• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Nam Ngữ nghĩ tại sao mình lại phải chịu bị cô ta sỉ nhục như vậy, liếc mắt thấy có cốc nước trên bàn, cô lập tức cầm nó lên hắt thẳng vào mặt cô ta.

Nước nhỏ tong tỏng ướt hết cả mặt và áo cô ta, cô ta không ngờ Nam Ngữ dám làm thế, bèn lớn tiếng gọi bảo vệ bắt cô.

“Bảo vệ đâu!”

“Tôi yêu cầu gặp quản lí ở đây!”

Nam Ngữ nhìn thẳng vào mắt cô ta.

Lúc này cô ta lại còn hung dữ, chỉ trích cô.

“Không có tiền mà còn phách lối! Quản lí sao? Đợi mà gặp cảnh sát đi nhé!”

Bảo vệ lúc này đã đến, cô ta chỉ thẳng vào mặt Nam Ngữ.

“Mau lôi cô ta ra ngoài!”

Nam Ngữ nhất quyết không chịu, giằng co với bảo vệ, tay cô bị bọn họ nắm lấy đau nhói. Mộ Hàn bấy giờ mới đi vào, nhìn thấy cô bị bảo vệ kéo đi, liền sa sầm mặt bước tới một cước đá văng hai tên bảo vệ.

“Khốn kiếp! Dám động bàn tay bẩn thỉu vào người phụ nữ của tao à?!”

Anh đứng che chắn cho cô, khí thế từ anh tỏa ra làm bọn họ không dám làm gì, cả người Mộ Hàn dường như tula, ánh mắt anh vẻ lạnh băng thường ngày đã đủ làm bọn họ khiếp sợ nay lại thay bằng ngọn lửa giận dữ hừng hực, càng đáng sợ hơn.

Cô gái ban nãy vừa nhìn thấy anh thì đã thay đổi thái độ, cô ta xun xoe bước tới nói.

“Quý khách, cô gái này ăn xong không có tiền trả, chúng tôi không phải đột nhiên gây khó dễ cho cô ấy…”

Cô ta còn giả vờ đáng thương.

“Đã vậy cô ấy còn hắt nước vào tôi, nói rằng mình có người bao nuôi, nói tôi là gì mà dám động đến cô ấy…”

Nam Ngữ nghe xong đã thầm mắng cô ta hèn hạ, còn bày đặt dựng chuyện, trước mặt Mộ Hàn thì lại ra vẻ như mình là người bị hại.

“Mộ Hàn, tôi không hề nói như thế.”

“Em không cần phải nói gì cả, tôi tin em.”

Anh nói với cô, đồng thời ánh mắt lạnh băng nhìn cô ta, cô ta bỗng giật mình cúi đầu xuống không dám nhìn anh.

“Nhược Na phải không? Cô dám sỉ nhục người phụ nữ của tôi, còn bảo cô ấy không có tiền trả? Gọi bảo vệ đuổi cô ấy ra ngoài? Nhà hàng này từ bao giờ lại có loại phục vụ như vậy. Được…hôm nay tôi sẽ cho cô biết Mộ Hàn này sẽ dùng tiền để ném chết loại người như cô!”

Anh nhìn bảng tên cô ta, bá đạo mắng. Người có khẩu khí lớn như vậy, cũng bá đạo như thế đúng là chỉ có một mình anh.

Mộ Hàn yêu cầu phục vụ mang hết tất cả loại rượu đắt nhất của nhà hàng ra, tổng cộng là hai mươi chai rượu. Sau đó anh lạnh lùng ra lệnh.

“Khui ra. Đổ lên đầu cô ta!”

Phục vụ y thế đổ từng chai lên đầu cô ta, mấy vị khách ngồi không xa còn nhân cơ hội quay clip lại. Nhược Na chẳng mấy chốc đã ướt như chuột lột, bộ dạng vô cùng thảm thương. Cách trả thù này của anh đúng là vừa ngầu vừa ác, dùng loại rượu mà uống còn không dám uống, không những không tiếc tiền mà còn đổ hết lên người cô ta.

Không ai dám bênh vực Nhược Na, ai bảo cô ta dám động đến Mộ Hàn cơ chứ. Người vừa có tiền vừa có quyền như anh chưa ai dám động vào, thế mà hôm nay cô ta lại dám sỉ nhục Nam Ngữ, khác nào sỉ nhục vào mặt anh.

Chưa đổ hết hai mươi chai rượu thì Nhược Na đã vừa khóc vừa quỳ xuống cầu xin anh.

“Tôi xin lỗi, lần sau tôi không dám nữa…”

“Còn có lần sau?”

Lời nói anh lạnh như băng.

Cả người cô ta run lẩy bẩy

“Không…không có lần sau…”

Có cho vàng cô ta cũng chẳng dám.

Nam Ngữ cũng thấy thế là đủ rồi, bèn kéo kéo tay áo anh ra hiệu, nhưng anh lại thấy thế vẫn còn nhẹ, gọi cho quản lý ở đây. Chưa đầy năm phút sau một người đàn ông râu quai nón vội vã chạy tới, vừa nhìn thấy cảnh tượng này ông ta đã toát mồ hôi hột.

“Ngài…ngài Mộ ạ…có chuyện gì vậy ạ?”

“Nhà hàng của ông từ bao giờ lại tuyển loại người như thế này? Cô ta sỉ nhục khách hàng, còn gọi bảo vệ đuổi đi. Quản lý Ngô, ông nói xem nên xử lý như thế nào?”

Quản lý Ngô làm ở đây lâu, biết thân thế anh không phải dạng vừa, nay lại chỉ vì Nhược Na xấc láo mà chọc tức vị đại thần này, còn làm liên lụy đến nhà hàng.

“Ngài Mộ, tôi sẽ cho đuổi việc cô ta ngay, ngài thấy thế có được không ạ?”

Đuổi việc sao?

Nhược Na nghe thấy đã bám lấy gấu quần quản lý Ngô mà khóc, không được! Cô ta phải xin mãi mới vào làm được ở đây, nếu bị đuổi việc thì chẳng khác nào bảo cô ta chết đi!

“Quản lý Ngô…tôi xin lỗi..tôi không cố ý, xin ông đừng đuổi tôi mà.”

“Người mà cô cần xin lỗi không phải là tôi!”

Cô ta nhìn Mộ Hàn lại sợ không dám chạm vào anh, thế là bò về phía Nam Ngữ dập đầu cầu xin cô.

“Tôi xin lỗi, xin cô hãy tha thứ cho tôi, cầu xin cô…”

Nam Ngữ thấy cảnh này lại không nỡ nhớ về ngày trước cô cũng từng rất khổ sở kiếm tiền khi còn ở nước ngoài. Mềm lòng nói với Mộ Hàn

“Tôi không sao. Thế này là đủ rồi.”

“Hừ!”

Anh lạnh lùng hừ một tiếng, còn lạnh lùng nói với quản lí Ngô

“Ông liệu mà xử lý, nếu để tôi còn nhìn thấy cô ta thì cái nhà hàng này sẽ phải đóng cửa ngay lập tức!”

“Vâng…Vâng…”

Ông ta rối rít cúi đầu tiễn Mộ Hàn và Nam Ngữ rời đi, bữa ăn hôm nay sao còn dám lấy tiền. Mà cả cái con nhỏ Nhược Na…ông ta lạnh nhạt nói với cô ta.

“Ra gặp kế toán lấy tiền của cô rồi nghỉ việc đi!”

Mộ Hàn đã nói thế, sao ông ta dám để nhà hàng đóng cửa, Nhược Na có van xin cũng vô ích.

Anh ôm eo cô bá đạo rời đi, Nam Ngữ biết điều im lặng, lúc ở trên xe nhìn thấy cổ tay cô có vết bầm tím, anh lại bực bội mắng cô

“Đến bản thân mình còn không lo xong, lúc nào cũng để người ta ăn hiếp.”

“Không phải là anh lôi tôi đến đây hay sao.”

