• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Nghiêm Bách Thụy đang đợi luật sư tới, ai ngờ người tới là là vợ của ông ta, có điều sắc mặt bà ta hằm hằm rất đáng sợ, bà ta hùng hổ lao tới tát cho ông ta một cú bạt tai như trời giáng giữa trụ sở cảnh sát.

“Nghiêm Bách Thụy! Ông chán sống rồi phải không?!”

Bà ta gầm lên, ông ta sợ đến nhũn cả chân, tỉnh cả rượu, ôm gò má lắp bắp nói.

“Vợ à…có chuyện gì vậy?”

“Ông còn hỏi à?! Ông lăng nhăng bên ngoài với con nào để nó tung lên mạng bôi tro trát trấu vào mặt tôi?!”

Trợ lý đứng phía sau bà ta lập tức đưa đoạn clip cho ông ta xem, bên trong là cảnh ân ái của ông ta và Thư Mộng.

“Sao? Ông còn chối nữa không?!”

Nghiêm Bách Thụy sợ đến sắc mặt trắng bệch, quỳ xuống ôm chân bà ta cầu xin, ông ta không sợ trời, không sợ đất, chỉ sợ có người phụ nữ trước mặt này.

“Vợ à, anh biết sai rồi mà…xin em hãy tha thứ cho anh đi.”

“Tha à?!” Bà ta gầm lên, tát cho ông ta thêm một cái nữa, mặt ông ta liền sưng như đầu heo, đến cảnh sát nhìn còn toát mồ hôi.

“Ông ăn ở trong nhà tôi, dùng tiền của tôi, vậy mà dám ở bên ngoài lăng nhăng à? Hôm nay bà đây phải đánh chết mày!”

Bà ta hung dữ như sư tử hà đông, may mà có cảnh sát cản lại nên mới không xảy ra thảm án. Nhưng Nghiêm Bách Thụy cũng sợ đến đái cả ra quần, bà ta xách tai ông ta kéo đi, vừa la lối om sòm chửi.

Ngày hôm sau ở đài truyền hình còn kinh khủng hơn, Thư Mộng bị một người phụ nữ cao to nắm tóc lôi đi, vừa chửi vừa đánh, còn lột đồ cắt tóc cô ta. Bởi vì vợ của Nghiêm Bách Thụy nổi tiếng ghê gớm và có tiền có quyền nên không ai dám ngăn cản, Thư Mộng tủi nhục vừa bị đánh vừa bị sỉ nhục, cô ta không còn mặt mũi nào mà tới Đài Truyền hình làm việc nữa.

Nghiêm Bách Thụy cũng bị bà ta trừng trị, mọi thứ ông ta có đều là của nhà vợ, vì thế bây giờ bà ta nói gì thì ông ta cũng đều phải nghe theo. Ông ta nghỉ việc ở đài truyền hình, mọi chuyện xảy ra quá nhanh đến nỗi không ai có thể tin được, Hàn Nhược Uyên kinh ngạc khôn nguôi, nói với Nam Ngữ. Nam Ngữ lộ ra vẻ mặt ngạc nhiên, đáp

“Vậy sao? Tôi không hề biết chuyện này đấy.”

Hàn Nhược Uyên cũng không nói gì thêm, tặc lưỡi đi về chỗ làm việc của mình.

Tan làm Nam Ngữ quay trở về bệnh viện, thấy Kỳ Kỳ có vẻ ỉu xìu, cô bèn bế con trai lên, khẽ xoa đầu cậu, hỏi

“Kỳ Kỳ, con làm sao vậy?”

Kỳ Kỳ dụi mặt vào ngực cô, hôm nay cậu tình cờ nghe thấy có người nói xấu cô, nói cô là người phá hoại hạnh phúc của người khác, còn nói Baba của cậu có vị hôn thê gì đó rồi. Vì thế mà trong lòng cậu mới buồn như thế.

Nam Ngữ lo lắng “Kỳ Kỳ, hay là con cảm thấy không khỏe chỗ nào? Mau nói cho Mami biết đi…”

“Mami ơi…Baba đâu rồi?”

Kỳ Kỳ ngước đôi mắt long lanh lên hỏi.

“Mấy hôm nay baba bận việc nên không thể đến thăm con được.”

Cô dịu dàng vuốt tóc con trai, đáp.

Ở bên ngoài cửa phòng bệnh, Trần Mặc đứng nhìn bọn họ, anh ta đứng lặng lẽ một lúc, khi nhìn thấy Gia Kỳ giống Mộ Hàn như lột thì càng kinh ngạc, giống như có ai đó dội một gáo nước lạnh, cắt đứt đi tia hy vọng cuối cùng của anh ta.

Vừa nhìn thấy Gia Kỳ, anh ta đã tử hỏi đây là con trai của Mộ Hàn hay sao?

Kỳ Kỳ trông thấy ngoài cửa có một chú cứ đứng nhìn hai bọn họ, thế là ôm chặt lấy mẹ. non nớt hỏi.

“Mami ơi, ai kia?”

Nam Ngữ nghoảnh đầu ra nhìn, trông thấy Trần Mặc, cô trấn an con trai rồi nói.

“Kỳ Kỳ ngoan, chú ấy không phải là người xấu đâu, con ngồi đây chơi siêu nhân nhé, mami ra nói chuyện với chú ấy một lát.”

Kỳ Kỳ gật đầu, ngoan ngoãn ngồi chơi siêu nhân, Nam Ngữ đến trước Trần Mặc, anh ta nhìn cô bằng ánh mắt không thể tin nổi xen lẫn tổn thương.

“Nam Ngữ, em…”

“Đúng vậy, em có con rồi.” Nam Ngữ ngắt lời anh ta, còn cười nói.

Trần Mặc im lặng, đáy lòng cuộn lên từng đợt sóng.

“Vậy đứa trẻ đó có phải là của Mộ Hàn?”

Anh ta khó khăn thốt ra.

Nam Ngữ hơi cúi mặt, trả lời.

“Có lẽ chỉ là sự trùng hợp thôi.”

“Vậy em…” Trần Mặc lờ mờ đoán ra trong chuyện này có khúc mắc, nhưng cô không muốn nói sâu thêm, vì thế mà cắt đứt lời anh ta, hỏi.

“Anh đến đây có chuyện gì không?”

“Anh…chỉ muốn tới xem em như thế nào thôi.”

“Em vẫn khỏe.”

Nam Ngữ cười, nói.

Đúng lúc này, Hạ Lệ hớt hải tới bệnh viện, vừa trông thấy Nam Ngữ đã hỏi cô tới tấp

“Nam Ngữ cậu không sao chứ?!”

“Hạ Lệ…”

“Đây là…” Trần Mặc ngạc nhiên nhìn sang Hạ Lệ.

“Đây là bạn em, Hạ Lệ.”

Trần Mặc gật đầu “Chào cô.”

Hạ Lễ cũng đáp lại một câu, sau đó lại quay sang Nam Ngữ.

“Bây giờ cậu còn đứng đây được hay sao? Có chuyện rồi, cậu xem đi.”

Hạ Lệ lấy điện thoại ra, vào blog Thất Tủ của cô, clip mà cô hợp tác cùng công ty thực phẩm kia đã bị tố cáo là sử dụng hàng mất vệ sinh, kém chất lượng. Tất cả fan của cô đang yêu cầu cô phải lên tiếng đính chính.

“Sao lại có chuyện này được…”

Nam Ngữ hoảng hốt, rõ ràng lúc trước vẫn còn ổn cơ mà, sao bây giờ lại xảy ra chuyện này?

Cô gọi điện cho công ty đó nhưng đáp lại cô chỉ có tiếng điện thoại tút dài.

Trần Mặc nhìn thấy video trên điện thoại của Hạ Lệ, là blogger Thất Tỷ?

“Nam Ngữ, em là Thất Tỷ hay sao?”

Cô hoang mang, đắn đo một lúc rồi mới nói

“Vâng…”

“Có chuyện gì vậy?”

“Là công ty em hợp tác, họ cung cấp sản phẩm kém chất lượng…”

Tại sao chuyện này lại xảy ra đúng lúc này cơ chứ? Cô cũng không thể lộ mặt ra mình là Thất Tỷ được, trên mạng bây giờ rất nhiều người ghét cô. Nam Ngữ thực sự không biết làm thế nào.

Trần Mặc nghĩ ngợi, an ủi cô “Em đừng lo quá, em có địa chỉ của bọn họ chứ? Chúng ta đến đó xem sao…”

“Nhưng nơi đó rất xa…”

“Anh đưa em đi.”

Trần Mặc nói nhanh, Nam Ngữ gật đầu nhờ Hạ Lệ trông hộ Gia Kỳ, sau đó cùng anh ta lên xe tới công ty đó.

Hai người bọn họ đi gần hai tiếng mới đến nơi, nhưng đến nơi lại không thấy có bất kì công ty nào cả mà chỉ là một nhà kho bỏ hoang.

“Không thể nào…”

“Xem ra đây là một công ty ma rồi…”

Trần Mặc xem xét một chút bên ngoài, nói.

“Cũng không hẳn là bỏ hoang quá lâu, chắc chỉ mới đây thôi.”

Anh ta quệt ngón tay qua lớp bụi mỏng, nhìn sang Nam Ngữ thấy cô thẫn thờ.

Tình thế này thì cô có lộ mặt thanh minh cũng chẳng giải quyết được gì, Trần Mặc động viên:

“Nam Ngữ, anh sẽ tìm ra bọn chúng cho em…Em đừng lo quá.”

Cô nín lặng gật đầu, hai người cũng lên xe trở lại bệnh viện. Ở Mộ thị Mộ Hàn cũng đang cật lực lèo lái công ty sau tin đồn kia, cho dù Mộ thị là một tập đoàn lớn thì tin đồn vẫn khiến công ty ảnh hưởng ít nhiều.

Đêm khuya, anh tạm rời mắt khỏi tập tài liệu, tựa người vào ghế, rút một điếu thuốc lá ra rồi châm lửa hút, làn khói mờ ảo khẽ vấn vít xung quanh anh. Mộ Hàn xem điện thoại, đã gần một giờ đêm, anh nhìn chăm chú màn hình điện thoại bằng ánh mắt dịu dàng, Mộ Hàn để ảnh nền điện thoại là hình của cô, mỗi khi nhớ cô thì anh đều sẽ lôi ra ngắm nghía.

Mấy hôm nay anh nhớ cô tới phát điên rồi, muốn ôm cô vào lòng, muốn say đắm hôn lên đôi môi ngọt ngào ấy, muốn nghe cô đỏ mặt nũng nịu gọi tên anh “Hàn…”, nhưng anh đã hứa sẽ giải quyết ổn thỏa mọi chuyện mới tới gặp cô. Mộ Hàn nhớ tới Nam Ngữ, mọi mệt mỏi dường như tan biến hẳn đi, đột nhiên tiếng điện thoại vang lên réo rắt, anh bắt máy, Mộ phu nhân khóc nức nở bên kia.

“Mộ Hàn! Bà nội nhập viện rồi!”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK