Mục lục
Hoàng Gia Tiểu Kiều Phi
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chỉ bằng chuyện chuyển khẩu là biết, dưới tình huống yếu thế như vậy mà Tiêu Kỳ còn xoay chuyển tình thế, đảo bại thành thắng chiếm được lợi ích nhiều nhất. Nếu cơ hội tới hắn tuyệt đối có thể cá muối xoay người.

So sánh hoàng đế với cá muối quả thực hơi thiếu lễ độ, nhưng cũng rất chính xác.

Trước mắt Hoàng đế thiếu nhất là cái gì? Tiền.

Làm thế nào mới có tiền, có tiền cũng không bị Hộ bộ chiếm lấy, quang minh chính đại trở thành tiền riêng của hoàng đế đây?

Việc này phải có kỹ xảo.

Dạo gần đây Tự Cẩm luôn luôn nghĩ tới vấn đề này, nàng cũng thật sự nghĩ ra biện pháp, nhất là trong chuyện này người nhà nàng phải hoàn thành thật tốt đẹp cho hoàng đế thì tương lai sau này đợi đến khi hoàng đế thực sự nắm quyền lực trong tay, người nhà nàng mới có thể chân chính trở thành cận thần của thiên tử, nhận được trọng dụng. Nếu không, chẳng phải là làm quần áo cho người khác mặc.

Vậy thì quá ngốc rồi.

Cứ như vậy, viết một phong thư Tự Cẩm phải sửa chữa bảy tám lần, sau đó mới viết hoàn chỉnh phong kín lại. Nàng đứng lên xoay cổ tay một lúc. Mặc dù lúc viết lòng nàng đầy tin tưởng nhưng cũng không biết khi phong thư này gửi đi, Tiêu Kỳ sẽ có phản ứng gì.

Trong cuộc đời mỗi người sẽ gặp phải rất nhiều ngã rẽ, mỗi lần xoay người đều là một ván bạc, đây là lần đầu tiên Tự Cẩm quyết định lựa chọn khi tới nơi này.

“Vân Thường.”

“Có nô tỳ.” Vân Thường vén rèm đi vào, hành lễ với Tự Cẩm, “Chủ tử dặn dò gì ạ?”

Trong phòng còn tràn đầy mùi mực, Tự Cẩm cầm bức thư trên bàn đưa cho Vân Thường, “Ngươi kêu Trần Đức An mang phong thư này đến ngự tiền, thỉnh cầu Quản công công trình lên Hoàng thượng.”

Vân Thường ngẩn người, hiển nhiên không nghĩ chủ tử của nàng ta còn dám viết thư cho Hoàng thượng, hơi do dự một lúc rồi mới nói: “Chủ tử, nếu như bị người khác biết chuyện này thì không tốt.”

“Ta biết rồi.” Tự Cẩm đương nhiên biết rõ, “Cho nên chuyện này nhất định phải giữ bí mật.”

“Vâng.” Vân Thường nghiêm cẩn cất phong thư vào tay áo, “Vậy nô tỳ đi nói với Trần Đức An, kêu hắn ta phải cẩn thận.”

Tự Cẩm gật gật đầu, “Đi đi.”

Nhìn theo Vân Thường ra ngoài , Tự Cẩm lại ngồi một mình trên sạp lớn, tâm trạng không vui, bất giác cảm thấy ưu thương. Tình trạng này giống như tâm lý vừa trải qua kỳ kiểm tra cuối, chỉ còn chờ nhận phiếu điểm.

Bản thân cảm thấy kết quả sẽ tốt nhưng lúc nhận phiếu điểm thì ngược lại, cũng không biết sau khi Tiêu Kỳ sem thư xong sẽ có phản ứng gì.

Từ lúc nàng thăng cấp thành Hi Tần, trong Di Cùng Hiên thay đổi rất nhiều. Do Hoàng đế thường xuyên đến dùng bữa nên bốn phía trong này đều có đồ của hắn. Trên bàn sách là giấy và bút mực hắn thường dùng, từng xấp giấy chồng lên nhau chỉnh tề là do một tay nàng sắp xếp. Ở góc bàn bày một lư hương ba chân bằng đồng, vì lau chùi thường xuyên nên rất sang, thời tiết càng ngày càng lạnh nên thường xuyên đốt hương, lại thêm một hộp mực tinh xảo xinh đẹp mạ vàng khắc hoa xuân ấm áp.

Trên giường lớn gần cửa sổ bày một cái bàn chạm trổ gỗ tử đàn, trên bàn đặt tủ con khắc hình cây trúc, ngăn tủ bên trong đặt ba bình ngọc vẽ cảnh xuân, một cây san hô cao cỡ bàn tay. Vật này cực hiếm vì thời này vận chuyển hàng hóa bằng đường thủy còn chưa phát triển. Mấy thứ trên kệ phần lớn đều là do Tiêu Kỳ ban thưởng, hắn nhìn mấy đồ trang trí của phần lệ Tần vị quá ít ỏi, không vừa mắt. Tự Cẩm mỗi lần nghĩ tới đây đều muốn trợn trắng mắt, đã không có gì mà còn muốn phô bày giàu sang. Bên kia đặt mấy thứ đều là đồ của Tiêu Kỳ, có sách hắn tiện tay mở xem, chưa đọc hết thì kẹp phiếu giữ sách vào đó. Còn có mấy con dấu gỗ hắn tự tay khắc trong lúc rảnh rỗi, phần lớn đều là bán thành phẩm, để lung tung cũng có năm sáu cái.

Không nhìn kỹ thì không thấy gì, giờ Tự Cẩm ngồi tinh tế quan sát mới phát hiện, trong phòng của nàng lại có nhiều thứ của hắn như vậy, trong lúc vô tình cuộc sống của nàng và hắn hình như đã đan xen cùng một chỗ.

Mà lúc này, Tiêu Kỳ cũng đang ngồi trong thiên điện của Sùng Minh Điện, nhìn mỗi chỗ trong phòng đều là mấy vật Tự Cẩm lưu lại. Chỗ này đặt cây quạt, kia đặt giỏ may vá thêu thùa, bên trong miếng vải đang thêu đường nước gợn sóng vẫn chưa hoàn chỉnh. Trên giường là cái gối mềm rất lớn mà nàng thích nhất, do nàng sai cung nhân làm lại, nói là gối lớn sẽ dựa thoải mái hơn. Sau này hắn cũng lấy ngồi thử thì thấy thoải mái hơn thật. Thỉnh thoảng lúc nhàn rỗi hai người còn đùa giỡn nhau cũng hay lấy chiếc gối này ném.

Trên mặt bàn đặt một hộp nhỏ, bên trong tràn đầy trân châu lớn nhỏ đủ loại. Lúc Tự Cẩm rảnh thích ngồi xâu hạt châu thành chuỗi chơi, hắn liền tìm cho nàng một hộp đầy trân châu, vẫn còn nhớ rõ ngày hắn đưa cho nàng nàng rất vui mừng.

Chao ôi.

Tiêu Kỳ hơi phiền loạn, từ khi nào mà chỗ hắn nghỉ ngơi lại bày đầy những đồ vật của nàng. Mặc kệ nhìn chỗ nào thì hình như cũng có thể thấy bóng dáng nàng.

Lại nhớ tới mấy lời nàng nói hôm đó, Tiêu Kỳ liền lại bực bội. Làm Hoàng đế mà nghẹn tới mức này thì đâu chỉ bất lực, quả thực là vô cùng nhục nhã!

Không thể bình tĩnh nổi!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK