Mộ Hàn cảm thấy Nam Ngữ bỗng nhiên thẫn thờ, anh đột ngột thúc mạnh, kéo tâm trí cô trở về bên cạnh mình.
“Lúc này, không cho em nghĩ tới chuyện khác ngoài anh…”
Ánh mắt anh sâu thẳm, chứa đựng rất nhiều cảm xúc trong đó, bao gồm cả hình bóng của cô.
Nam Ngữ nhìn anh rồi khẽ rướn người lên hôn vào môi anh, Mộ Hàn nồng nhiệt đáp lại. Trong lòng cô bây giờ rất hỗn loạn, cô chưa từng nghĩ tới việc anh muốn cô sinh con cho mình, đó đồng nghĩa với việc sau này hai người bọn họ sẽ trở thành…
“Bảo bối, em đang nghĩ gì thế…?”
Thanh âm Mộ Hàn một lần nữa cất lên, trầm khàn say đắm.
Nam Ngữ lắc đầu không chịu nói, ánh mắt mờ mịt nhìn anh. Mộ Hàn đột nhiên thấy tủi thân, cô gái vô tâm này rốt cuộc không hiểu hay cố tình không hiểu?
“Anh muốn chúng ta sau này mãi mãi bên nhau.”
Mộ Hàn nói, bên dưới dịu dàng vô ngần lấp đầy cô, Nam Ngữ thở hổn hển, cắn môi kìm nén tiếng rên rỉ. Cô không đáp lời mà chỉ ôm chặt lấy thắt lưng anh, giống như người đàn ông này có thể che chắn cho cô mọi cơn bão giông cả cuộc đời này.
Anh biết điều này có hơi đột ngột nhưng mà anh đã quyết định rồi, anh thật lòng rất yêu cô, mong cô sẽ trở thành vợ anh.
Sau trận hoan ái cuồng nhiệt, Nam Ngữ thấm mệt nằm trong lòng anh ngủ mất, còn Mộ Hàn vẫn si mê ngắm cô, ngón tay anh vuốt dọc theo sống mũi thon nhỏ, đôi mắt long lanh của cô đang nhắm nghiền, hàng mi dài cong cong, bảo bối của anh xinh đẹp không gì sánh bằng. Mộ Hàn dịu dàng đặt lên trán cô một nụ hôn, suy nghĩ, vừa nãy anh có quá vội vã hay không?
Có khi nào cô sẽ không đồng ý? Nam Ngữ bỗng đột ngột dụi dụi vào ngực anh, sau đó lại ngủ tiếp. Khoảnh khắc đó anh quyết định sẽ không buông tay cô, cô không muốn thì anh sẽ trói chặt cô cả đời này bên cạnh mình!
Khóe môi anh khẽ cười thoải mái, sau đó ôm chặt bảo bối trong lòng, cùng chìm vào giấc ngủ.
Sáng hôm sau, như mọi khi là Nam Ngữ tỉnh dậy trước, Mộ Hàn vẫn còn ngủ, khuôn mặt đẹp như tạc, vòng tay ôm chặt eo cô.
Nam Ngữ đỏ mặt khẽ khàng nhấc tay anh ra khỏi eo mình, vừa quay đầu lại đã nhìn thấy Kỳ Kỳ chống nạnh, ánh mắt săm soi nhìn hai người, cô liền giật bắn người.
“Mami…và Baba hai người đang làm gì thế?”
“Không có gì cả.”
Nam Ngữ kéo tấm chăn che đi thân thể lõa lồ của mình, vô tình làm lộ ra thân hình của ai kia đang say ngủ. Dưới ánh mắt của con trai, cô vội vàng lấy cái gối che đi chỗ đó của anh, cười nói với Gia Kỳ.
“Con trai, con dậy từ bao giờ thế?”
Kỳ Kỳ nheo mắt, tiến lại gần cô, vẻ mặt giống như là biết hết tất cả rồi.
“Mami, có phải tối qua hai người lén lút làm chuyện gì đó sau lưng con không?”
“Không…không có…” Nam Ngữ lắp bắp trả lời.
Mộ Hàn vừa vặn đúng lúc này tỉnh dậy, anh vừa ngồi dậy, Nam Ngữ đã luống cuống cầm cái gối dúi vào lòng anh rồi lủi vào phòng tắm.
“Có chuyện gì vậy?”
Mộ Hàn cất tiếng hỏi, Kỳ Kỳ cười tủm tỉm đáp lại anh.
“Không có gì.”
Nam Ngữ đánh răng rửa mặt, mặc quần áo xong xuôi rồi mới đi ra. Mộ Hàn cũng đã mặc quần áo vào, đang cùng Kỳ Kỳ chơi trò siêu nhân rất vui vẻ. Cô vào nhà bếp nấu chút gì đó cho hai người bọn họ, lát sau bỗng nhiên có một vòng tay ôm lấy eo cô, Mộ Hàn đặt cằm lên hõm vai cô, nhẹ giọng thì thầm.
“Em yên tâm Kỳ Kỳ không biết gì đâu.”
“Nhưng mà sau này ở bệnh viện, anh cũng nên hạn chế…”
Cô ngượng ngùng nhắc nhở anh.
Mộ Hàn ngẫm nghĩ, nói “Anh chuyển Kỳ Kỳ sang bệnh viện riêng của Mộ gia nhé?”
“Không cần đâu.”
Cô liền từ chối, ở đây đã là phòng bệnh vip rồi, sang bệnh viện của anh lại phiền hà đến anh, còn cả tiền viện phí nữa.
“Anh sẽ lo hết.”
Mộ Hàn âu yếm hôn lên cổ cô. Nam Ngữ bị nhột cười khúc khích, khung cảnh ngọt ngào lan ra khắp căn phòng.
“Đúng rồi, chưa nói với em, dự án đấu thầu chuẩn bị triển khai.”
Anh vừa dứt lời, vẻ mặt cô liền rơi vào trầm tư.
“Lần này các anh định đầu tư vào chỗ nào?”
“Là ở mảnh đất phía Nam.”
Nam Ngữ khẽ cười, tắt bếp rồi quay sang ôm cổ anh, nói.
“Mộ tổng, lần này em có chuyện muốn nhờ anh giúp…”
Mộ Hàn nhướn mày, khẽ nhéo vào mũi nhỏ của cô, đáp.
“Chuyện gì đây?”
“Em muốn Hàn tạo một thông tin giả…”
Anh vừa nghe đã đoán ra ngay, ánh mắt sâu thẳm nhìn cô không rời.
“Ồ? Vậy em định báo đáp anh bằng cái gì?”
“Anh muốn cái gì thì là cái đó chứ sao…”
Nam Ngữ phồng má, bĩu môi đỏ mặt khẽ đánh vào lồng ngực anh. Đáng ghét!
Mộ Hàn bật cười ra tiếng, yêu chiều thơm vào má cô một cái.
“Được rồi, vậy thì anh cung kính không bằng tuân lệnh…”
Ba người sau đó cùng ăn sáng vui vẻ, hôm nay cả Nam Ngữ và Mộ Hàn cùng đưa Kỳ Kỳ đến trường, sau đó anh mới đưa cô trở về đài truyền hình và tới công ty.
***
Thẩm Nguyệt lúc này mới tỉnh lại, cảm nhận được cánh tay vắt ngang qua eo mình, cô ta ngượng ngùng nhìn xuống, nhưng sao cánh tay này lại đầy lông lá thế này?
Bấy giờ cô ta mới ngẩng lên nhìn khuôn mặt của người đàn ông, đây…đây không phải là Mộ Hàn! Đây căn bản là một tên vừa đen vừa xấu!
A!!!
Tiếng hét của cô ta khiến người đàn ông kia đang ngủ chợt giật mình tỉnh dậy. Thẩm Nguyệt kinh hoàng kéo lấy chăn che người mình,hét lớn.
“Anh là ai?! Tại sao anh lại ở đây?! Mộ Hàn đâu?!”
Người đàn ông kia cười khẩy một tiếng rồi đáp.
“Cô em ơi, cô em bị lừa rồi mà còn hỏi câu đấy à? Mộ Hàn nào cơ chứ? Hôm qua cô em rên rỉ dưới thân anh sung sướng thế nào, bây giờ còn hỏi.”
Gương mặt cô ta trắng bệch.
“Anh nói dối! Làm sao tôi có thể ngủ với người như anh được!”
Người đàn ông kia ung dung đứng dậy mặc quần áo, còn Thẩm Nguyệt như phát điên ném tất cả đồ đạc trong tầm mắt cô ta vào anh ta, miệng không ngừng chửi rủa.
“Tên khốn! Tên biến thái! Mau cút đi!”
Đáng tiếc là cô ta ném cái gì thì anh ta cũng đều tránh được, anh ta tức giận, chửi ngược lại..
“Con đàn bà ti tiện này! Đã ngủ với người khác rồi còn nghĩ mình thanh cao lắm à? Mộ Hàn á? Chính anh ta là người hôm qua sai tôi tới ngủ với cô đấy!”
“Anh nói dối!!”
Thẩm Nguyệt hét lạc cả giọng, người đàn ông kia hừ lạnh rồi rời đi, đằng nào cũng vừa được tiền, vừa được ngủ với gái đẹp, anh ta mặc kệ thôi, quan tâm nhiều làm gì.
Cánh cửa đóng sầm một cái, bàn tay cô ta nắm lấy tấm chăn. nổi lên gân xanh. Cô ta vội vớ lấy điện thoại. gọi điện cho Mộ Hàn, nhưng chuông reo một hồi không có ai bắt máy, Thẩm Nguyệt gọi đi gọi lại vẫn thế. Không! Cô ta không tin Mộ Hàn sẽ làm như thế….
Thẩm Nguyệt mặc váy vào, sau đó lên xe taxi tới Mộ thị, nhưng lễ tân đã chặn cô ta lại, không cho lên.
“Buông ra! Cô biết tôi alf ai không?! Tôi cần gặp Mộ Hàn!”
“Xin lỗi cô, không có hẹn trước thì không được gặp Tổng giám đốc ạ.”
Thẩm Nguyệt cười khẩy, đẩy cô ta sang một bên, nhưng cô lễ tân kia nhanh chóng gọi bảo vệ.
“Mấy người dám làm thế với tôi à? Mau buông tôi ra! Đồ nghèo hèn dám đụng vào tôi sao?!”
Tiếng la hét chửi bới của cô ta khiến nhiều người khó chịu, ở trong phòng tổng giám đốc, trợ lý Lưu đang báo cáo với anh.
“Mộ tổng, bên dưới cô Thẩm Nguyệt đang làm loạn ạ.”
“Mặc kệ cô ta. lôi cô ta ra ngoài đi.”
Mộ Hàn lạnh lùng nói.
“Vâng.”
Trợ lý Lưu cúi đầu chào anh rồi nhẹ nhàng đi ra ngoài. Thẩm Nguyệt bị bảo vệ đuổi đi không thương tiếc, cô ta đứng bên ngoài dậm chân. nghiến răng ken két.
“Được rồi! Các người cứ đợi đấy!!”