Cô phản bác lại, Mộ Hàn chặn họng cô chỉ bằng một câu

“Trước mặt tôi thì em luôn chống đối thế, còn ở trước mặt người khác thì lại câm như hến!”

“Anh!”

“Sao? Nếu không có tôi ra tay trừng trị cô ta thì giờ này em đang bị bọn họ bắt vào đồn cảnh sát rồi.”

Nam Ngữ xị mặt quay đi, không nói được gì.

Mộ Hàn nói đúng, nếu không phải anh ra tay giúp đỡ cô thì bọn họ đã được nước lấn tới. Nhưng cách thức trả thù của anh cũng thật quá mức gây chú ý rồi, khui luôn rượu đắt tiền “tắm” cho cô ta, đốt tiền để trả thù như anh e là chỉ có một.

Cô định về chung cư tắm trước rồi mới về bệnh viện với Gia Kỳ, thế mà khi xe đến nơi thì anh lại cùng xuống với cô. Nam Ngữ đang chưa hiểu anh muốn làm gì, Mộ Hàn lại bình thản nói.

“Em không mời tôi lên nhà để cảm ơn sao?”

Nam Ngữ nhìn anh bằng ánh mắt kì lạ, anh muốn lên nhà cô thì nói thẳng ra, có cần phải dùng dụng ý như thế để nói?

Mà khu chung cư lụp xụp này của cô có vẻ cũng không hợp với anh lắm. Đêm đã dần về khuya, trên đường xe cộ thưa thớt dần, Mộ Hàn vẫn đứng yên một chỗ, vóc dáng cao lớn tựa cây tùng. ánh mắt lại sáng ngời như sao nhìn cô.

Nam Ngữ ho nhẹ một tiếng, lựa lời nói với anh.

“Cảm ơn anh nhưng cũng đã muộn rồi, để hôm khác tôi sẽ chính thức mời anh một bữa, coi như là cảm ơn vì hôm nay anh đã giúp tôi nhiều như thế.”

“Thành ý để lâu sẽ nguội. Chi bằng em nấu cho tôi luôn một bữa bây giờ.”

Anh buông lời.

Bước chân đi qua cô định tiến vào lại bị cô chặn mất.

“Đại ca à, hôm nay tôi thật sự rất mệt. Nếu anh muốn ăn thì có thể nói đầu bếp nấu cho, tôi thực sự sợ rằng tay nghề của tôi không thể khiến anh hài lòng được đâu.”

“Tôi ăn thử món em làm rồi, rất ngon.”

Lần trước ở nhà lão thái thái, cô còn được khen là nấu ngon hơn cả đầu bếp nhà anh.

Khóe môi cô giật giật, người đàn ông này sao lại cứng đầu như vậy cơ chứ?

“Khoan đã…phòng tôi rất bừa bộn, thực sự không tiện.”

Nam Ngữ lại ngăn anh.

“Không sao.”

Mộ Hàn tiếp tục bước đi.

Cô bó tay, đành phải nói thẳng ra

“Mộ Hàn, anh có thể buông tha cho tôi được không? Tôi từng ngủ với người đàn ông khác, còn có con, tôi không có lí do gì để anh làm thế cả. Hơn nữa tôi thấy anh và tôi không hợp nhau.”

Sắc mặt anh liền thay đổi, cô biết ngay anh sẽ không vui, nhưng cô không muốn dây dưa với anh thêm nữa.

“Nam Ngữ, một là em nấu cho tôi ăn, hai là tôi sẽ ăn em ngay tại đây.”

Anh nói xong, đè nghiến cô vào tường. Ở đây vẫn còn là dưới sảnh, người đi qua đi lại đã giương mắt tò mò nhìn bọn họ.

Cô không ngờ anh có thể mặt dày thế. ở nơi này uy hiếp mình. Nam Ngữ không thể để mình bị bàn tán thêm nữa, thế là phải xuống nước với anh.

“Nếu tôi nấu cho anh ăn, sau đó anh sẽ đi chứ?”

“Còn phụ thuộc vào tâm trạng của tôi.”

Anh không bắt cô đền đáp anh thì thôi, cô còn dám đưa ra điều kiện?

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK