời đi.
Cái thái độ này của hắn làm cho Thiên La Dạ Nguyệt cảm thấy phẫn nộ trong người, lần đầu tiên nàng ta lại bị một người phàm như hắn coi thường đến vậy, không cho hắn một bài học hắn lại nghĩ Đại Đế Thiên Chủ chỉ là một cái hư danh.
Diệt Thiên Chỉ.
Thiên La Dạ Nguyệt hay con mắt đỏ ngầu đằng sát khí bạo phát năng lượng hủy diệt của mình vung ngón tay xuất ra một tia năng lượng đỏ ngòm như máu tươi phóng về phía một tiểu hành tinh cách đỏ không xa, làm cho hành tinh đó nổ tung thành tro bụi.
Sức mạnh này khiến cho Cổ Viêm kinh ngạc không nghĩ đến loài người có thể tiến xa đến mức này, chỉ một ngón tay mà đã phá hủy được hành tinh vậy khi bọn chúng đạt đến cấp thần còn khủng bố như nào không biết.
Thiên La Dạ Nguyệt, ngươi thật quá đáng, vậy thì đừng có trách ta không nể tình ngươi và sư phụ ta là đồng môn mà trừng phạt ngươi.
Ngọc Nhi phẫn nộ quát.
Chỉ một Chí Tôn Thánh Nhân nhất phẩm như ngươi thì làm gì được ta cơ chứ, ngươi cũng quá tự tin vào bản thân mình quá rồi đấy.
Thiên La Dạ Nguyệt cười châm trọc nói.
Ngọc Nhi thật sự tức giận, không do dự bắt đầu niệm chú, hai tay kết thành thủ ấn quỷ dị.
Từ trong cơ thể của Thiên La Dạ Nguyệt chiếc đèn lồng cổ xưa lại hiện ra phát ra những ánh sáng huyền bí bao trùm lấy thân thể của Thiên La Dạ Nguyệt cuối cùng biến thành cái lồng làm thứ kim loại kì dị màu đen.
Là Huyền Linh Thánh Bảo, tại sao lại ở trên người ta.
Thiên La Dạ Nguyệt mặt biến sắc mở miệng tự hỏi.
Ngươi quên rồi sao, trước đây khi ta giải thoát ngươi, ngươi lại cầm bảo vật này rời đi, mà không nghĩ tới ta còn có khẩu quyết của nó, hôm nay ngươi rơi vào bẫy của ta đừng mong có thể thoát ra được.
Ngọc Nhi nhếch miệng cười đắc ý nói.
Có thứ đồ chơi tốt như vậy sao muội không dùng sớm, làm vừa nãy ta sợ phát khiếp đi được.
Cổ Viêm thở phào nhẹ nhõm mở miệng nói.
Tại trước đây muội quên không nhớ ra, nhưng bây giờ nhớ ra rồi, nữ nhân này hôm nay rơi vào tay muội, muội sẽ nhốt ả ta thêm mấy vạn năm, sau này sẽ không ai làm phiền hai chúng ta nữa.
Ngọc Nhi mở miệng cười nói. — QUẢNG CÁO —
Cổ Viêm ngươi tốt nhất hãy mau bảo nữ nhân Ngọc Nhi thả ta ra, bằng không hành tinh Tinh Huyền Đại Lục này sẽ tan thành tro bụi ngay lập tức.
Thiên La Dạ Nguyệt vươn ngón tay ra khỏi lồng, chỉ thẳng đến hướng của hành tinh Tinh Huyền Đại Lục, cười âm hiểm nói.
Ngọc Nhi mau niệm nhanh lên, ả ta mà xuất thủ hành tinh đó bay màu thật đấy.
Cổ Viêm sắc mặt lo sợ kéo tay áo nàng mở miệng giục nói.
Vô ích thôi mỗi lần nữ nhân này niệm chú đều tiêu hao một lượng lớn linh lực, mới chỉ là một phần của thể ngôn đã không chịu được ngươi nghĩ với tu vi của ả hiện tại có thể niệm đủ cả 5 loại chân ngôn phóng ấn ta lại sao.
Năm đó sư phụ của ả ở cảnh giới Đại Đế Thiên Chủ cũng chỉ có thể đánh ngang với ta vì lão bà đó có được một trong cửu đại thần vật Huyền Linh Thánh Bảo mới có thể phong ấn được ta, nhưng với ả ta thì còn quá non kém, nếu ngươi còn không tin thì cứ thử xem, xem ta hủy diệt hành tinh ngươi đang ở nhanh hơn hay ả ta phong ấn ta nhanh hơn.
Thiên La Dạ Nguyệt cười lạnh chế giễu nói.
Có thật không Ngọc Nhi, không phải lúc trước muội lẩm bẩm mấy câu thần chú đó nhanh lắm sao, sao bây giờ lại chậm vậy.
Cổ Viêm vẫn còn nghi ngờ với lời nói của nữ nhân này, quay sang hỏi lại làng.
Kết ấn là sư phụ muội nên ngươi giải như muội đương nhiên sẽ không tốn thời gian, nhưng nếu là muội kết ấn sẽ có chút thời gian, nhưng huynh yên tâm với cảnh giới hiện tại của muội có thể miễn cưỡng hoàn thành được thể ngôn có thể cầm chân ả ta được một thời gian, đợi sau khi quay trở về thiên giới, sẽ nhờ đến các cường giả Đại Đế Thiên Chủ khác quay lại đây xử lý phần còn lại.
Ngọc Nhi mở miệng giải thích nói.
Trời đất, muội chỉ giam giữ thân thể ả ta thì có ích gì, có giam giữ được sức mạnh của ả ta đâu, ả ta mà nổi điên lên thì thứ gì ngăn cản nổi, cách này không được đâu muội nghĩ cách khác đi.
Cổ Viêm tỏ vẻ khó chịu mở miệng phản đối.
Hết cách rồi, ngoài cách này ra muội không còn cách nào khác tốt hơn, đợi sau khi phong ấn ả xong, chúng ta sẽ rời đi thật nhanh sẽ không có chuyện gì xảy ra đâu.
Ngọc Nhi an ủi nói.
Ngọc Nhi vừa dứt lời thì đột nhiên thân thể trở lên bất động, xung quanh không gian cũng như bất động theo, ngay cả một hạt bụi trong vũ trụ cũng ngừng chuyển động.
Ngọc Nhi đang nói chuyện sao muội lại đứng im như vậy, có chuyện gì với muội, nói cho ta biết đi.
Cổ Viêm sắc mặt lo lắng mở miệng hỏi.
Thật không ngờ ả nữ nhân Thiên La Dạ Nguyệt này lại có thể lĩnh ngộ được thời gian pháp tắc siêu hiếm e rằng thời gian pháp tắc của ả đã bao trùm toàn bộ tinh vực này muội không thể cử động được chỉ có thể nói chuyện với huynh mà thôi.
Ngọc Nhi truyền âm nói.
Ngọc Nhi bản thể không bị ảnh hưởng bởi thời gian có thể nói chuyện được, nhưng cơ thể ngũ quan đều không thể cử động được, trái lại Cổ Viêm lại không bị ảnh hưởng do trước đây sáng tạo ra Loạn Tinh Thời Không nên đã miễn nhiễm với mọi loại công kích của không, thời gian nên vẫn còn có thể cử động tay chân bình thường được, đối với con người mà nói điều khiển được thời gian là thứ gì đó quá thần thánh bá đạo nhưng với thực thể như hắn thời gian chẳng qua cũng chỉ là một nguyên tố bình thường, nhưng cho dù vậy thời gian cứ thế đứng im một chỗ cũng có phần chán ngắt với hắn.
Tại sao, tại sao, ngươi lại không bị ảnh hưởng bởi thời gian pháp tắc của ta, tại sao ta không thể băng phong được ngươi, ngươi rốt cuộc là thứ gì vậy.
Thiên La Dạ Nguyệt mặt biến sắc nói.
Thì ra đây là cái thứ được gọi là thời gian pháp tắc của loài người các ngươi tôn sùng khao khát muốn có được hay sao, thật đúng là cái trò trẻ con.
— QUẢNG CÁO —
Cổ Viêm cười chế giễu nói.
Trước cảnh tượng trước mắt, Thiên La Dạ Nguyệt ánh mắt cháy bỏng nhìn về phía Cổ Viêm ánh mắt của một nữ nhân khao khát chinh phục được nam nhân như hắn càng mãnh liệt hơn, hắn ta bá đạo như vậy tương lai sẽ là chỗ dựa vững chắc của nàng, nàng thề bằng mọi giá cũng phải biến hắn thành nam nhân của mình nàng.
