Tuy kì ngộ làm nàng hoa cả mắt nhưng mẫu than lâm trọng bệnh như là gánh nặng đè lên vai. Hạ Hầu Uyển Vân vội vàng phản hồi gia tộc mang theo một nhánh Huyết Liên thiên niên để đổi đan dược cho mẫu thân, thế nhưng tất cả đã trễ, Người mẹ khốn khổ đã không chờ đợi được đến lúc con gái mang thuốc trở về mà ra đi. Quá đau khổ vì mất đi mẫu than, quá hận phụ thân và gia tộc bất nhân tính Hạ Hầu Uyển Vân thề rằng sẽ hủy hoại triệt để Hạ Hầu gia. Nàng ẩn nhẫn tu luyện đến Kim Đan trung kỳ thì bị phát giác, kẻ sứu hồn khiến nàng vỡ tan thức hải không ai khác chính là huynh trưởng của nàng Hạ Hầu Thiên Phong.
Mảnh vỡ thứ 3 thì Lạc Thiên vừa kịp tiến vào đã vỡ tan hoàn toàn quả thực không thu được chút thong tin hữu ích nào.
" Ngươi ruốt cục có nhớ chút nào về quá khứ không vậy?" Lạc Thiên sau khi thu được một bộ phận trí nhớ của Hạ Hầu Uyển Vân thì quay lại vấn đạo nữ tu kim đan, giờ đây trong thức hải của nữ tu này không còn là bé gái vài tuổi nữa mà là một nữ nhân trưởng thành xinh đẹp vô gần đang đứng đó tay cầm Ngân Châu.
Nữ tu sĩ trong thức hải ngẩn người ngây ngốc đạo: " Không nhớ.."
" Tiểu sư thúc a, lão nhân gia ngài đúng là bệnh nặng quá mà, ngài tên là Hạ Hầu Uyển Vân cũng là đại trưởng lão của Càn Khí Môn chúng ta. Tiểu Thiên chính là Sư điệt của ngài đây, mà ngoài kia còn hai đệ tử của ngài là Liễu Thu Thủy sư muội và Triệu Vô Cực sư đệ....." Lạc Thiên miệng như nở ho biên ra một câu chuyện đầy máu chó, Hạ Hầu Uyển Vân là sư thúc của Lạc Thiên mà Sư huynh của Hạ Hầu Uyển Vân cũng chính là sư phụ của Lạc Thiên chết ngỏm rồi. Lần này Hạ Hầu Uyển Vân ra ngoài là tìm động phủ của tiền nhân kiếm linh dược về chế trúc cơ đan cho môn nhân, không may bị kẻ xấu ám hại trọng thương mà lạc hồn. Đến cả Lạc Thiên là chủ biên của câu chuyện mà cũng không tin nổi, vừa kể vừa như có kiến bò trong bụng. Ấy thế mà Hạ Hầu Uyển Vân nghe thấy thì hứng trí bừng bừng.
" Uầy thế ra ngươi là sư điệt, mà ta còn có đệ tử, lại có một đống đồ tử đồ tôn?.... cái này hay... giống gì ta... giống cái bang trong chuyện ngươi kể... uy phong... đủ uy phong... uầy uầy... ngẩn ra làm gì dẫn ta đi gặp bọn họ."
Vậy là trên đại sảnh tạm thời của Càn Khí Môn tại đảo hoang diễn ra một cảnh tượng tất cả hơn 300 môn nhân kể cả của Càn Khí Môn và Thiên Xảo Môn đều xì xụp quỳ lạy một thiếu nữ diễm lệ đang thượng vị trên cao. Bên cạnh nàng là một con quái xà lúc này mặt mũi ngơ ngác, hắc tuyến đầy đầu.
" Cái này không đúng, xưng hô Lão tổ quá là.... già. ta không thích. Ta thích làm công chúa chờ hoàng tử kìa..... từ nay đổi xung hô là Công Chúa đi. Tiểu Thiên ngươi thấy sao?" Hạ Hầu Uyển Vân thượng vị nhìn môn nhân lít nhín phía dưới quỳ lạy mà thư sướng vô hạn, thế nhưng nàng thích làm công chúa a... không thích làm Lão tổ Tông gì đó. Cao tầng Càn Khí Môn là người biết tất cả mọi chuyện thế nhưng cũng đành chịu. Thôi thì nhịn đủ đường kiếm về một Kim Đan làm bảo tiêu nên chịu đựng hết... muốn làm Công Chúa chứ gì... chuyện nhỏ.
" Công chúa pháp lực vô biên, xinh đẹp vô song, vũ nội hoành tảo....." Một loạt môn nhân hô lớn theo câu nói mớm của Lạc Thiên, Hạ Hầu Uyển Vân phía trên mắt cười đã híp hại như trăng non gật đầu khen phải. Ra bộ rất là thỏa mãn....
" Đồ nhi Triệu Vô Cực, Liễu Thu Thủy ra mắt Sư tôn.... Công chúa đại nhân" Mẹ nó cái cách xưng hô này quả thật là quá sức cẩu đầu huyết, phía trên Lạc Thiên tí nữa nôn tại chỗ, hai vị nhân tộc tu sĩ phía dưới cũng buồn nôn không thôi.
" Ồ Tiểu Cực và Tiểu Thủy đã thành than kia a, cái này Tiểu Thiên có nói cho ta thế nhưng mà sư tôn đây bị ám toán đến thảm, toàn than không còn cái gì làm quà mừng, thôi để sau này tìm lại cái bí cảnh ta sưu quà cho hai đứa." Hạ Hầu Uyển Vân làm một bộ nghiêm trang mà đạo, phối hợp với khuôn mặt trẻ măng búng ra sữa của nàng đúng là không biết nói gì cho phải. Quá đả kích người ghe rồi.
" Môn nhân giải tán cả đi, cao tầng ở lại tiếp tục bàn công việc" Lạc Thiên hô một tiếng để môn nhân tản ra ai làm chuyện người đó, Cao tầng phải ngồi lại bàn bạc hướng đi, bởi vì có them một cao thủ Kim Đan Kỳ thì mọi tính toán trước đây coi như ngâm nước hết.