Nam Ngữ chết sững. Bên trong là tấm ảnh chụp Mộ Hàn trong quán bar cùng với Diệp Diệp.
Tấm ảnh này là Hàn Đàm Diệp chụp cho anh, không ngờ có một ngày lại hại anh thê thảm.
Cô lặng lẽ ngắt máy, điện thoại của anh báo thuê bao, Nam Ngữ lên xe taxi trở về bệnh viện. Vừa nhìn thấy Gia Kỳ, cô đã ôm cậu bé vào lòng.
Còn ở trong quán bar, Đinh Dũng bị đánh đau bây giờ mới lồm cồm bò dậy, gọi điện thoại cho Tần Băng.
“Nam Ngữ…chạy rồi!”
Tần Băng siết chặt lấy điện thoại, nghiến răng đáp.
“Đồ vô dụng! Có thế mà anh cũng không làm được! Tôi đã dâng lên tận miệng cho anh rồi còn gì!”
“Ai biết là nó khỏe thế chứ!”
Đinh Dũng ngập ngừng một lát, nói.
“Nhưng mà…sau chuyện này nó không đi tố cáo đấy chứ?”
Tần Băng “Anh yên tâm, Nam Ngữ rất tin tưởng tôi, cô ta sẽ không nghi ngờ gì đâu. Vả lại làm gì có bằng chứng cơ chứ? Ai mà thèm tin cô ta?”
Đinh Dũng nghe vậy mới cúp máy. Tần Băng cắn móng tay suy nghĩ một lát, nhắn cho Nam Ngữ một tin.
“Nam Ngữ, em xin lỗi vì lùa nãy đã rời đi đột ngột, tối mai chị em mình gặp nhau được chứ? Em thực sự cảm thấy rất buồn, rất muốn tâm sự cùng chị.”
Cô ta nhắn xong, mãi không thấy Nam Ngữ trả lời, trong lòng có chút chột dạ, nhưng liền xua tan nó đi ngay sau đó, Nam Ngữ luôn coi cô ta là chị em tốt, làm sao mà cô biết được? Chính vì thế nên Tần Băng an tâm hơn, tắt điện thoại chìm vào giấc ngủ.
Tối hôm đó Nam Ngữ trằn trọc mãi không ngủ được, cô cố quên đi chuyện xảy ra lúc tối, không muốn thừa nhận khả năng đó là thật. Tần Băng và Đinh Dũng có mối quan hệ thân thiết, tình cờ tối hôm nay Tần Băng lại hẹn cô ở quán bar Lạc Nhật, còn ở ngay trong phòng bọn họ lại xuất hiện Đinh Dũng. Nghĩ thế nào thì Nam Ngữ cũng cảm thấy khả nghi, nhưng lí do mà Tần Băng làm thế là gì?
Nam Ngữ suy nghĩ kĩ lại, trong bốn năm qua, Tần Băng luôn gọi điện hỏi thăm. thỉnh thoảng giúp đỡ cô, nhưng sau khi cô trở về, thái độ của cô ấy bỗng trở nên lạ lẫm. Hình như là kể từ khi….xuất hiện Mộ Hàn.
Tần Băng…chẳng lẽ em thích Mộ Hàn hay sao?
Nam Ngữ thở dài, vùi mặt vào gối, giữa đêm khuya, tiếng chuông điện thoại của cô bỗng kêu lên. Nam Ngữ liền tắt tiếng đi, là Mộ Hàn gọi tới, cô đắn đó một chút, cuối cùng quyết định không nghe máy.
Mộ Hàn gọi mãi không được, bắt đầu sốt ruột, chợt nhớ ra bây giờ đã khuya, có lẽ là cô đã ngủ, vậy nên anh để sáng mai gọi vậy.
Chiều tối hôm nay Mộ Hàn lại rảnh rỗi mời Hàn Đàm Diệp đến phòng tập thể hình đấm bốc, Hàn Đàm Diệp lại tưởng anh phiền muộn vì chưa theo đuổi được Nam Ngữ. Thế là len lén lúc Mộ Hàn đang chăm chú tập và ánh mắt các cô gái đắm đuối bên kia nhìn, anh ta đã nhân cơ hội lấy trộm điện thoại của Mộ Hàn, gửi tấm ảnh chụp hôm nọ ra cho Nam Ngữ, sau đó tắt nguồn đi.
Số của Nam Ngữ rất dễ tìm, điện thoại của anh ngoài số của Hàn Đàm Diệp, Lão thái thái và Kỳ Kỳ, số còn lại là của Nam Ngữ. Lại còn để ký hiệu là trái tim. Hàn Đàm Diệp biết ngay, anh ta thực hiện xong kế hoạch của mình, tủm tỉm cười rồi để điện thoại về lại chỗ cũ.
Mộ Hàn không hề biết Hàn Đàm Diệp đã hại anh một cú nhớ đời, anh ta nhìn Mộ Hàn, thở dài.
“Xin lỗi, tôi không muốn nhìn thấy Thẩm Nguyệt đau lòng…”
Mộ Hàn tập xong, định trở về thì Hàn Đàm Diệp lại kéo dài thời gian rủ anh đi tắm suối nước nóng. Mộ Hàn đồng ý, lúc anh đang thoải mái duỗi người ở thành bồn, đột nhiên có một bàn tay bịt mắt anh lại. Thẩm Nguyệt đột nhiên xuất hiện, trên người cô ta mặc bộ đồ bikini hở hang hết cỡ, khoe đôi gò bổng đảo đẫy đà cùng đôi chân dài.
“Hàn…đoán xem em là ai?”
Cô ta nép sát vào anh, thổi một hơi vào tai anh. Mộ Hàn ngửi thấy một mùi hương nhưng không phải là của Nam Ngữ, mà hơn hết giọng nói này…
“Thẩm Nguyệt?!”
“Đúng rồi!”
“Tại sao em lại xuất hiện ở đây?”
Mộ Hàn lùi người ra, cau mày hỏi cô ta.
Thẩm Nguyệt cười, bước xuống bể rồi bơi sát lại gần anh, dùng cơ thể mình áp sát vào anh, sau đó ngước khuôn mặt lên, rơm rớm nước mắt nói.
“Hàn…tại vì em nhớ anh, mấy năm qua anh không nhớ em chút nào hay sao? Lúc phải rời xa anh em đã rất đau khổ.”
Mộ Hàn ngược lại mặt lạnh như tiền, đẩy cô ta ra rồi bước ra khỏi bồn.
“Chúng ta không thân thiết đến thế. Hơn nữa, bây giờ anh có bạn gái rồi, em tránh xa ra một chút thì tốt hơn.”
Thẩm Nguyệt sững sờ, đuổi theo ôm lấy anh từ phía sau.
“Hàn! Anh đừng làm thế với em mà…Em..em thích anh từ lâu lắm rồi, bốn năm trước em bị tai nạn nên mới phải ra nước ngoài phẫu thuật, trong khoảng thời gian đó em rất đau khổ vì nhớ anh, sau đó em đã vội vã quay về đây chỉ để được gặp anh thôi…Xin anh đừng đuổi em đi mà…”
Thẩm Nguyệt khóc nức nở, đáng tiếc Mộ Hàn chỉ lạnh lùng gỡ tay cô ta ra, nói.
“Xin lỗi, anh không thích em. Hồi trước cũng thế, bây giờ cũng thế.”
Mộ Hàn nói xong, quay người đi thẳng. Thẩm Nguyệt nhìn theo bóng dáng anh, lồng ngực phập phồng vì tức giận, cắn chặt răng. Mộ Hàn chỉ là của một mình cô ta mà thôi! Không ai được cướp anh đi!
Hàn Đàm Diệp đứng một góc bấy giờ mới lặng lẽ đi tới, an ủi cô ta.
“Thẩm Nguyệt, đừng vội vàng, tính khí Mộ Hàn thế nào em biết rồi đấy.”
“Em sẽ không bao giờ từ bỏ anh ấy đâu!”
Cô ta ngắt lời, nói. Hàn Đàm Diệp im lặng.
***
Sáng hôm sau anh tới bệnh viện tìm cô từ sớm, hôm qua chuyển hết đồ đã sang nhà mới, Nam Ngữ không về, nên có lẽ là cô ở bệnh viện với Kỳ Kỳ.
Mộ Hàn mở cửa bước vào, Kỳ Kỳ vừa trông thấy anh đã vui vẻ gọi baba, nhưng Mộ Hàn nhanh chóng giơ ngón tay lên môi, ra hiệu cho cậu nhỏ tiếng. Anh hỏi
“Mami đâu?”
“Mami đang ở bên trong ạ.”
Nam Ngữ lúc này đang nấu đồ ăn sáng, cô bê ra, nhìn thấy Mộ Hàn liền sững người lại một chút, bèn tránh ánh mắt của anh.
“Kỳ Kỳ, ăn sáng đi còn đi học.”
Nam Ngữ quay người đi vào trong, coi như không nhìn thấy anh. Mộ Hàn liền nắm lấy tay cô.
“Nam Ngữ, em sao vậy?”
Cô im lặng không đáp, khẽ giật ra khỏi tay anh. Chẳng lẽ cô lại nói rằng bây giờ trong lòng cô đang rất khó chịu, cô cảm thấy ghen khi anh ở bên cạnh một người phụ nữ khác hay sao?
Mộ Hàn càng sốt sắng, cứ thế ôm cô vào lòng dỗ dành.
“Sao thế? Nói cho anh biết đi, ai bắt nạt em? Anh sẽ trừng trị hắn ta.”
Nam Ngữ nghe anh nói thế, nhớ đến hôm qua suýt bị Đinh Dũng cưỡng ép, đột nhiên tủi thân. Trước giờ cô đâu phải là người yếu mềm thế đâu…
Anh nâng mặt cô lên, dịu dàng hỏi.
“Có chuyện gì em nói đi…”
Cô nhìn vào trong mắt anh, khịt mũi một cái rồi nói.
“Hôm qua anh đi đâu?”
“Anh đi đấm bốc với Hàn Đàm Diệp. “
“Anh nói dối.”
Mộ Hàn nghĩ thầm chẳng lẽ hôm qua cô nhìn thấy anh và Thẩm Nguyệt ở suối nước nóng?
“Mau nói thật cho em biết.”
Nam Ngữ không hề phát hiện ra dáng vẻ cô bây giờ như một hũ giấm chua.
Ánh mắt anh bỗng lộ ra ý cười, vòng tay ôm eo cô, nói
“Em ghen à?”
“Ai thèm!”
Cô đẩy anh ra nhưng Mộ Hàn đã ôm chặt cô.
“Đúng là em đang ghen rồi. Hôm qua anh thực sự đi đấm bốc cùng Hàn Đàm Diệp, điện thoại không chú ý nên hết pin, về nhà mới thấy cuộc gọi nhỡ của em, anh gọi lại nhưng em không nghe máy.”
Mộ Hàn giải thích, vậy thì tấm ảnh đó là ai đã gửi nó cho cô?
Nam Ngữ chăm chú quan sát vẻ mặt anh, Mộ Hàn sẽ không nói dối cô, thế là có người muốn anh và cô hiểu lầm lẫn nhau sao?
“Hôm qua anh đã gửi cho em một tấm hình.”
“Hình gì?”
Nam Ngữ mở điện thoại lên cho anh xem, Mộ Hàn xem xong bỗng nhiên nhíu mày.
“Không phải anh gửi.”
“Thế thì là ai?”
“Tấm hình này là Hàn Đàm Diệp chụp, có lẽ là do cậu ta gửi.”
Không phải có lẽ mà là chắc chắn rồi, tên Hàn Đàm Diệp này, chắc chắn sẽ biết tay anh!
Nam Ngữ không biết Hàn Đàm Diệp làm thế vì lí do gì, Mộ Hàn vuốt ve gò má phấn của cô, nói.
“Anh sẽ xử lí cậu ta.”
“Khoan đã.”
Nam Ngữ ngăn anh lại, “sao thế?”
“Anh đừng nói với anh ta vội.”
Mộ Hàn nhìn cô, nhéo mũi nhỏ “Tiểu yêu tinh, em muốn làm gì?”
“Phải xem anh ta muốn làm gì chứ…”