Tiểu Thiên nhíu mày phản bác.
Trong đại sảnh không ít tiếng bàn tán to nhỏ về tiểu tử vô liêm sỉ này, nhận lỗi lầm của mình thì có gì sai đâu, như Cổ Viêm nói nếu bản thân họ đặt vào hoàn cảnh của Khinh Tuyết cũng làm giống như nàng ta, vậy thì nếu hắn đặt vào hoàn cảnh của nàng cũng sẽ làm vậy nhưng hắn lại cố chấp đến chết không chịu nhận cái sai mình vừa nói, trông bản mặt ngụy quân tử giả danh nhân nghĩa như hắn thật làm cho người ta phát ghét.
Tiểu tử là ngươi vừa đó đấy mọi người có thể làm chứng, hắn nói nếu lão gia tử của nha đầu Khinh Tuyết đến mở lời từ hôn thì hắn sẽ chấp nhận vậy chẳng phải hắn vẫn sẽ bị mất mặt đến khó chịu sao chẳng phải phụ thân hắn cũng sẽ mất mặt theo, vậy thì sau này làm sao có thể dẫn dắt Thạch gia đây, xem ra Thạch gia lại sắp phải đổi chức tộc trưởng mới rồi a.
Cổ Viêm khuôn mặt tiếu dung nhìn hắn cười châm trọc nói.
Trong tình hình hiện tại phụ thân và Vân Nghiên là hai người đứng về phía hắn dù rất muốn nói một câu giúp cho hắn cũng khó, nếu làm vậy e rằng trong Thạch gia mọi người sẽ nghĩ lão ta quá thiên vị không phân biệt đúng sai sẽ càng làm hắn khó đối diện với mọi người hơn, giờ chỉ có thể cầu mong thoát khỏi kiếp nạn trước mắt.
Tiểu Thiên, nếu ngươi còn là con cháu Thạch gia, là tam thiếu gia của Thạch gia thì hãy chấp nhận lời từ hôn này của La tiểu thư đi hãy giải quyết mọi chuyện trong im lặng, đừng để đến lúc La lão gia tử đến gõ cửa lúc đó không chỉ toàn bộ Thạch gia mất mặt mà ngay cả hai gia tộc Lâm gia, Phương gia biết được thì ngươi nghĩ gia tộc chúng ta còn mặt mũi để sống yên ổn trong Thổ Lạc Thành nữa không?
Đại trưởng lão vẻ mặt phẫn nộ đứng dậy mở miệng quát.
Phải đấy, phải đấy, phế vật sao xứng với La tiểu thư được, hãy chấp nhận lời từ hôn của nàng ta, và sống như một phế vật đến cuối đời đi.
Đồng thành chúng nhân hô hào tán thành lời của đại trưởng lão vừa nói.
Ta không nghe ta không nghe, cho dù hôm nay thế nào ta cũng quyết không chấp nhận lời từ hôn vô lý này của nàng ta đâu.
Bị mọi người đả kích, Tiểu Thiên tâm thần bỗng trở lên hoảng loạng ôm tai vò đầu bứt tóc gào thét, lúc này hắn thật sự rơi vào tuyệt vọng mọi lời hắn nói trước đây không lời nào có thể giúp hắn phản biện được, tất cả mọi người đều nghĩ hắn là con người giả tạo giả nhân giả nghĩa xứng đáng với cái danh phế vật.
Vân Nghiên thấy bộ dạng của hắn thê thảm như vậy mà bản thân không thể làm gì được đau khổ vô cùng như muốn khóc thật to nhưng nước mắt cố nén lại dùng ánh mắt căm thù đối với tên Cổ Viêm xấu xa đang cười hả hê trước nỗi đau của người khác.
Động đến Tiểu Thiên ca, tất cả đều phải chết.
Vân Nghiên hai bàn tay nắm chặt nuốt cơn giận vào bên trong dùng ánh mắt đằng đằng sát khí nhìn Cổ Viêm thầm nghĩ trong lòng.
Nhìn khuôn mặt hoảng loạn đến mức tuyệt vọng của hắn, Khinh Tuyết bản thân cũng thấy chạnh lòng thương xót, mặc dù con người hắn giả dối vô cùng đáng ghét nhưng hắn cũng đã bị trời phạt trở thành phế vật nếu tiếp tục dồn hắn vào đường cùng sẽ chỉ khiến hắn nghĩ quẩn mà tự sát như vậy người làm phụ thân như Thạch Mục thúc có đứa con trai duy nhất như hắn sẽ rất buồn sẽ rất tội nghiệp.
— QUẢNG CÁO —
Cổ Viêm đại nhân hay là chúng ta cho hắn một cơ hội cuối cùng đi có được không?
Khinh Tuyết mở miệng nhỏ giọng khẽ hỏi hắn.
