Liêu Đức cho hắn một cái trừng mắt quát lớn.
Phụ mẫu?
Lao tử từ nhỏ luôn sống một mình làm gì có phụ mẫu nào chăm sóc, lão tử cũng chả cần ai dạy dỗ cả.
Nhưng mà chỉ là một tên nhãi ranh mới chập chững bước vào võ hoàng cảnh mà cũng ở đây to tiếng với lão tử, lúc lão tử xuất hiện trên cõi đời này sợ rằng mẫu thân ngươi còn chưa xuất hiện vậy mà dám trước mặt ta ăn nói vô lễ với ta.
Có phải ngươi cảm thấy chán sống rồi phải không?
Cổ Viêm vẻ mặt nham hiểm cười kinh thường nói.
Chập chững bước vào võ hoàng, lục trọng võ hoàng mà ngươi dám nói là chập chững, khẩu khí lớn lắm để ta xem thử bản lãnh của ngươi có lớn giống như cái miệng của ngươi không?
Liêu Đức dứt lời bàn tay phất lên ngưng tụ chưởng lực phóng tới thiếu niên trước mặt với tu vi võ hoàng này đến chúng nhân xung quanh còn phải lùi lại mà hắn đám đứng dửng dưng tại đó, khiến lão cảm thấy bản thân mình bị coi thường, đòn công kích lão xuất ra là công kích võ hoàng chân chính không hề nương tay đổi lại là người bình thường chắc chắc sẽ mất mạng.
Rầm!
Đòn công kích vừa lao tới thì bị lớp bong bóng nước do Cổ Viêm tạo ra bao quanh thân thể hắn chặn lại khiến cho chúng nhân xung quanh vô cùng kinh ngạc, một võ hoàng ngũ trọng như Liêu Đức lại công kích vô dụng trước một chiêu thức quá đơn giản của một võ hoàng nhất trọng như hắn.
Tiểu tử thôi hóa ra ngươi tu luyện công pháp hệ thủy, vậy thì mọi chuyện dễ dàng rồi, ta cho ngươi cơ hội cuối cùng, quỳ xuống dập đầu xin lỗi ta sẽ tha mạng cho ngươi.
Liêu Đức vẻ mặt đắc ý cao giọng nói.
Bắt ta quỳ xuống bắt ta dập đầu xin lỗi sao, chỉ riêng câu này của ngươi, hôm nay lão tử phải đấm vỡ mồm ngươi, để xem sau này ngươi còn ăn nó xằng bậy nữa không?
Cổ Viêm tức giận quát.
Vậy ta muốn thử xem, ngươi rốt cuộc có bao nhiêu bản lãnh, có gan thì đi theo lão phu.
Liêu Đức cười chế giễu ngay sau đó bay thẳng lên trời xanh, lão ta biết chắc nếu đánh ở dưới mặt đất, người nhà Liêu gia hắn chắc chắn bị ảnh hưởng bởi cuộc chiến hai người sẽ bị trọng thương.
Cổ Viêm hiểu ý đồ của lão, về điểm này hắn tán thành với lão để tránh người vô tội gặp nguy hiểm giao chiến trên không là sự lựa chọn hợp lý.
Liêu Đức đã bay lên trước, Cổ Viêm nhanh chóng theo sau, phía dưới đồng loạt chúng nhân ngước nhìn lên trời quan sát trận chiến.— QUẢNG CÁO —
Trên bầu trời lúc này Cổ Viêm và Liêu Đức đứng đối diện nhau, cả hai người tâm trạng vô cùng điềm tĩnh không một chút lo sợ vì trong lòng họ tự nhận định rằng bản thân mình sẽ là người chiến thắng trong trận chiến này.
Tiểu tử mới bước vào võ hoàng cảnh, căn cơ còn chưa vững chắc, để người ngoài không nói lão phu ỷ mạnh hiếp yếu, lão phu sẽ nhường ngươi ba chiêu.
Kích hoạt thuộc tính ánh sáng, kết hợp tuyệt chiêu đánh thường " Liên Hoàn Tẩn."
Trong phút chốc toàn thân hắn phát ra ánh sáng kim sắc như vầng thái dương ấm áp rực rỡ chói lóa khiến cho cả Liêu Đức cũng nhưng đám người ở phía dưới quan sát không nhìn thấy bất cứ thứ gì trên không trung.
Song quyền nắm chặt hướng tầm mắt về Liêu Đức, Cổ Viêm lúc này đã đạt đến tốc độ của ánh sáng với tốc độ khủng khiếp này hắn có thể gia tăng tốc độ đánh tung liên tục hàng ngàn thậm chí hàng vạn cú đấm trong thời gian ngắn mà đối phương không cách nào nhìn né kịp.
Bộp … bộp … bộp … bộp … bộp.
Tốc độ ra quyền của Cổ Viêm quá nhanh nhanh đến mức mà ngay cả một võ hoàng ngũ trọng như Liêu Đức không kịp phản ứng, chỉ trong vòng một giây ngắn ngủi mà gã này đã lãnh trọn vô số cú đấm của hắn.
Cuộc chiến của hai người kết thúc quá nhanh nhanh đến mức phía bên dưới còn chưa kịp hiểu chuyện gì đang xảy ra thì Liêu Đức đã bị trọng thương bất tỉnh rơi xuống phía dưới mặt đất gây chấn động lớn xung quanh.
Lý Dật cũng là một võ giả chứng kiến cảnh tượng trước mắt cũng phải há hốc mồm kinh sợ trước sức mạnh của Cổ Viêm, đổi lại nếu là hắn trong trường hợp của Liêu Đức nghĩ thôi cũng đã thấy sợ, hắn không thể nghĩ ra được Cổ Viêm dùng loại võ kỹ gì nhưng theo suy đoán của một võ giả như hắn chắc hẳn là một bộ võ kỹ thượng thừa nào đó ít nhất cũng phải từ cấp địa giai trở lên như thực tế sức mạnh của Cổ Viêm thuần khiết chỉ là thao túng điều khiển sức mạnh của thiên địa tự nhiên không liên quan gì đến võ kỹ, đứng trước sức mạnh tuyệt đối của tự nhiên con người chỉ là con kiến con, con người dù có cố gắng đến đâu cũng thể thắng được sức mạnh của tự nhiên.
Chúng nhân nhanh chóng quây lại vị trí hắn ngã đúng như những gì Cổ Viêm đã nói, Liêu Đức đã bị hắn đấm cho không trượt cái nào vào mồm hộc máu mồm không những răng rụng hết sạch còn khuôn mặt thì bị biến dạng khiến cho người ta không thể nhận ra gã này từng là một võ hoàng cảnh.
Tam đệ chuyện này …. vừa nãy rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì … tại sao đệ lại thành bộ dạng như thế này.
Liêu Cao hoảng sợ vội chạy đến đỡ đệ đệ nhìn hắn nói.
Già rồi thì ngồi một chỗ hưởng phúc đi, cứ thích chạy nhảy lung tung làm gì không biết để thành ra bộ dạng như thế này, lần này lão tử chỉ cảnh cáo thôi đấy, lần sau còn ăn nó xằng bậy đừng có trách ta.
Cổ Viêm cau mày lấy chân đá mấy cước vào người lão quát lớn.
Đám thuộc hạ Hắc Ô Trại thấy thế nháo nhào chạy đến đá cho hắn vài cước cho hả dạ, phong thái này của Cổ Viêm lại không khác gì Hắc Lang là mấy khiến chúng vô cùng sùng bái.
Những người dân trong thành nhìn thấy cách hành sử bạo lực này của Cổ Viêm cũng bắt đầu cảm thấy lo sợ, sợ rằng một ngày nào đó hắn trở thành một Hắc Lang thứ hai thậm chí còn độc ác hơn hắn, thì không biết sẽ có bao nhiêu người vô tội phải sống dở chết giở với hắn đây.
Lý Dật thấy hành động bạo lực của Cổ Viêm trước mặt mọi người âm thầm nhận định rằng kẻ này không thể đắc tội bằng không kết cục vô cùng thê thảm.
Ta là con người vô cùng hiền lành mọi người không cần hoảng sợ, ta đâu có muốn đánh lão đâu tại lão cứ đòi giao thủ với ta, quyền cường không có mắt bị thương là chuyện bình thường thôi mà.— QUẢNG CÁO —
Thấy mọi người còn hoảng sợ vì chứng kiến Cổ Viêm làm vẻ mặt thân thiện giải thích.
Phải đấy, Vô Tâm đại nhân nói rất hay, từ nay có ngài ấy ở đây ai còn dám gây sự trong khu vực Bạch Dương Thành chúng ta nữa.
Lý Dật tươi cười vỗ tay chúc mừng chiến tích của hắn, những cũng không quên đánh mắt ám hiệu cho mọi người làm theo hắn để tránh rước họa.
Mọi người dân xung quanh hiểu được ý đồ của Lý Dật miễn cưỡng làm bộ mặt tươi cười vỗ tay chúc mừng cho hắn vui.
Đám thuộc hạ của Hắc Ô trại vỗ tay lớn nhất gào thét hô hào dùng những lời hoa mỹ tán dương chiến tích của hắn khiến hắn vô cùng hài lòng, trong lòng lại thầm nghĩ rằng nếu mình làm được nhiều chuyện có ích hơn nữa cho đại lục này sớm muộn gì cũng sẽ trở thành đại anh hùng được người đời sùng kính lưu danh muôn thủa.
Mọi chuyện đã giải quyết xong, các ngươi thấy đấy Vô Tâm ta đây vốn dĩ là người hiền lành vậy mà tại sao lúc nào tay ta cũng phải nhuống máu là sao.
Ha ha, Vô Tâm đại nhân không cần phải buồn bực vì những chuyện như này làm gì hết, có trách cũng chỉ trách gã Liêu Đức này không biết điều cứ thích động thủ với ngài nên mới thành ra bộ dạng như thế này, có chết cũng không oan uổng.
Ta nói vậy có đúng không mọi người.
Lý Dật chen lời vào nói liếc mặt lần nữa ám hiệu cho dân chúng xung quanh phối hợp diễn kịch cùng hắn trước mặt Cổ Viêm.
Dân chúng xung quanh chỉ có thể gượng cười tán dương hành động cao đẹp của hắn, nếu làm phật lòng hắn hậu quả không thể gánh được.
Cảm tạ các vị đã ủng hộ Vô Tâm ta như vậy, trừ gian diệt ác là trách nhiệm của một đại anh hùng như ta phải làm, đợi ta xử lý đám người Liêu gia này xong sẽ tổ chức tiệc mừng chúc mừng ngày tháng tươi đẹp của Bạch Dương thành sau này.
Cổ Viêm tươi cười nói, ngay sau đó đánh mắt cho đám thuộc hạ của Hắc Ô trại nhắm thẳng vào Liêu gia mà xông vào bên trong.
Đám người Hắc Ô trại này thói xấu khó bỏ, lại được thêm Cổ Viêm chung chí hướng với chúng, chúng sao không vui cho được, đồng loạt đám xấu xa này cười gian gật đầu vào trong phủ của Liêu gia cướp bóc tài sản.
Vô Tâm đại nhân, xin ngài hãy suy nghĩ lại đi, ngài làm vậy sao có thể giống phong thái của một đại anh hùng đâu chứ, thế này chẳng khác gì bọn cướp giữa ban ngày ban mặt đâu.
Liêu Cao lão đầu chạy đến ôm chân hắn cầu xin.
Gia đình Liêu gia từ lớn đến bé từ già đến trẻ làm bộ mặt đáng thương khóc lóc.
Nghe những lời mà Liêu Cao nói, Cổ Viêm cũng cảm thấy chuyện này sai trái, làm thế sẽ chỉ làm mất thiện cảm với người dân trong thành.
Chương Thanh ngươi thấy chuyện này nên xứ lý ra sao đây, mặc dù ta muốn đòi lại công đạo cho ngươi nhưng nếu thẳng tay trừng trị chúng sẽ làm mất hình tượng đại anh hùng của ta trong lòng mọi người đấy.— QUẢNG CÁO —
Cổ Viêm vẻ mặt khó xử ghé vào tai Chương Thanh nhỏ giọng nói.
Mặc dù ta rất hận người nhà Liêu gia chính hành vi ngài làm sợ rằng sẽ làm mất hình tượng đại anh hùng tại Bạch Dương thành, chúng ta cần phải có kế sách xử lý vẹn toàn mới được.
Chương Thanh thấp giọng đáp lại.
Ngươi nói đúng danh tiếng của ta mới gây dựng tại Trung Đô vô cùng quan trọng, vì thế cách tốt nhất là hỏi ý kiến mọi người dân ở đây thì tốt hơn để cho bọn họ sau này khỏi đàm tiếu.
Cổ Viêm nhỏ giọng đáp lại.
Chỉ một cái vẫy tay của Cổ Viêm đám người của Hắc Ô trại đang định làm hành động cướp bóc tài sản buộc phải dừng tay, đứng trước mặt toàn thể người dân trong thành rõng rạc nói to.
" Ta biết hành động cướp bóc này của ta sẽ làm mọi người không hài lòng thậm chí coi ta là kẻ xấu xa, nhưng với trách nhiệm của một đại anh hùng như ta, trừ gian diệt ác bảo vệ hòa bình, chuyện cướp bóc tài sản nghe thì có vẻ không khác gì việc xấu xa của đám người Hắc Ô trại trước đây từng làm, nhưng lại có sự khác nhau rất lớn."
Đại nhân nói vậy là có ý gì chúng ta không hiểu.
Một bà lão tuổi tác đã cao chống gậy bước lên trước mặt hắn khàn giọng hỏi.
Có gì đâu mà không hiểu, đối với Hắc Ô trại việc cướp bóc tài sản của người khác để cho bọn chúng sử dụng, còn ta thì khác, cướp của người nghèo chia cho người giàu, ngươi nói thử xem ta với chúng sao lại cùng một loại được.
Cổ Viêm rõng rạc nói to.
Mọi người nghe hắn nói vậy, bọn họ ngày thường nghèo kiết xác, cuộc sống khổ cực nay được Cổ Viêm chia cho một ít tài sản từ một phú hào như Liêu gia, đây là chuyện đáng mừng.
Trước đây còn nghi ngờ việc làm của Liêu gia, nhưng bọn chúng không phải loại hiền lành gì bị trừng trị cũng không oan uổng, giờ đây đứng trước mặt Cổ Viêm mọi người đều tán thành cách làm của hắn.
Để người ngoài không nói ta quá tuyệt tình, nhìn thấy gia tộc các ngươi vẫn còn người già và trẻ con, ta cho các ngươi một cơ hội cuối cùng, trong vòng một nén nhang thu dọn được bao nhiêu thì thu dọn, sau một nén nhang Liêu phủ cùng toàn bộ tài sản trong đó sẽ do ta quản lý.
Cổ Viêm hướng tầm mắt về phía người nhà Liêu gia nói to.
Người Liêu gia nghe vậy không một chút do dự cả đám chạy thật nhanh vào trong phủ thu gom đồ đạc, phía bên ngoài Cổ Viêm cắm một nén nhang làm mốc thời gian, sau khi nhan cháy hết Liêu gia phủ này sẽ thuộc về hắn.