Mục lục
Hoàng Gia Tiểu Kiều Phi
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Phụ tử chia tay, Tô Thịnh Dương lại như ngày thường thong thả tiến cung. Người bên ngoài cũng đã quen với vị Thống lĩnh đại nhân cực kỳ chăm chỉ này. Cho dù hạ triều cũng thường xuyên vào cung kiểm tra hình hình bên Kiêu Long Vệ. Nhất là trong chuyện thao luyện Kiêu Long Vệ thì vị thống lĩnh đại nhân trẻ tuổi này thủ đoạn cực kỳ nghiêm khắc. Cho dù tuổi trẻ cũng không hề lơ là giảm ý thức luyện tập, không nghỉ một ngày. Từ khi xây dựng Kiêu Long Vệ đến bây giờ mới bao nhiêu thời gian đâu, nhưng dưới thủ đoạn mạnh mẽ cứng rắn của Tô Thịnh Dương, đội ngũ quân binh đã có một khí thế hùng mạnh chưa từng có.

Do đó Tô Thịnh Dương tiến cung gặp hoàng đế cũng không khiến ai hoài nghi bất cứ điều gì. Hắn ta cứ thế đi thẳng một đường đến Sùng Minh Điện. Quản Trường An mới vừa từ trong đại điện lui ra ngoài, liếc mắt liền thấy Tô Thịnh Dương, lập tức cười mỉm tự mình chào đón, “Tô đại nhân, không phải là mới vừa hạ triều sao, sao đại nhân lại quay lại?”

Tô Thịnh Dương cười cười, “Quản công công, không phải là ta vừa về mới nhận được một tin tức, do đó lại vội vã quay lại yết kiến Hoàng thượng sao, không biết lúc này Hoàng thượng có rảnh không?”

“Ngài đến đúng lúc, Tô đại nhân chờ một chút, nô tài đi vào bẩm báo một tiếng.”

“Làm phiền công công.” Tô Thịnh Dương chắp tay với Quản Trường An.

Quản Trường An khẽ nghiêng người tránh đi rồi mới xoay người đi vào đại điện. Rất nhanh Quản Trường An liền đi ra mời Tô Thịnh Dương vào.

Trong đại điện Tiêu Kỳ buông tấu chương trong tay xuống, nhìn Tô Thịnh Dương vẫn mang một thân nhung trang đi tới, vừa cười vừa nói: “Tri Hành, cậu vội vã quay lại như thế, có chuyện gì sao?”

Tri Hành là tên chữ Tô Thịnh Dương, Tiêu Kỳ gọi hắn ta như vậy là tỏ rõ ý thân cận.

Tô Thịnh Dương cũng không dám có chút đắc ý nào, cực kỳ cung kính nghiêm túc trả lời: “Quả thật có một chuyện trọng yếu phải bẩm báo Hoàng thượng.” Lập tức liền kể lại mọi chuyện rõ ràng, cuối cùng tổng kết, “Nếu như chuyện này là thật, thì đặc biệt nghiêm trọng. Hoàng thượng mở khoa thi vốn là muốn tuyển hiền tài, ân trạch thiên hạ với những sỹ tử nghèo, bần hàn. Nhưng bây giờ lại bị người khác làm rối kỉ cương như thế, quả thật đáng giận đến cực độ. Nếu như không thể hành động ngăn cản, chỉ sợ sẽ tổn hại sâu xa.”

Tiêu Kỳ nghe mấy lời Tô Thịnh Dương nói, đầu tiên là sững sờ, sau đó lập tức giận dữ, “Được lắm, thật sự là giỏi, thật sự là hạ thần tốt của trẫm. Dám nghĩ ra phương pháp thế này, có thể thấy bọn họ quá càn rỡ to gan.”

Tô Thịnh Dương nghe vậy đầu cúi xuống thấp hơn, ngoài miệng lại nói: “Mở khoa thi, tuyển hiền sĩ, vốn là việc vì dân vì nước. Dù cho có tiểu nhân trong bóng tối hành động mưu mẹo nham hiểm, chỉ cần nghĩ ra đối sách cũng không đáng phải sợ hãi.” Triều đại này mở khoa thi vốn đã rất khó khăn gian nan, trong triều đình đa số quan viên đều đi lên bằng con đường tiến cử. Giờ lại gặp gỡ chuyện thế này, Hoàng thượng đương nhiên nổi giận.

Huống chi, khoa thi làm rối kỉ cương, thân là đế vương không thể không căm ghét, chuyện này quan hệ trọng đại đến chính sách cai trị quốc gia, nhất định không thể coi thường.

Tiêu Kỳ cười lạnh một tiếng, nhìn Tô Thịnh Dương hỏi: “Chuyện này là Tạ Hoàn nói?”

“Dạ, đúng là Tạ Các lão nói riêng với gia phụ.”

Lão thất phu Tạ Hoàn này, không trực tiếp bẩm báo với hắn, ngược lại đi vòng thắt gút tìm tới Tô Hưng Vũ, giảo hoạt đến cực độ.

“Nếu đã là như thế, chuyện này cần phải nghiêm tra. Tri Hành, ngươi mang người lập tức bí mật điều tra đối chiếu sự thật, nếu như đích thực không lầm, lập tức tìm những chứng cứ có liên quan.”

“Vi thần tuân mệnh.” Tô Thịnh Dương nói, “Nếu như là thật, mấy người này phải xử lý thế nào ạ?”

“Trước khi mở khoa thi thì không cần làm bất cứ hành động gì, tránh cho bọn tiểu nhân này biết được lài mưu đồ đối sách sau lưng. Trẫm sẽ tự có biện pháp xử trí bọn họ!”

“Dạ, vi thần cáo lui, lập tức sẽ đi thăm dò chuyện này.”

Sau khi Tô Thịnh Dương lui ra, Tiêu Kỳ ngồi một mình trong đại điện, trong không gian trống trải yên tĩnh, hắn thậm chí cũng có thể nghe được tiếng tim mình nhảy lên dồn dập.

Thật sự là rất giỏi, khó trách đám người Tào Quốc công sau khi phản đối kịch liệt lại an tĩnh lại, hắn còn tưởng rằng mấy người này đã buông tha, không nghĩ tới dám ở sau lưng nảy mưu mô thế này. Mấy đám thế gia kia, hàng năm đều có môn khách vào cửa không ít, trong số những người này đương nhiên cũng có người tài giỏi. Nếu bọn họ vì chuyện kia giả tạo xuất thân hộ tịch, đổi thành lương dân dự thi, lại thêm người chủ quản chuyện này vốn là người có quan hệ với thế gia, đương nhiên có thể thuận lợi qua cửa. Đợi đến sau khoa thi, chính mình bổ nhiệm người mới vào tam giáp, mấy người này dựa vào xuất thân lương dân trúng cử sau đó lại bán mạng làm việc cho thế gia. Lúc mình cần đến họ mới biết chuyện này thì phải tức đến chết được.

Mấy kẻ này, khinh người quá đáng!

Tự Cẩm đang đu dây trong Di Cùng hiên, bởi vì có đôi khi thật sự quá nhàm chán, nàng liền sai người ta làm một bàn đu dây để chơi đùa. Sau khi Tiêu Kỳ biết được liền sai Nội Đình Phủ làm hai cái cột cao lớn rắn chắc, chạm trổ sơn phết, dùng gỗ quý làm một bàn đu dây cho nàng. Bàn đu dây xa hoa thật sự khiến nàng vui vẻ mấy ngày.

Đang khoái trá ngồi trên bàn đu được Vân Thường đẩy, liền thấy Diện Mi vội vã từ ngoài điện đi vào. Tự Cẩm kêu Vân Thường dừng lại, nhìn Diện Mi hỏi: “Sao vậy?”

“Chủ tử, Hoàng thượng đến. Nô tỳ nhìn vẻ mặt Hoàng thượng rất không ổn, người cẩn thận chút.” Diện Mi hạ giọng nói.

Vì chiếc bàn đu dây khá lớn nên không thể để ở trong nhà chính, chỉ đặt ở hậu điện trong nội viện. Tự Cẩm nghe vậy liền xuống bàn đu dây, đứng chỗ đó để Vân Thường sửa sang lại xiêm y cho nàng, rồi mới nói: “Ta biết rồi.”

Không biết lại có chuyện gì chọc Tiêu Kỳ nổi giận, Tự Cẩm chỉ đành làm lính cứu hỏa ra trận một lần nữa, trong lòng vạn phần khổ bức.

Từ hậu điện đi lên hành lang gấp khúc, thẳng một đường tới tiền điện, vừa rẽ ngoặt, đi qua cửa bên, quả nhiên liền nhìn thấy Quản Trường An đứng trước cửa, nét mặt không biểu lộ gì. Vừa thấy Tự Cẩm đi tới, ánh mắt Quản Trường An sáng lên tựa như sói nhìn thấy thịt. Chỉ thấy hắn ta tự mình đón nàng, thi lễ một cái nói: “Nô tài thỉnh an Uyển Nghi chủ tử.”

Nịnh nọt như thế, thấy rõ lần này Tiêu Kỳ là thật sự tức giận.

Tự Cẩm bên ngoài thì cười nhưng trong lòng không cười nhìn Quản Trường An, “Chào Quản công công.”

Quản Trường An chỉ cảm thấy một luồng hơi lạnh chạy qua cổ, biết dáng vẻ nóng bỏng của mình làm chướng mắt Hi Uyển Nghi. Nhưng đây không phải là không có biện pháp sao, ai bảo Hi Uyển Nghi có biện pháp dụ dỗ được Hoàng thượng nguôi giận. Nếu như người khác có bản lãnh đó, hắn ta cần gì tới nơi này nhìn sắc mặt Hi Uyển Nghi chứ.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK