Hai con ưng sung sướng đầm đìa mà mổ tán loạn lên lưng con bọ cạp mù đáng thương đang vùng vẫy mà bò quanh quanh. Đất cát bay tán loạn trong không khí.
Giờ đây com Cá Sấu đã thoát khốn, nó đang dùng hai chi trước ngắn tũn của mình cố gắn xoa xoa cái cổ “xinh đẹp”...
- Mổ chết nó.... mổ mạnh nữa vào... dám kẹp mông bà cô mày... chừa nhé con... Địa Ưng mổ vào cái khớp chân không cho nó chạy loạn.... Thiển Ưng mổ khớp đuôi phế luôn nó đi....
Bản lĩnh chiến đấu của Lục Ngạc vẫn hơn hai con Ưng một bậc. Chỉ trong giây lát mà nó đã nhìn ra pháp môn tấn công hiệu quả nhất. Con cá sấu vậy mà không có ý đồ tham chiến, nó chỉ đứng đó chỉ đạo và cổ vũ hai đệ đệ và bảo vệ phụ thân cùng A Di mà thôi. Nó cũng hiểu được cách rèn luyện cho đôi Song Ưng này, giống hệt trước đây A Ba đã từng rèn luyện nó. Vậy mà con cá sấu này cũng hiểu được một chuyện hoa trong lồng kính mãi mãi không thể trưởng thành.
Quả thật sự chỉ đạo của Lục Ngạc đã mang lại hiệu quả mạnh hơn nhiều việc hai con Ưng mổ tá loạn vào cái mai cứng như sắt thép trên lưng con bọ cạp. Các khớp chân bị phế khiến cho 2 chiếc chân của con Bọ cạp không thể hoạt động, mất đi thế cân bằng việc di chuyển của con bọ này trở nên khó khăn vô cùng. Kèm theo đó là Thiên Ưng đã thành công tìm ra một khe hở khớp nối của chiếc đuôi bọ Cạp mà khoét sâu vào đó.
Vũ khí mạnh nhất bị hủy hoại, con Bọ Cạp hoảng loạn điên cuồng vậy mà dùng hai cái càng to lớn của mình lủi cát muốn trốn vào lòng đất. Song đời không như là mơ mà tình không như là thơ, Lục Ngạc đã xuất thủ. Vậy mà con Cự Ngạc này nhanh như chớp lủi ra bên cạnh của Bọ Cạp, cái hàm khổng lồ với lực cắn toái kim nát thạch của nó mở ngoác ra. Một đớp nhanh như điện vậy mà con cá sấu đã cắn trúng cái càng hơi to hơn một chút phía bên phải của Bọ Cạp. Chỉ một tớp của cá sấu đã làm lớp giáp xác cứng như thép nguội của chiếc càng Bọ rạn nứt như màng nhện.
Tiếp đó Lục Ngạc nhẹ nhàn có thể lôi con quái vật thể trọng gấp đôi nó lên khỏi cái vũng cát mà con Bọ Cạp vừa tạo ra. Vậy mới có thể thấy rằng con Cá Sấu này da dày thịt béo, đây là điển hình của sức mạnh cơ bắp chuyên cận chiến vật lộn. Song Ưng tấn công nửa ngày song hiệu quả đưa đến chưa bằng một khắc tấn công của Cá Sấu xanh.
Cái cổ đầy cơ nhục của Cá Sấu lắc qua lắc lại hai ba lần, đây là độc chiêu của nó, chỉ cần con mồi bị cặp hàm của nó giữ cứng thì đừng mong thoát ra. Sau đó nó sẽ dùng chiếc cổ “ xinh đẹp” toàn cơ nhục, còn thô to hơn cả thân hình của mình mà lắc, xoay, dằng.
Chỉ nghe đến Crắck một tiếng vậy mà chiếc càng khổng lồ kia của Bọ Cạp bị vặn đứt rời khỏi cơ thể, máu tươi phun tung tóe khắp nơi.
Con Bọ Cạp gào rống trong tận cùng tận cùng của đau đớn thống khổ. Vậy nhưng ác mộng ngày hôm nay của nó chỉ mới là bắt đầu mà thôi.
Một chiêu quất đuôi quét ngang 4 cái chân còn lại của Bọ cạp khiến nó bị hất tung lên trời rồi bật ngửa ra. Nhanh như chớp một bóng xanh như lò xo bật nhảy mà lao lên bụng con Bọ Cạp.
Lục Ngạc lại cắn chặt lấy chiếc càng còn lại của con Bọ Cạp xấu số, nhưng lần này nó không vặn gãy mà coi đó là điểm tựa rồi gặm cứng lấy. Tiếp theo là tứ chi ngắn nhưng tráng kiện của Cá sấu với các móng vuốt sắc lém hàn mang cào loạn lên bụng con Bọ Cạp đang hãi hùng vì thống khổ.
Giáp Xác tứ tung, máu thịt tán loạn, nội tạng bày nhày... cảnh tượng thật quá máu tanh, nhưng đây là phong cách chiến đấu của Lục Ngạc. Siêu chiến Binh cận chiến, bài học rút ra là đừng để con quái vật này cận thân bác đấu với ngươi.
Hai con Ưng cũng lắc đầu cười khổ, không phải lần đầu tiên chúng thấy đại tỷ đại phát thần uy. Nói thật nếu so về cận chiến thì hai con ưng này không thể bằng một phần của Lục Ngạc được.
Trận chiến rất nhanh chóng mà kết thúc, tuy rằng chiến đấu có chút mệt mỏi, song đó lại là tin vui đối với ba chị em khác loại này. Chúng đã có huyết nhục để bổ xung năng lượng tiêu hao. Vài ngày qua quả thật chúng quá sức đói khát rồi, nếu còn phải nhịn đói như vậy nữa kể cả thân thể yêu thú có cường hoành bao nhiêu cũng không chịu nổi.
Giữa hoang mạc thê lương trải đầy cát vàng vô tận. Dưới ánh mặt trời đỏ lòm nóng bức như muốn thiêu đốt vạn vật vậy mà một bữa tiệc linh đình diễn ra. Ba con yêu thú dùng móng vuốt tách từng lớp Giáp Xác của con bọ cạp xấu số, sau đó lại tách ra từng thớ thịt khổng lồ mà thôn phệ.
Lục Ngạc dùng cái chi trước vụng về của mình mà cầm một chiếc gáo thô thiển được chế từ một mảnh vỏ của Con Bọ Cạp đang rót vào mồm Quái Giao thứ gì đó. Trong cái gáo xâu xí này vậy mà chứa máu tươi của bọ cạp cùng với thịt tươi đã được dã nhuyễn. Cảnh máu tanh này thật buồn nôn nếu Nhân tộc thấy được, nhưng đối với yêu tộc đây chỉ là ăn uống bình thường mà thôi.
Cảnh tượng máu tanh ấy thế mà diễn ra một cách tự nhiên lưu loát, Quái Giao và Hồng Mãng vậy mà có thể ừng ực nuốt từng ngụm máu thịt bày nhày trong vô thức. Thế mới biết được sinh mệnh lực của Yêu thú cường đến mức nào. Ngay cả trong bản năng khi hôn mê vẫn có thể nhẹ nhàng thôn phệ huyết thực để nhanh chóng lành vết thương.
Thấy A Ba và A Di đều có thể nuốt trôi huyết thực thì cả ba con yêu thú vui mừng ra mặt. Vậy mà chúng chỉ dành một phần nhỏ cho bản thân, chỉ đủ để duy trì thể lực mà thôi. Số còn lại huyết thực vậy mà chúng bận rộn xé xé dã dã thành những mảnh thịt vụn để đút cho Phụ thân Và A Di của chúng. Ai bảo là yêu thú dã man không có tình cảm, chỉ biết chém giết thôn phệ lẫn nhau. Nói thật nhá nếu nhân loại rơi vào hoàn cảnh đói khát trong sa mạc, nếu có chút lương thực chắc gì đã nhường cho người thân đang bị thương hôn mê.
Tình cảm là một thứ lạ lùng vậy đấy, trên bản mặt hung thần ác sát của ba con yêu thú vậy mà ánh lên một vẻ rạng rỡ vui mừng theo từng chút từng chút một thức ăn đưa vào cho phụ thân. Lục Ngạc con chảy dài hai dong nước mắt, người ta nói là nước mắt cá sấu đấy, nhưng sự thật đây là lần đầu tiên Lục Ngạc biết khóc, nàng khóc vì vui mừng, vì hạnh phúc. Hai con Ưng thì có cách ăn mừng khác đó là hưng phấn nhảy nhót lung tung, kêu loạn không một giây yên lặng.
Nghỉ ngơi chấm dứt huyết thực dã thôn phệ đủ rồi, ba con yêu thú lại cõng lên hai cái xác mà lặng lẽ di chuyển trong Hoang mạc vắng lặng chỉ có tiếng vù vù của Cương Phong.
Vốn dĩ Song Ưng có ý định mang phụ thân và A Di bay lên không cho an toàn, nhưng bị Lục Ngạc ngăn cản lại. Thứ nhất không có Linh lực bảo hộ thì Song Ưng khi bay lượn rất dễ làm rơi Phụ Thân và A Di,nếu kẹp bằng hai móng thì thương thế của Lạc Thiên và Lạc Tiểu Hồng không thể chịu nổi. Thứ hai đó là, đã xuất hiện Hung thú mặt đất thì cũng có khả năng xuất hiện Hung thú phi hành. Lúc ấy trên trời cao nếu gặp sự tấn công thì Lạc Thiên và Lạc Tiểu Hồng sẽ gặp nguy hiểm nhiều hơn. Phương án giải quyết đó là Song Ưng Bay thấp thôi, một con canh giữ theo dõi không gian, một con lien tục chú ý đến Lục Ngạc dưới đất, nếu có biến thì nhanh chóng hỗ trợ.
