• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Lâm Uyển Nguyệt càng lớn tiếng, người xem kéo đến càng đông, giữa đám người đó cũng có Nam Xuyên và Phó Từ chờ xem Nam Ngữ bị bẽ mặt và đuổi khỏi đài truyền hình.

“Cô ngang nhiên vào trong phòng làm việc riêng của tôi mà chưa được sự đồng ý, lại còn dám lấy cắp chiếc nhẫn kim cương hơn ba mươi nghìn tệ của tôi!”

Lâm Uyển Nguyệt vừa nói xong thì đám đông lập tức xì xào càng nhiều, ba mươi nghìn tệ không phải là số tiền nhỏ đâu.

“Tôi không có!”

Nam Ngữ quả quyết

“Lúc đó là Tiểu Đình chỉ đưa tôi vào dùng nhờ máy sấy mà thôi, tôi không hề ăn cắp nhẫn của cô!”

Trước thái độ kiên quyết đó, mọi người lại bán tín bán nghi. Bọn họ đều biết Lâm Uyển Nguyệt tính tình khó chịu nhưng không đến nỗi đổ tội cho cô gái chỉ vừa mới đi phỏng vấn hôm nay ở đài.

Lâm Uyển Nguyệt đẩy Tiểu Đình ra.

“Đến bây giờ mà cô còn già mồm à? Chính Tiểu Đình nói đã tận mắt trông thấy cô ăn cắp nhẫn của tôi!”

Tiểu Đình bị đẩy ra, quỳ xuống trước mặt Nam Ngữ khóc lóc.

“Nam Ngữ…xin cô hãy trả lại nhẫn cho Lâm Uyển Nguyệt đi, tôi đã nhìn thấy cô lén lấy cắp nhẫn của cô ấy, chiếc nhẫn đó đắt tiền như vậy, ai dám đụng vào cơ chứ? Tôi không ngờ cô lại là người như vậy…”

Nam Ngữ không thể tin được Tiểu Đình lại có thể nói như vậy, nở nụ cười lạnh lẽo, mấy người làm ở trong đài truyền hình nhìn cô bằng ánh mắt không mấy thiện cảm, bọn họ nghĩ một cô gái hiền lành yếu đuối như Tiểu Đình thì làm sao có thể bịa chuyện, nói dối được.

“Tôi không lấy!”

Nam Ngữ nói, Lâm Uyển Nguyệt ghét nhất chính là cái thái độ không biết thân phận này của cô. Vốn đã ghen tỵ sẵn, nay cô ta càng làm tới, xông lên tát cho cô thêm một cái nữa

“Tiện nhân này! Đã ăn cắp lại còn tỏ ra mình là người trong sạch à?! Rõ ràng lúc mới vào cô còn mặc bộ váy khác, vậy mà bây giờ lại có thể mặc váy hàng hiệu. Chắc chắn là có người bao nuôi sau lưng rồi, quen thói tiêu tiền của người khác nên mới nổi lòng tham lấy trộm chiếc nhẫn của tôi!”

Đối mặt với những lời sỉ vả và ánh mắt khinh bỉ của bọn họ, nụ cười trên môi Nam Ngữ càng lạnh hơn, ánh mắt nhìn Lâm Uyển Nguyệt chợt khiến cô ta lùi lại. Còn Hàn Mạt cảm nhận cô không phải là người như thế, cô ta bèn nói.

“Lâm Uyển Nguyệt, cô đã tìm kĩ lại chưa? Nếu cô cứ khăng khăng mà không có bằng chứng như vậy thì sẽ bị quy vào tội phỉ báng đấy.”

Lâm Uyển Nguyệt cười lạnh.

“Hàn Mạt, chị thân là tổng biên tập mà lại năm lần bảy lượt bênh vực người ngoài, cô ta là người duy nhất vào trong phòng tôi, ngoài cô ta ra thì còn có ai lấy được nữa?”

“Lâm Uyển Nguyệt, còn chính mắt tôi lúc đó lại nhìn thấy cô đưa nhẫn cho Tiểu Đình nhờ cô ấy giữ hộ. Tiểu Đình, cô nói thật đi, có phải tận mắt cô nhìn thấy tôi lấy cắp nó hay không?”

Nam Ngữ lại gần Tiểu Đình, nhìn cô ta bằng ánh mắt lạnh lùng. Cả người Tiểu Đình run lên, suýt chút nữa thì buột miệng nói ra sự thật, bắt gặp ánh mắt đằng đằng sát khí của Phó Tĩnh đứng cách đó không xa cô ta nuốt nước bọt một cái rồi mới nói.

“Là cô! Chính là cô đã lấy cắp nó! Lâm Uyển Nguyệt nhờ tôi giữ hộ, sau đó tôi đi vệ sinh, lúc đi vào thì đã nhìn thấy cô lấy nó rồi vội vã rời đi mà!”

Tiểu Đình ôm mặt khóc nức nở, sau đó lại tiếp tục nói.

“Lâm Uyển Nguyệt tại sao tôi lại phải nói dối cô ấy chứ? Tôi chỉ là một nhân viên trang điểm bình thường, cô ấy còn nhờ tôi giữ hộ, chiếc nhẫn đó đắt như vậy làm sao mà tôi dám làm điều gì chứ?!”

Mọi người nghe xong thì đều thương xót cho Tiểu Đình rồi thầm phỉ báng cô.

“Nam Ngữ! Khôn hồn thì mau trả lại chiếc nhẫn cho tôi rồi cút ra khỏi đài truyền hình này đi!”

Lâm Uyển Nguyệt trừng mắt lên quát.

Hàn Mạt “Nếu đúng như lời Tiểu Đình nói thì chiếc nhẫn đó ở trên người Nam Ngữ?”

Tiểu Đình giật mình không dám nhìn vào mắt Hàn Mạt, gật đầu liên tục.

Phó Tĩnh bấy giờ mới lên tiếng.

“Tôi cảm thấy tốt nhất nên khám người cô ta, lúc đó mọi chuyện sẽ sáng tỏ.”

Cô ta nở nụ cười đắc ý. Nam Xuyên nhướn mày ở một bên xem trò vui, còn Nam Ngữ đã nhận ra đây lại là một âm mưu của Phó Tĩnh nhằm đuổi cô ra khỏi đài truyền hình đây mà.

“Được. Cứ khám đi.”

Lâm Uyển Nguyệt nhếch mép châm biếm khẩu khí cũng lớn quá nhỉ? Để xem rồi mày còn dám qua mặt tao nữa không…

Hàn Mạt lúc này không nói gì nữa, Lâm Uyển Nguyệt khám người cô nhưng lại không thấy, Phó Tĩnh lúc này mới ra vẻ nói.

“Tiểu Đình nói rằng cô ta lấy trộm nó trong phòng trang điểm mà. Hạng người như cô ta thì đâu có ngu gì mà cất trong người, chi bằng lục đồ của cô ta đi.”

Cô ta đứng một bên xem trò vui, tất nhiên phải có nhiệm vụ đổ thêm dầu vào lửa rồi.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK