Hàn Đàm Diệp chạy theo anh, gọi hai tiếng “Mộ Hàn!”. Nam Ngữ không kịp nhìn thấy khuôn mặt của anh, chỉ nghe thấy cái tên Mộ Hàn.
Mộ Hàn…
Bóng dáng anh biến mất sau ngã rẽ, Nam Ngữ không để ý tới nữa, cô dập tắt thuốc lá rồi vứt nó đi, quay lại phòng của mình.
Hành lang của quán bar có phần tối tăm, các phòng bên ngoài thì giống nhau, Nam Ngữ không hề biết là mình đi nhầm phòng, cô thản nhiên đẩy cửa bước vào, mọi người nghe thấy tiếng động cũng đồng loạt ngẩng lên nhìn cô. Nam Ngữ nhìn các gương mặt hoàn toàn xa lạ, bối rối chỉ nói “xin lỗi” rồi định ra ngoài, nhưng mấy người đàn ông đã ngấm rượu trông thấy cô xinh đẹp lại nảy sinh ham muốn, nghĩ cô là phục vụ nên kéo cô lại trêu đùa.
“Cô em… đi đâu vậy, ở lại đây đi.”
Một người đàn ông thản nhiên quàng tay qua cổ cô kéo lại, hơi thở đậm mùi rượu của anh ta phả vào mặt cô khiến Nam Ngữ vô cùng khó chịu.
“Buông tôi ra!”
Nam Ngữ hơi lớn tiếng, hất tay của anh ta ra, anh ta bèn loạng choạng.
Hàn Đàm Diệp nhận ra đây là cô gái lúc nãy đây mà, anh ta huýt sáo một cái, còn Mộ Hàn bên cạnh ánh mắt vẫn lạnh tanh, không nhìn ra chút cảm xúc nào.
Nam Ngữ không để tâm đến bọn họ, muốn mở cửa rời đi một lần nữa nhưng lại bị chặn lại.
“Cô em, vào đây thì dễ mà muốn ra thì lại khó đấy.”
Anh ta nhìn thấy bộ dạng cô im lặng nhẫn nhịn thì càng vui hơn, bàn tay càn rỡ định sờ mó người cô.
“Cô em tên gì? Làm ở đây lâu chưa? Làm anh vui đi, anh sẽ cho em thật nhiều tiền.”
Anh ta buông lời thô bỉ.
Nam Ngữ cắn răng nhịn không đáp lời.
Anh ta nhớ lại cú đẩy ban nãy, thế là đẩy mạnh cô một cái rồi cười haha, bất ngờ cú đẩy đó lại khiến cô vô tình quỳ ngay trước Mộ Hàn.
Đầu gối bị va đập xuống sàn rất đau, cô nhăn chặt mi tâm, tay bám vào hai đùi của Mộ Hàn, gương mặt gần như sắp chạm vào chỗ đấy của anh, ánh mắt Mộ Hàn tối sầm lại. Tư thế của hai người vô cùng ái muội, nhìn anh bá đạo cao lớn còn cô lại nhỏ bé lọt thỏm giữa hai đùi, đã thế Nam Ngữ lại còn buột miệng thốt ra câu nói làm xung quanh mọi người càng “ồ” lên chọc ghẹo.
“Cứng quá…”
Hàn Đàm Diệp thích thú nhìn hai người bọn họ, Nam Ngữ bối rối ngẩng mặt lên nhìn thì chạm phải ánh mắt lạnh lùng của anh, gương mặt này… là người đàn ông lúc chiều đây mà…?
Cô đỏ mặt định đứng dậy giải thích thì Mộ Hàn lúc này mới lên tiếng.
“Ngon không?”
“Ồ…”
Lại thêm một tràng vỗ tay, cô lập tức đứng bật dậy rồi lùi ra cách anh một khoảng, thẹn quá hóa giận nói.
“Anh nói gì vậy? Tôi chỉ đi nhầm phòng thôi, vừa nãy rõ ràng là tôi không cố ý.”
“Chứ không phải là cô em cố tình nhào vào à?”
“Tôi không có!”
“Thôi đi cô em ơi, nhìn bề ngoài của cô em là biết muốn tiếp cận rồi, mà cô em cũng có mắt nhìn thật đấy, lại va đúng vào Mộ Hàn…haha..”
Người đàn ông kia tiếp tục nói, nói xong xung quanh còn hùa vào châm chọc cô thêm.
Mấy cô gái tiếp rượu vừa nhìn cô bằng ánh mắt khinh bỉ, lại vừa cười đểu.
“Mộ Hàn, nói gì đi chứ? Vừa nãy cậu bị cô ta chạm vào, cảm thấy thế nào?”
Nam Ngữ nhìn anh, anh lại chỉ liếc cô một cái lạnh lùng rồi quay mặt đi, vừa bị khinh bỉ vừa bị sỉ nhục, cô đã làm gì sai cơ chứ? Tất cả là tại bọn họ, lại còn thái độ của Mộ Hàn, anh ta không thèm nói năng gì cũng chẳng lên tiếng phản bác, cùng với bọn người kia thật y một giuộc với nhau. Nam Ngữ cảm thấy mình đúng là ngu si khi đã nghĩ rằng anh ta có thể là ba của Gia Kỳ.
“Mộ Hàn sao có thể thích loại con gái mặt dày như cô ta chứ?”
Diệp Diệp đứng một bên đã sớm gai mắt với Nam Ngữ, buông lời sỉ nhục. Đến cô ta còn chưa được ở gần anh như thế mà Nam Ngữ lại dám mặt dày nhào vào đầy ái muội?!
Tất cả mọi người trong phòng đều biết Diệp Diệp thích thầm Mộ Hàn, đứng một bên quan sát trò vui. Đối với đám nhà giàu bọn họ thì gái đâu có thiếu, chỉ thiếu trò vui mà thôi.
Nam Ngữ muốn nhịn vì Gia Kỳ,nhưng mỗi khi tức giận là bản tính đại tiểu thư từ cốt tủy không chịu nhường ai từ ngày xưa bắt đầu phát tác.