Sự cẩn thận của Lục Ngạc không có thừa, sau đó ba ngày thì chúng đã gặp phải sự tấn công của một bày Hung thú phi hành gồm hơn mười con Phi Long. Đây cũng là Hung thú thuần chất, không hề có linh lực. ngoại hình của chúng không khác mấy khủng long bay thời tiền sử, nói đúng hơn là khá giống với Rồng trong truyền thuyết Phương Tây của Đại cầu.
Một trận chiến long trời lở đất xảy ra giữa Phi long và hai con Quái Điểu. Thật ra ngoại hình của Song Ưng rất giống Phi Long chỉ trừ cái đầu Ưng ra mà thôi. Trong bày đàn Mười con Phi Long vậy mà có tới hai con thể hình to lớn gần như tiếp cận kích thước của Song Ưng, những con còn lại lì bé hơn nhiều. Có lẽ đây là một gia đình gồm hai con trống mái cộng them một bày con nhỏ.
Tuy Phi Long thể hình tiếp cận Song Ưng nhưng nhục thân cũng như sức mạnh của chúng quá kém so với Song Ưng. Điều này cũng phải thôi, bởi cớ nhục của Song Ưng là được Linh Lực rèn ra mà thành, những hung thú lớn lên ở vùng đất vô linh này nếu không có đặc thù Giáp xác thì không thể nào so sánh cùng chúng được. Điều này Khác hẳn với Hung thú tại những vùng tràn đầy Linh khí tai tử Sa Giới. Những con hung thú tại Tử Sa giới chỉ là linh trí không thức tỉnh, thế nhưng có nhục và thân thể đều có thể tự động hấp thu linh khí mà tu luyện, tất nhiên không có pháp môn vận hành thì tốc độ tu luyện chậm đến đáng thương. Song có những trường hợp cá biệt là tại những hiểm địa vực thẳm, co những loài hung thú đặc thù tồn tại, khi chúng sống đủ lâu thì cấp bậc cũng rất kinh khủng, Hung Anh.. hợp thể là không thiếu.
Song đó là Tử Sa giới, nơi có đầy đủ Linh Khí, tại nơi vô linh này hung thú không mạnh đến như thế nào. Chỉ giao chiến một vòng mà Song Ưng đã xé rách độ ngũ của đối phương, đánh chết hai đầu tiểu Phi Long. Ước lượng được sức mạnh của bản thân và địch thủ, Song Ưng càng đánh càng hưng phấn vậy mà chỉ sau một loáng đã kết liễu mười con Phi Long lớn nhỏ khác nhau.
Tiếp theo đó là Lục Ngạc lôi ra "dụng cụ" tự chế của mình mà chế biến thực phẩm cho hai bệnh nhân Quái Giao Và Hồng Mãng. Cứ như vậy một đường thẳng tiến về phía tây. Trong một tháng này nhóm yêu thú Lạc Thiên vậy mà va chạm lớn nhỏ gần mười lần với các Hung Thú tại Sa mạc tưởng như không có sự sống này. Có huyết thực ửng hộ vậy mà cách đây vài ngày Lạc Thiên đã thức tỉnh, Thương thế của hắn đã đỡ phần nào... thịt non đã mọc lên chút xíu thay thế cho chỗ máu thịt bị độc vụ thôn phệ. Hồng Mãng thương thế cũng khá lên nhiều, ít nhất nhịp thở rất là ổn đinh. Giờ đây Lạc Thiên đang nằm cuộn tròn trên lưng Lục Ngạc, tứ chi thì ôm ấp Hồng Mãng vào lòng. Hắn đang hướng dẫn chính xác đường đi cho Lục Ngạc.
Phải nói Lạc Thiên lúc này cảm động vô cùng, trước đây thu phục, âp nở mấy con yêu Thú này mục đích của hắn là biến chúng thành đả thủ, khiên thịt, thành thức ăn khi đói. Thế nhưng tình cảm trân thành của bầy yêu đã dần dần đi vào tâm trí hắn, khiến hắn coi đây là thân nhân của mình. Một tư tưởng quái lại phải không. Một nhân tộc linh hồn luôn ngăncản cái cảm giác này lại, đùa gì đó ta là người, lợi dụng yêu thú thì được nhưng quyết không thể trở thành thân nhân với chúng. Song tình cảm là một thứ gì đó lý giải không được. Qua sự kiện lần này thì Lạc Thiên triệt để vứt đi cái phần nhân tộc tác quái kia, mà cũng có thể là hắn chôn thật sâu vào linh hồn rồi phong ấn lại. Giờ đây Lục Ngạc, Song Ưng chính là nhi tử của hắn. Mà Hồng Mãng thì hắn đã coi nàng thành thanh mai trúc mã của mình rồi.