• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Trợ lý đang báo cáo lại lịch trình công việc cho anh, bỗng nhiên lại cảm thấy anh hơi lơ đãng, anh ta liền ngừng lại, rón rén hỏi.

“Mộ tổng, anh đang nhìn gì ở bên ngoài vậy ạ?”

Thỉnh thoảng anh ta lại thấy Mộ Hàn đưa mắt nhìn ra bên ngoài cửa kính xe.

Đã thế hôm nay lại còn đỗ xe ở đây rất lâu, bình thường nếu không ở công ty thì anh cũng về thẳng nhà.

Mộ Hàn di chuyển ánh mắt sang trợ lý, anh ta đột nhiên toát mồ hôi hột. Anh thở ra một làn khói thuốc vào mặt anh ta, chất giọng lạnh lùng vốn có cất lên.

“Vào bên trong kia hỏi xem có chuyện gì mà phỏng vấn lâu vậy.”

“Dạ? Nhưng mà buổi chiều chúng ta còn có cuộc họp…”

Anh lại liếc mắt một cái, cậu ta hoàn toàn câm nín, mang theo tâm trạng khó hiểu xuống xe.

Tính tình sáng nắng chiều mưa, khó tính khó chiều này của anh ở bên cạnh đúng là như ở trên lưng hổ mà.

Cậu trợ lý đó nhanh nhẹn chạy vào hỏi xem có chuyện gì xảy ra bên trong này vậy. Chưa đầy năm phút đã trở ra rồi tóm tắt lại toàn bộ câu chuyện cho Mộ Hàn nghe.

Gương mặt anh nghe xong hoàn toàn không bộc lộ chút cảm xúc, bàn tay với những ngón tay thon dài đẹp đẽ dập tắt điếu thuốc đi rồi ném nó ra ngoài cửa sổ, tư thế đẹp mắt đến nỗi cậu trợ lý kia phải ngây người.

Rõ ràng đều là đàn ông với nhau, vậy mà tại sao ông trời lại ưu ái khác biệt đến thế…

Mộ Hàn rút điện thoại ra, ấn số, phía bên kia chưa đầy ba hồi chuông đã có người bắt máy. Giọng nói của một người đàn ông trung niên vang lên

“Mộ tổng, ngài đột nhiên gọi điện thoại cho tôi, là có chuyện gì sao?”

“Xin chào thị trưởng Văn.”

Anh đáp lại bằng giọng nhàn nhạt.

“Tôi có một chuyện muốn nhờ ông.”

“Được, được…mời Mộ tổng cứ nói.”

Thị trưởng Văn nhận lời ngay, hiếm khi một nhân vật lớn như anh mở lời nhờ cậy ông ta, ông ta sao có thể từ chối.

Mộ Hàn hơn nhướn một bên mày, ánh mắt tức thì lạnh đi.

Trải qua chuyện lúc nãy, Nam Ngữ thở phào nhẹ nhõm, kiểm tra lại đồ đạc trong túi xách một lần nữa rồi mới yên tâm. Không thể ngờ là chỉ vì một chiếc nhẫn mà cô suýt mất đi cơ hội làm ở Đài Truyền hình này.

Ánh mắt cô rơi xuống cái váy đã bị nhăn nhúm, còn dính vết bẩn. Đúng là đã nghèo rồi thì chớ, lại còn dính thêm xui xẻo.

Mọi người lúc này đã tản đi hết, chẳng còn ai để ý đến cô nữa. Nam Ngữ định quay trở về bệnh viện, nhưng lần này lại bị hai người xuất hiện đột ngột cản đường.

“Tránh ra.”

Cô lạnh giọng nói với Phó Từ và Nam Xuyên.

Phó Từ vừa nhìn thấy dáng vẻ xinh đẹp của cô thì hơi ngây người. Nam Xuyên biết thể nào anh ta cũng động lòng, trong lòng tức lắm nhưng ngoài mặt lại nói lời ám chỉ

“Nam Ngữ…chị trách em cũng được, đánh em cũng được nhưng tại sao chị nỡ lòng làm vậy với Phó Tĩnh, cô ấy đâu có tội tình gì…”

Nam Ngữ nhíu mày, biết ngay là Nam Xuyên lại giả vờ yếu ớt đóng kịch, lần nào xảy ra chuyện cô ta cũng lôi Phó Từ đến đây để anh ta chứng kiến cô là kẻ độc ác, còn Nam Xuyên là người bị hại.

“Nam Ngữ, cô đúng là người đàn bà tâm địa bất lương, đổ tội cho em gái tôi, lại còn gọi cảnh sát đến. Năm xưa tôi đúng là nhìn lầm cô!”

“Nhìn lầm?” Cô nhếch môi cười châm biếm “Câu này nên để tôi nói ra mới phải.”

Không để Phó Từ lên tiếng, cô đã nói tiếp.

“Năm xưa là ai ở sau lưng tôi qua lại với cô ta? Anh đúng là loại đàn ông ngoại tình còn đi đổ ngược lại cho người khác, là loại người đến chó má còn khinh, hai người các người liên tiếp kiếm chuyện với tôi, bây giờ lại ở đây ăn vạ xem mình là nạn nhân? Phó Từ, hay cho anh cứ ngu si không nhìn rõ xem kẻ thực sự nói dối, lòng dạ bất lương ở đây là ai.”

Nam Ngữ mắng xong thấy sảng khoái hẳn, lúc trước là cô quá cam chịu để yên cho bọn họ mà rời đi, bây giờ còn lâu cô mới nhịn nhục.

Phó Từ bị nói trúng tim đen, nhất thời không thốt lên được câu nào. Nam Xuyên nghiến răng căm hận, nhìn sang Phó Từ đầy ủy khuất, nếu năm xưa không phải anh ta là thiếu gia của nhà họ Phó thì còn lâu cô ta mới thèm đến hạng đàn ông ngu xuẩn, nhát cáy này.

“Nam Ngữ, chị có thể mắng em thế nào cũng được, nhưng chị đừng lôi Phó Từ vào có được không? Năm xưa không phải chính là chị mới là người cắm sừng anh ấy trước hay sao?”

“Ha!”

Cô bật cười trước sự lươn lẹo, đổi trắng thay đen này của Nam Xuyên. Chẳng trách năm xưa cô bị cô ta lừa một vố.

“Nam Xuyên, đừng đóng kịch nữa. Cô diễn thế không đoạt giải thì đúng là lãng phí.”

“Nam Ngữ! Cô đừng có mà quá đáng.”

Phó Từ bảo vệ Nam Xuyên, nụ cười không che giấu vẻ đắc ý trên mặt cô ta. Nam Ngữ ngược lại hiên ngang bình tĩnh, khí thế kiêu ngạo giống hệt năm xưa

“Tôi cũng không phí thời gian ở đây mà tranh cãi với mấy người, Phó Từ, tôi khuyên anh nên đi lo cho cô em gái thân yêu kia đi của anh thì hơn. Còn Nam Xuyên, cô cũng đừng quên, lượt sắp tới sẽ là cô đấy.”

Nụ cười trên môi cô ta thoáng chốc cứng đờ, Nam Ngữ đi lướt qua hai người bọn họ, ở đây thêm một chút nữa cô không chịu nổi bầu không khí ô uế này.

Nam Ngữ đi gần đến cửa ra rồi thì lại bị một bàn tay kéo lại, Nam Xuyên cười khẩy nói với cô.

“Chị gái à, chị đừng có mà vênh váo quá. Tốt nhất là chị nên biết thân biết phận đi, tôi sẽ nói với ba chuyện ngày hôm nay, còn Phó Tĩnh cũng sẽ nhanh chóng được thả ra thôi. Trên thế giới này làm gì có thứ gì mà tiền không mua được? Cả chiếc xe Maserati đó nữa là của tôi rồi…”

Nam Ngữ lạnh lùng hất tay cô ta ra, Nam Xuyên cười đắc ý. Cô ta cố tình nhắc đến chiếc xe mà Nam Vĩ hứa tặng cho cô nhân ngày sinh nhật để khích bác cô mà. Trái tim cô nhói lên một cái, không thèm để ý tới cô ta nữa mà bước ra cửa, Mộ Hàn cuối cùng cũng nhìn thấy cô đi ra, anh từ trên xe bước xuống, khí thế cùng vẻ ngoài vô cùng tỏa sáng.

Tiểu Đình lúc này đang ôm đồ đạc rời đi, nhìn thấy Nam Ngữ lòng cô ta lại trào lên uất ức. Nếu như không tại Nam Ngữ thì cô ta đã không bị đuổi việc.

Ánh mắt cô ta chỉ còn lại căm hận, cô ta lấy trong thùng đồ ra một con dao rọc giấy rồi lao đến đâm về Nam Ngữ.

“Nam Ngữ! Chết đi!”

Tiểu Đình hét lớn, Mộ Hàn nhìn sang đã thấy cô ta cầm dao định đâm cô, thế là không chút nghĩ ngợi lao đến che cho cô. Nam Ngữ bị bất ngờ rơi vào vòng tay anh, con dao theo đà đâm vào bờ lưng anh, cơn đau bỗng chốc dội lên, anh hơi nhíu mày, còn trợ lý đã la lên hốt hoảng. Tiểu Đình đâm xong mới run bần bật sợ hãi, cô ta…cô ta rõ ràng muốn đâm Nam Ngữ cơ mà…là do anh ta đột ngột lao đến….

“Mộ Hàn!”

Nam Ngữ đỡ lấy anh, máu từ trên lưng chảy xuống thấm ra bên ngoài áo vest thành một màu sẫm nhức nhối, trợ lý bấy giờ cũng chạy đến cùng đỡ anh lên xe đến bệnh viện. Người của Mộ Hàn nhanh chóng bắt Tiểu Đình lại rồi giải cô ta đến đồn cảnh sát.

“Mộ Hàn! Mộ Hàn!”

Cô ấn tay lên vết thương của anh để kìm lại máu đang chảy ra, gương mặt xinh đẹp tái nhợt lo lắng cho anh. Vậy mà người đàn ông này lại còn vuốt tóc cô khẽ cười nói

“Em lo gì chứ…tôi không chết được đâu.”

Nam Ngữ “Anh không được chết! Đừng nói lung tung!”

Mộ Hàn cười cười nhìn cô, được cô lo lắng thế này, bị thương một chút cũng đáng.

“Anh còn cười được nữa!”

Cô cáu lên, mắng anh, nước mắt không kìm được rơi xuống. Bị dao đâm vào người mà còn cười được.

“Em lo lắng cho tôi thế này, tôi rất vui.”

Mộ Hàn nói, ngón tay ấm áp lau đi nước mắt giúp cô.

Cô chợt sững người lại, tim đập thình thịch. Dưới ánh mắt nóng bỏng của anh cô thấy hơi ngại ngùng, hít mũi một cái rồi nói.

“Vậy anh tốt nhất đừng xảy ra chuyện gì.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK