Giờ đây việc duy nhất Lạc Thiên có thể làm là xúc tích hết lực lượng bổ ra một kích, nếu không thoát được thì cũng đành mặc cho số phận mà thôi. Theo suy nghĩ này hắn lập tức không do dự mà dùng thần thức điều động toàn bộ linh khí mong manh hắn có được trong kinh mạch dồn vào hai chi trước nhỏ xíu dài hai thốn của mình.
Nghĩ tới cũng kì lạ, mặc dù chưa trải qua chỉ bảo nhưng Lạc Thiên có thể dễ dàng điều động linh khí trong kinh mạch của bản thân, điều này hắn đã thử nghiệm nhiều lần trong ba năm vừa qua. Điều này cũng dễ hiểu mà thôi, chẳng qua Lạc Thiên là con hoang không ai chỉ bảo nên không biết mà thôi.
Tẩu thú khác mặc dù có linh căn nhưng không mở ra linh trí nên không thể điều khiển linh khí trong cơ thể, chỉ có thể tự động hấp thu linh khí tán loạn ngoài tự nhiên sau đó để mặc chúng vận chuyển tự nhiên trong cơ thể. Mười phần thi trôi mất chín còn lại một phần thì chủ yếu là tẩm bổ cơ nhục, xương cốt, nội tạng. Chỉ còn lại một phần nhỏ xíu là đọng lại trong kinh mạch mà thôi.
Chính vì vậy yêu thú tu hành bước đầu kém xa nhân loại, nhân loại có công pháp, có thể lợi dụng khống chế linh khí đi theo lộ tuyến nhất định với mục đích là tối ưu hóa việc hấp thu linh khí, nhiều đỉnh cấp công pháp có thể tận dụng đến cửu thành linh khí hấp thu.
Vậy nên phải nói đến thời gian tu luyện của yêu thú quả thật rất rất lâu, cùng cấp bậc có khi lâu hơn gấp cả chục lần nhân loại. Thế nhưng điểm mạnh là yêu thú cơ nhục được phần lớn lượng linh khí hấp thu tẩm bổ, thế nên cùng cấp bậc thì bản thể yêu thú quá cường đại. Nói chung cùng cấp thì nhân loại không phải là đối của yêu thú. Thực tế thì ai cũng hiểu chuyện này, vậy sao nhân loại không tu luyện theo đường của yêu thú đó là luyện thể. Thực tế là tuổi thọ của nhân loại kém yêu thú quá nhiều, vậy nên có chút thiên tư thì nhân loại sẽ chọn đi theo con đường tăng pháp lực, mỗi lần thăng cấp sữ kéo dài một đống thọ nguyên. Khi đó mới có tiền vốn mà tiêu xài. Tất nhiên nhân loại cũng có một bộ phận thể tu, nhóm thứ nhất là mặt hàng rác rưởi không có hi vọng thăng cấp, pháp tu chán nản quay sang thể tu, nhóm thứ hai là siêu cấp thiên tài thuộc mặt hàng quái thai, pháp thể song tu mà không ảnh hưởng chuyện thăng cấp.
Thế nhưng câu nói cùng cấp yêu thú hơn thì cũng không hẳn chính xác, vì nhược điểm thể phách không mạnh như yêu thú thế nên nhân loại có thể tu thì vẫn kém yêu một bậc. Thế nên các phương án thiên kì bách quái được nhân loại sáng tạo ra để bù đắp nhược điểm, đó là luyện pháp bảo, pháp khí, luyện đan dược, pháp trận, phù trú... tất cả chỉ nhằm một mục đích viễn công mà mài chết yêu thú. Vậy nên nếu tính cả hỗ trợ vật thì yêu thú và tu sĩ phần thắng tương đối ngang nhau.
Nói về phần quái xà Lạc Thiên thì hắn là trường hợp hi hữu và đặc biệt. Linh hồn nhân loại thân xác quái xà, từ khi bắt đầu thu nạp linh khí thì quái xà đã có linh trí cao dọa người, thần thức thì khá mạnh, thế nên hắn có thể điều khiển dễ dàng linh khí trong cơ thể. Có thể nói đây là may mắn cũng là bi ai, hắn có thể điều khiển nhưng lại không có pháp môn tu luyện, cuối cùng Lạc Thiên vẫn là chịu mệnh mà thụ động tu luyện như bao tẩu thú có linh căn khác, đó là hao phí phần lớn linh khí hấp thu vào cơ thể.
Thật ra thì Lạc Thiên cũng trách nhầm Âm Dương Long Thung, cái bảo vật này thật ra la thông linh tiên khí thế nhưng nó đã tàn tạ đến mức không thể tàn tạ hơn được nữa, khí linh thì không biết chết ở chỗ nào, thế nên mọi việc Âm Dương Long Thung làm lúc này chỉ là bản năng mà thôi.
Cũng phải kể đến sự may mắn của Lạc Thiên, Long đản này mang tiếng một chữ long thế nhưng đã thoái hóa đến mức tột cùng rồi, thế nên một chút linh khí cũng có thể tố hình cho long đản, nếu để vào lúc toàn thịnh thì với lượng linh khí mỏng manh nơi đây có lẽ không tố nổi một cái móng trong long đản. Bi ai ở chỗ ấu long sinh ra đã có thực lực yêu thú cấp 6 cấp 7 tương đương kim đan sơ kì hoặc trung kì của nhân loại, thế nhưng Lạc Thiên đây này, long đản thoái hóa đến độ đản sinh ra một quái xà cấp bậc bất nhập lưu. Tức là có chút linh kí trong kinh mạch nhưng chưa đủ để tiến vào yêu thú cấp bậc thấp nhất, tính ra chỉ là dã thú đang tu luyện mà thôi.
Tóm lại một chữ phế vật không thể phế vật hơn được nữa. Thế nhưng những điều này Cu Thiên không biết, hắn mặc nhiên nghĩ ai cũng vậy cả, chỉ cần thoát ra chăm chỉ tu luyện một ngày nào đó hắn lại hóa long... bi ai cho việc thiếu hiểu biết thật là đáng sợ.
Mà cách vận dụng linh lực của quái xà cũng quá là tà môn. Theo lý thuyết thì xà mạnh nhất là bộ hàm kia cùng cơ thể để quấn, triền, đập. Thế nhưng Lạc Thiên theo tư duy của nhân loại mà điều khiển cỗ thân thể này, thế nên lựa chọn đầu tiên của hắn là dùng ” tay”. Theo tư duy của nhân loại thì chả thằng ngu nào mà dùng đầu phá cửa cả, thế nên chi trước mập mạp ngắn tũn của quái xà co lại rồi tung ra một trảo.
Crăc.... loẹt xoẹt....
Thế mà một tiếng nứt vỡ vang lên, ánh mắt quái xà mông lung chảy ra một hàng lệ nóng, phải hắn mừng đến phát khóc rồi. Vậy mà có hiệu quả, vậy mà phá vỡ được đản bì. Chớp mắt hồi thần, Quái xà cuồng khiếu mà vung hai chi trước mập mạp ngắn tũn tung liên hoàn đấm vào vết nứt trên đản bì.
Tiến crắc trong bóng tối cứ thế đều đặn vang lên, rồi chuyện gì đến cũng phải đến, một cái đầu xà hoa văn loang lổ màu xanh đỏ chui ra khỏi vết nứt, rồi lần lượt hai chi trước chui ra, cố gắng bám lấy mặt đất gồ ghề mà kéo thân thể quái xà khỏi vỏ trứng. Nếu một con rắn nước nhỏ bé xuất hiện nơi đây có lẽ nó sẽ ngoác miệng ra mà kinh ngạc, đây tính là cái giống gì. Xà là phải dùng thân thể mà trườn à, đằng này thân xà béo mập thế kia không dùng để trườn mà lại dùng hai cái chi bé tí thế kia gắng sức kéo, mà kéo căng cho cơ thể xà thành một đường thẳng tắp. Thật quá con mẹ nó tà môn.
- Cuối cùng thì cũng thoát ra, Lạc Thiên ta đã hàng lâm thế giới này chờ ta chinh phục đi.
Trong không gian đen tối quái xà ngửa cổ mà tê hống. Thế nhưng âm thanh phát ra từ miệng quái xà lại là tiếng tê tê zzzit zzit đặc chưng của xà loại.
Phải rồi, thế gian này đã chào đón sự xuất hiện của một phế vật, mà phế vật này đang chuẩn bị trinh phục và thống trị phương thiên địa này, vô tri quả là đáng sợ biết bao.