Tùy ngươi thôi đâu liên quan gì đến ta, ta chỉ đứng ra nói một câu công bằng thôi, còn từ hôn hay không vẫn phải do hai ngươi tự bàn bạc quyết định lấy.
Cổ Viêm thản nhiên đáp lại.
Khinh Tuyết nghe hắn nói xong liên quay đầu về phía Tiểu Thiên mở miệng rõng rạc nói tiếp.
Tiểu Thiên ngươi nghe rõ đây, việc ngày hôm nay cứ cho là ta lỗ mãng, nhưng những lời ta nói sẽ không thu giải trừ hôn ước vẫn phải xảy ra, có điêu hôm nay ta có thể tạm thời thu lại yêu cầu giải trừ hôn ước, bất quá ngươi phải đáp ứng ta một ước định.
Ước định gì?
Tiểu Thiên bình tĩnh lại nhíu mày hỏi lại nàng.
Yêu cầu hôm nay, ta có thể hoãn lại ba năm, ba năm sau ngươi hãy đến Thiên Thủy tông khiêu chiến ta, nếu ngươi thua ta sẽ giải trừ hôn ước trước mặt mọi người, lúc đó cũng không làm Thạch thúc quá mất mặt ngươi có chấp nhận không?
La Khinh Tuyết nhàn nhạt cười nói.
Đến lúc đó thua, đích xác không làm phụ thân mất đi thanh danh, nhưng đối với mình có lẽ cả đời này sẽ mang theo sự sỉ nhục thất bại, nữ nhân này thật quá độc ác.
Khuôn mặt tràn ngập bi phẫn cười, khuôn mặt Tiểu Thiên tràn ngập châm chọc.
La tiểu thư ngươi không phải không biết tình trạng hiện tại của nhi tử ta ngươi bảo nó lấy gì khiêu chiến ngươi, vũ nhục nó như vậy ngươi cảm thấy có vui vẻ yên lòng mà sống không?
Thạch Mục tức giận mở miệng phản đối.
Thạch Thúc việc từ hôn này phải có một bên gánh vác trách nhiệm, nếu không bảo vệ mặt mũi của ngài, La Khinh Tuyết ta hôm nay sẽ giải trừ hôn ước, công bố với tất cả mọi người.
La Khinh Tuyết đã không còn chút kiên nhẫn, quay đầu nhìn về phía Tiểu Thiên quát lạnh. — QUẢNG CÁO —
Tiểu Thiên ta đã cho ngươi cơ hội để lấy lại mặt mũi cho Thạch thúc, ngươi chọn đi có chấp nhận hay không chấp nhận ước định của chúng ta.
La Khinh Tuyết, ngươi không cần làm ra tư thế cường thái như vậy, ngươi muốn từ hôn không phải cho rằng Tiểu Thiên ta là một phế vật, không xứng đáng với thiên chi kiều nữ như ngươi.
Lại bắt đầu khua môi múa mép tự tỏ ra mình cao thượng, tự cho mình là chính nghĩa, tự tỏ ra mình là chính nhân quân tử đây mà, ngươi có còn trò gì khác hay hơn không vậy?
Cổ Viêm khuôn mặt nhàm chán tay chống cằm nhìn hắn rồi tự lẩm bẩm.
Nói thật ngươi ngoại trừ xinh đẹp, những thứ khác đều không lọt nổi vào mắt ta, Thiên Thủy tông rất mạnh, nhưng ta còn trẻ thứ ta có chính là thời gian, lúc ta mười tuổi đã là dưỡng khí cảnh cửu đoạn nửa bước vào luyện cốt, mà ngươi lúc đó không biết qua nổi nhi tinh dưỡng khí chưa, đúng là bây giờ ta là phế vật 5 năm trước ta có thể sáng tạo kỳ tích, vậy sau này, ngươi cho rằng ta không thể sáng tạo hay sao?
Lại bắt đầu kể nể thành tích trước đây của bản thân để hù dọa con gái nhà người ta, ăn mày quá khứ thì vẫn ăn mày quá khứ mà thôi, ha ha.
Cổ Viêm bật cười chế giễu hắn lẩm bẩm nói.
Khinh Tuyết Khí thế bao nhiêu, Tiểu Thiên lại càng lợi hại hơn, khuôn mặt lạnh lùng cùng một câu nói không thể nào ngầu hơn đều làm cho mọi người sững sờ, không nghĩ đến ngày thường trầm mặc ít nói lại có thể nói được những câu lợi hai đến vậy.
Biết là hắn là một tên ngụy quân tử hay nói đạo lý, tuy võ tay võ chân không ra gì, nhưng bù lại võ mồm thì siêu hạng cao thủ, không phải ai cũng có thể khua môi múa mép như hắn được.
La Khinh Tuyết tuy không muốn thừa nhận nhưng đích thực tiểu tử này từng có một thời huy hoàng, những lời hắn vừa nói trong một khoảnh khắc nàng cảm thấy có chút hối hận, tiểu tử này nếu một ngày khôi phục thiên phú chỉ sợ nàng cũng không đuổi kịp hắn, nhưng lời đã nói ra không thể thu lại được, trận quyết chiến này sớm muộn gì cũng phải xảy ra.
La gia tiểu thư, xem mặt mũi của La lão gia tử, Tiểu Thiên ta khuyên ngươi một câu sông có khúc người có lúc, đừng bao giờ coi thưởng thiếu niên nghèo.
Tiểu Thiên lạnh lùng nói làm cho Khinh Tuyết run cả người.
Hay, sông có khúc người có lúc, con của Thạch Mục ta quá nhiên là bất phàm.
Thạch Mục không kiềm chế vui sướng tự hào về hắn mở miệng nói.
Không chỉ riêng La Khinh Tuyết, kể cả tên Cổ Viêm xấu xa ngươi ngày hôm nay ngươi sỉ nhục ta, quân tử báo thù mười năm chưa muộn, ngươi nhớ kĩ ngày hôm nay cho ta trừ khi hôm nay ngươi giết ta, bằng không nỗi nhục hôm nay sớm muộn gì ta cũng tính một thể với ngươi.
Tiểu Thiên chỉ thẳng vào mặt Cổ Viêm quát lạnh. — QUẢNG CÁO —
Diễn vai anh hùng cường thế xong chưa vậy, vừa mới ước hẹn với nhà đầu kia, giờ quay sang phô trương thanh thế thị uy trước mặt ta đó sao?
Để ta làm rõ một chuyện cho ngươi hiểu, ta không có lòng nhân từ mà rảnh như tiểu nha đầu kia cho ngươi có ba năm để rèn luyện khiêu chiến với ta đâu, đã là kẻ thù của ta, trừ khi ta không đánh lại nhưng nếu ta đánh lại hắn ta tuyệt đối không cho hắn có cơ hội trở mình để sau này tìm đến cửa làm phiền ta đâu.
Ngươi muốn ước hẹn với ta cũng được thôi, nhưng ngay bây giờ chúng ta sẽ ước hẹn tại đây quyết chiến sinh tử, Cổ Viêm ta trăm công nghìn việc đâu thể nhàn nhã rảnh rỗi đợi 3 năm hay 10 năm để quyết chiến với ngươi.
Vậy Tiểu Thiên tiểu tử, cái ước hẹn gì đó của ngươi với ta, ngươi còn muốn thực hiện nữa không?
Cổ Viêm nhe răng nanh cười âm hiểm nói.
Ngươi ….
Ngươi muốn tại đây quyết chiến luôn, ngươi thân là cường giả ỷ mạnh hiếp yếu ngươi không thấy nhục nhã hay sao.
Tiểu Thiên khí thế hùng hồn trước đó nay biến sắc mặt chỉ tay về phía Cổ Viêm phẫn nộ quát.
Ta chẳng thấy nhục nhã ở điểm nào cả, ta thấy ta quả thật quá thông minh đi, chỉ những kẻ ngu ngốc chủ vì quá chủ quan khinh địch mới để cho kẻ thù của trở mình lúc đó mới gọi nhục nhã.
Còn ta thì khác, kẻ thù của ta, một khi ta có khả năng đánh lại, sẽ lập tức tiêu diệt hắn không những vậy ta còn phải nhổ cỏ tận gốc để không có kẻ nào dám thách thức sức mạnh của ta nữa.
Vậy Tiểu Thiên ngươi muốn làm kẻ thù của ta nữa không, một khi đối đầu với ta không chỉ ngươi phải bỏ mạng ngày hôm nay mà cả tộc ngươi cũng sẽ bị ta tiêu diệt hết, ba năm gì đó của ngươi và Khinh Tuyết cũng không cần phải bàn đến nữa.
Cổ Viêm cười lạnh mở miệng nói.
Chúng nhân nghe đến đây cả người run lẩy bẩy, tên Tiểu Thiên này phô trương thanh thế cũng phải có chừng có mực thôi chứ, mạnh miệng với một vị cường giả tiền bối như Cổ Viêm, hắn không sợ chết nhưng họ thì sợ, bao nhiêu ánh mắt khó chịu bực tức đang dồn lên người hắn.
Tên Cổ Viêm này không phải là loại người chỉ vì một vài câu nói mạnh miệng mà bị kích động, con người hắn rất mưu mô xảo trá lại không có liêm sỉ Tiểu Thiên vì lỡ lời mà đánh giá thấp hắn, giờ muốn hối hận cũng không kịp.