Cổ Viêm tiểu tử, thật không ngờ đến ngươi lại còn có cái bản lãnh thông thiên như vậy đấy, ha ha.
Từ sau mông của Cổ Viêm một thứ đạo hắc quang thần bí bay ra khỏi mông hắn xuất hiện trước mặt hắn.
Hắc quang này sau đó biến thành một cuốn hắc thư, Cổ Viêm nhìn lướt qua biết ngay nó chính là Dâm đ*o xấu xa ngày đó bị hắn đuổi đi.
Lại là cuốn sách xấu xa nhà ngươi, bám sau mông ta làm gì, ngươi đừng mong ta học được mấy thứ xấu xa bên trong đó, chẳng phải ta đã nói rồi sao muốn tìm thiên tài đi trả thù cho chủ nhân cũ của ngươi thì tìm người khác đi, ta không có rảnh lo chuyện bao đồng của các ngươi đâu.
Cổ Viêm cau mày quát lớn.
Ngươi, ngươi không phải là cuốn hắc thư vô dụng mà ta và tỷ tỷ năm đó đã tìm thấy ở trong một bí cảnh hay sao, tại sao ngươi lại còn ở đây, lại còn mở miệng nói chuyện được.
Thiên La Dạ Nguyệt hai mắt mở to, ngạc nhiên hỏi.
Thứ nhân loại thấp kém có tư cách gì mà dám nói chuyện ngàng hàng với bổn đạo, câm miệng lại cho ta.
Dâm đ*o ánh mắt khinh thường chỉ một cái nháy mắt làm cho nữ nhân này bị hóa thành tượng đá, thự lực của ả ta còn quá kém còn chưa bước chân vào thần giới với nó gọi là cỏ rác cũng không có gì sai.
Tiểu tử Cổ Viêm, chúng ta nói chuyện tiếp tục nào.
Dâm đ*o quay lại nhìn về phía hắn, thì lúc này hắn đã biến mất, dùng thiên đạo chi nhãn quan sát thì thấy hắn đã quay lại hành tinh Tinh Huyền Đại Lục, có lẽ lần đầu trông thấy có kẻ ngưng đọng thời gian, vì tò mò xem những người khác bị thời gian bị bất động như thế nào đây.
Thổ Lạc Thành, trên con đường nhỏ, lúc này mọi người thật sự đã bị đóng băng thời gian thật, không có bất kì sự chuyển động nào, trông thật thú vị.
Nhân lúc thời gian bị đóng băng, thì cứ ăn uống miễn phí cho chán cái miệng đi, đâu phải lúc nào cũng được như thế này đâu.
Vào một cửa tiệm bán bánh bao, hai tay bốc lấy bốc để bốn năm cái bánh bảo, Cổ Viêm híp mắt cười thích thú vừa ăn vừa cười.
Cổ Viêm tiểu tử, chúng ta còn nói chuyện xong đấy, ngươi lại chạy đến đây để ăn, có phải ta không đủ uy hiếp nên ngươi mới coi thường phải không?
Dâm đ*o cười trêu đùa nói.
Cuốn sắc hư đốn biến đi chỗ khác cho ta, nhìn cái mặt đáng ghét của ngươi, là lão tử lại không nuốt nổi.
Cổ Viêm trợn mắt tức giận ném một cái bánh bao vào mặt nó, sau đó lại biến thành tia ánh sáng kim sắc bay ra khỏi tinh không.
Muốn chạy ư, bổn đạo nhắm chúng ngươi, ngươi có chạy đến chân trời góc biển cũng không thoát khỏi ta đâu.
Dâm đ*o đắc ý cười sau đó dịch chuyển ra khỏi tinh không đuổi theo hắn.
Bên ngoài, tinh không nơi mà Ngọc Nhi và Thiên La Dạ Nguyệt đang bất động chỉ còn có Cổ Viêm và cuốn sách xấu xa này còn cử động đối diện với nhau.
Rốt cuộc ngươi muốn sao đây thì mới buông tha cho ta, ta trời sinh đầu óc ngu dốt không thích hợp tu luyện mấy thứ công pháp cao thâm của ngươi đâu, ngươi tìm chủ nhân khác thích hợp hơn đi thì hơn.
Cổ Viêm mở miệng rõng rạc từ chối.
— QUẢNG CÁO —
Trải qua một thời gian quan sát ngươi, ta nhận ra đúng là hiện tại ngươi chưa thích hợp tu luyện, nhưng tương lai thì chưa chắc, trên thần giới ngươi sẽ còn gặp rất nhiều kẻ địch rất mạnh, mạnh hơn rất nhiều so với phàm giới và thiên giới, chắc chắn ngươi sẽ cần sự giúp đỡ của ta rất nhiều.
Như vậy đi, ta thấy hành trình của ngươi sau này sẽ rất thú vị, nếu ngươi đồng ý để ta đi cùng bầu bạn với ngươi, ta sẽ đáp ứng với ngươi một điều kiện ngươi thấy thế nào.
Cổ Viêm không vội đồng ý với nó luôn, sau khi bàn bạc kỹ lưỡng với Hắc Ma và Hoàng Viêm về chuyện này mới có thể nói tiếp được.
Bàn bạc một hồi lâu, cuối cùng ba người bọn họ quyết định nghe theo ý của cuốn hắc thư xấu xa này, để nó ở gần có khi tiện giám sát hơn, chứ để nó lung tung đi gây họa khắp nơi thì thật là phiền phức.
Ta đồng ý với ngươi, nhưng ta có điều kiện ngay bây giờ, ngươi hãy giải trừ thời gian pháp tắc cho phu nhân ta cử động lại, còn nữa ngay cả Thiên La Dạ Nguyệt ngươi cũng phải giải trừ hóa đá trên người ả, cùng cái lồng sắt giam giữ ả ta lại.
Cổ Viêm mở miệng nói.
Ngươi không sợ ả ta, gây bất lợi cho ngươi sao?
Dâm đ*o ngạc nhiên hỏi lại.
Bảo làm thì cứ làm đi, sao lắm mồm lắm miệng như đàn bà thế không biết.
Dám mắng chửi ta, tiểu tử ngươi giỏi lắm, ngươi cứ đợi đấy mà xem sau này chúng ta còn nhiều chuyện để nói đấy.
Dâm đ*o cười đểu hắn một cái sau đó chớp mắt phát quan lập tức đem thời gian hoạt động trở lại, Ngọc Nhi không còn bị không chế có thể đi lại bình thường, Huyền Linh Thánh Bảo tạm thời bị nó thu lại trong một trang sách, còn Thiên La Dạ Nguyệt bị hóa đá nay cũng đã được giải trừ cử động lại bình thường.
Viêm ca, đưa cuốn sách xấu xa đi theo liệu có ổn không?
Ngọc Nhi chạy đến phía hắn, khoác tay hắn ghé vào tai hắn nhỏ giọng hỏi.
Hắn đi theo ta lâu như vậy mà ta không hề phát hiện, cứ để nó lén lút đi theo chỉ bằng cứ để nó ở bên cạnh một thời gian quan sát có lẽ tốt hơn, muội yên tâm có ta ở đây không ai dám bắt nạt muội đâu.
Cổ Viêm mỉm cười khẽ nói.
Ai cần huynh bảo vệ, đừng quên muội hiện giờ tu vi cao hơn huynh đấy, huynh chỉ được cái mạnh miệng là giỏi thôi.
Ngọc Nhi véo má yêu hắn một cái khẽ trách mắng.
Tiểu tử thối, hiện giờ ngươi tính làm gì đây, muốn đi đâu, hay là lên thiên giới trước đi, ta thấy ở đó có nhiều điều kiện cho ngươi tu luyện tốt hơn đó.
Dâm đ*o mở miệng khẽ khuyên.
Chưa vội, Tinh Huyền Đại Lục ta còn một số chuyện chưa giải quyết xong, còn Phục Long Đại Lục nữa ta cần phải quay về đó giải quyết một số chuyện, đợi mọi thứ ổn thỏa rồi chúng ta sẽ khởi hành lên thiên giới.
Cổ Viêm hướng tầm mắt về phía Tinh Huyền Đại Lục mở miệng nói.
Vậy còn ta thì sao, ngươi tính để ta một mình ở đây hay sao?
Thiên La Dạ Nguyệt thấp giọng hỏi.
Ngươi muốn đi đâu thì đi, ta đâu có bản lãnh cản được ngươi, ở lại hay rời đi tất cả tùy thuộc vào ngươi không liên quan gì đến ta.