Tập đoàn SG là tập đoàn đứng đầu trong nước, còn đứng đầu ở mọi lĩnh vực như bất động sản, nhà hàng, siêu thị… mà người nắm giữ đế chế này chính là Mộ Hàn, mệnh danh là đại Boss của SG, tính tình lạnh lùng quyết đoán, trên thương trường ai cũng phải dè chừng anh.
“Bốp!”
Tập tài liệu bị vứt thẳng xuống đất, anh còn chưa ném vào mặt ông ta là đã nể tình lắm rồi.
“Ông làm ăn thế đấy à?”
Giọng nói băng lãnh của anh cất lên tràn đầy nguy hiểm, tựa như có cơn gió mùa đông lạnh buốt lướt qua sống lưng của Giám đốc bộ phận tiêu thụ.
“Xin Chủ tịch đừng tức giận, tôi sẽ cố gắng tìm tiếp…”
“Cơ hội chỉ đến một lần. Sản phẩm của chúng ta ông đã xem qua hay chưa? Tìm kiếm một gương mặt đại diện phù hợp khó lắm hay sao?”
“Là lỗi của tôi… là lỗi của tôi ạ…”
Đã tìm biết bao nhiêu người mẫu, diễn viên xinh đẹp mà chẳng làm hài lòng vị tổng tài này.
Mộ Hàn hít một hơi sâu để bình tĩnh lại.
“Cho ông thời hạn hai ngày, nếu còn không tìm được thì tự động rời khỏi SG đi.”
Ông ta rối rít cảm ơn rồi hứa sẽ nhất định tìm được người đại diện phù hợp, còn nhặt tài liệu dưới đất lên sau đó cúi đầu rời đi.
Đáng sợ thật! Hôm nay Mộ Hàn lại nóng nảy hơn hẳn bình thường.
Anh mở ngăn kéo ra thì lại nhìn thấy lọ thuốc ban nãy ở bệnh viện bác sĩ Lưu đưa cho. Đã rất nhiều năm rồi, tại sao cái kí ức ấy cứ đeo bám anh mãi không rời?
Mộ Hàn nhìn lọ thuốc, sau đó quyết định đóng ngăn kéo lại. Anh mở điện thoại lên, nhớ đến Gia Kỳ, còn cả nick Weibo của Nam Ngữ, ngón tay thon dài ấn vào xem.
Nhưng Nam Ngữ lại để chế độ chỉ có bạn bè mới xem được, có nghĩa là anh phải kết bạn với cô thì mới vào xem được trang cá nhân của cô. Hình đại diện cô không để lộ mặt mà chỉ chụp bóng lưng phía sau, Mộ Hàn chần chừ một lát, sau cùng quyết định kết bạn với cô, thử xem cô gái này đang che giấu điều gì.
Lời mời kết bạn anh đã viết là bạn của Gia Kỳ.
Sau đó Mộ Hàn lại bỏ điện thoại xuống rồi tiếp tục làm việc, nhưng ma xui quỷ khiến chốc chốc lại liếc nhìn nó, thấy có tiếng ting ting là lại cầm lên xem, phát hiện ra là không phải thì bỗng nhiên lại thấy hơi bực bội.
Nam Ngữ lúc này đã nấu xong, còn đem lên mời mọi người trong phòng cùng ăn, ai nấy cũng đều tấm tắc khen ngợi tài nấu ăn của cô. Điện thoại bỗng nhiên có tiếng ting ting, cô mở lên xem, là một lời mời yêu cầu kết bạn, là ai vậy?
Trang cá nhân của anh ta hoàn toàn trống không, lời mời kết bạn ghi là bạn của con trai cô. Nam Ngữ định không đồng ý rồi, Gia Kỳ đưa mắt quan sát nhanh nhảu giật lấy điện thoại trên tay cô rồi ấn xác nhận, sau đó cười hihi với cô như không có chuyện gì xảy ra.
Tiểu quỷ này… định âm mưu gì đây?
“Ting.”
Mộ Hàn với lấy điện thoại với tốc độ ánh sáng, lần này đúng là Nam Ngữ đã đồng ý kết bạn rồi, tâm trạng đang buồn bực đã hoàn toàn tan biến.
Anh lướt xuống dưới xem cô đăng những gì, nhưng không có gì nổi bật, chỉ có mấy tấm hình tự sướng, thậm chí cô còn không đăng ảnh của Gia Kỳ.
Tại sao vậy?
Trong điện thoại của thằng bé thì lại có hình của hai người chụp chung với nhau, còn rất thân mật, nhưng ở trên Weibo lại không hề có tấm ảnh nào với Gia Kỳ.
“Nam Ngữ… rốt cuộc cô đang che giấu tôi điều gì?”
Mộ Hàn bỗng nhiên cảm nhận mình đang quan tâm thái quá đến cô, có phải là do nụ hôn tối hôm trước? Chết tiệt…mày bị làm sao vậy, Mộ Hàn…
Gia Kỳ bấy giờ ăn xong thì ngoan ngoãn ngồi chơi siêu nhân, điện thoại của Nam Ngữ lại vang lên, là Tần Băng.
“Tần Băng, xin lỗi hôm qua…”
“Nam Ngữ! Chị có thể giúp em một chuyện được không?”
Tần Băng vội vàng ngắt lời cô, giọng nói rất gấp gáp.
“Có chuyện gì vậy?”
“Mẹ em bị thương rồi, bây giờ phải đến bệnh viện gấp, chị cũng biết mẹ em làm giúp việc cho một gia đình giàu có, nên không thể cứ thế bỏ đi được. Chị đến gia đình họ một chuyến được không? Em sẽ gửi địa chỉ cho chị…”
“Được. Em đừng lo, cứ đưa mẹ em đi kiểm tra đi.”
Nam Ngữ lập tức nhận lời.
Sau đó cô nhờ dì Thẩm trông Gia Kỳ giúp rồi nhanh chóng tới địa chỉ mà Tần Băng gửi tới. Gia Kỳ nhìn theo bóng dáng hối hả của mẹ, cười cười nghĩ là mami nhất định đi tìm chú đẹp trai rồi.
Xe dừng trước một biệt thự nguy nga lộng lẫy, nói với người ở đó rằng cô là người đến thay bà Tần Ngữ, bọn họ được dặn dò trước nên mở cửa cho cô vào.
Nam Ngữ bước vào, biệt thự này thật rộng lớn, có cả một vườn hoa. Cô vừa vào đã thấy rất nhiều người tất bật, họ nói với nhau rằng hôm nay thiếu gia sẽ tới đây, nên nhất định phải làm một mâm cơm thịnh soạn. Vì thế mà Nam Ngữ còn chưa kịp hiểu đầu cua tai nheo gì thì đã bị giao cho một đống việc.
Bốn năm bôn ba ở Mỹ cái gì cũng làm qua rồi, nên mấy việc cỏn con này không thể làm khó được cô. Tất bận gần hai tiếng đồng hồ, vừa mới nghỉ tay được một lát thì bên ngoài có người đã hô to
“Thiếu gia đã về.”