Chương 27: Bị coi thường trắng trợn
Tự Cẩm không phải không suy nghĩ cẩn thận xem mình sai ở đâu. Nhưng hoàng đế tức giận thì hẳn mình đã sai, chỉ là nhất thời chưa nghĩ ra mà thôi.
Tiêu Kỳ nhìn khuôn mặt non nớt của nàng, sự tức giận trong lòng cũng dần dần tan đi. Để một chủ tử phải nhìn nét mặt mấy nô tài mà sống, chuyện này không khiến hắn giận sao? Trong cung này, phủng cao giẫm thấp là chuyện thường đã có từ lâu. Ngày xưa khi hắn chưa là thái tử, còn sống trong cung mà chưa xuất cung xây phủ riêng cũng không ít lần phải chịu những nô tài này lên mặt khinh thị.
Nhưng lúc đó khác. Lúc đó phụ hoàng hắn vẫn nắm quyền, hắn chỉ là một hoàng tử chưa có tiền đồ. Trong cung rộng lớn này có ba bốn ngàn cung nữ, thái giám. Đông nô tài như thế thì việc xem xét chủ tử, nịnh trên chèn dưới rất bình thường.
Lúc đó, suộc sống của hắn cũng trôi qua nơm nớp lo sợ. Dù bị bọn nô tài này chọc tức cũng không dám làm gì bọn họ. Bọn họ biết rõ, các hoàng tử sẽ không dám nói gì trước mặt phụ hoàng. Người quản lý Nội Đình Phủ là người được phụ hoàng trọng dụng. Ngươi nói bọn họ làm không tốt không phải là đánh mặt Hoàng thượng sao?
Không ai dám làm chuyện đó.
Nhưng bây giờ không giống rồi. Hôm nay hắn đã ngồi trên ngai vàng, nhìn tần phi của mình phải chịu sự chèn ép của bọn nô tài, cảm giác bất lực từ thời niên thiếu trỗi dậy làm hắn không thở nổi.
Mặt hắn sạm lại khi nhớ tới chuyện xưa. Đến khi phục hồi tinh thần bèn nhìn thấy nét mặt căng thẳng của Tự Cẩm, trán lấm tấm mồ hôi. Thấy vẻ mặt nàng như vậy, hắn lại bất giác nhớ tới ngày xưa mình cũng nơm nớp lo sợ trước mặt phụ hoàng, chỉ lo mình nói một lời sai, làm việc không tốt sẽ bị phụ hoàng trách tội.
“Lại đây.”
Thật ra Tự Cẩm rất căng thẳng. Nếu nàng biết rõ mình sai ở đâu còn có thể lấp liếm cho qua. Nhưng cơ bản là không biết chút nào, nhìn mặt hoàng đế ngày càng cau lại, nàng lại sợ mình vừa mới trải qua vài ngày tốt lành lại bị đưa trả về.
Nàng chỉ muốn được thưởng thức bữa cơm ngon lành, không được ăn ngon thì sống có ý nghĩa gì chứ?
Nghe hoàng đế gọi, sự căng thẳng trong lòng Tự Cẩm bỗng chùng lại. Nàng cẩn thận bước tới, đặt tay mình vào bàn tay Tiêu Kỳ, chỉ cảm giác bàn tay hắn vừa khô vừa ấm, lại không nghĩ tới tay mình toàn mồ hôi…
“Trẫm không giận nàng.”
Tự Cẩm nghe được câu này cả người thả lỏng, mắt như tỏa hào quang.
Tiêu Kỳ nhìn nét mặt nàng vừa rồi còn ưu sầu, một lát sau đã tươi tỉnh hớn hở cũng rất thu hút.
Thấy Tiêu Kỳ cười Tự Cẩm lại xấu hổ. Lúc nào vị Hoàng đế này cười cũng kỳ lạ như thế, không biết vì sao giận, không hiểu lý do cười. Khó trách ai cũng nói hoàng đế là người khó hiểu nhất trên đời.
“Vậy vì sao Hoàng thượng tức giận?” Tự Cẩm vẫn cảm thấy nên hỏi kỹ chuyện đó thì sau này mới có thể biết mà tránh. Hồi hộp kiểu này chỉ nên trải qua một lần, không thể có lần tiếp theo.
Nhìn ánh mắt, nét mặt Tự Cẩm vẫn còn sợ hãi, Tiêu Kỳ gõ nhẹ lên trán nàng, khẽ thở dài. Hắn cũng băn khoăn chuyện lúc mình còn là hoàng tử, chịu bao nhiêu thiệt thòi, khuất nhục cũng không bao giờ kể cho người khác. Chuyện này có liên quan đến tôn nghiêm của hoàng đế.
“Được rồi, nói với nàng nàng cũng không hiểu.”
Tự Cẩm: …
Đây là bị coi thường trắng trợn.
.
“Nàng chỉ cần nhớ duy nhất một điều, nàng là chủ tử, người Ngự thiện phòng là nô tài. Nếu dám thất lễ với nàng chính là tội bất kính. Chủ tử sợ nô tài thì ra thể thống gì chứ?” Tiêu Kỳ nhìn Tự Cẩm, nói nhấn mạnh từng câu từng chữ.
========
Chương 28: Đây đều là phúc của Tô thái nữ
Tự Cẩm nghe hắn nói như vậy cũng sững sờ, im lặng đứng ngẩn người một lúc lâu.
Chuyện cười, ai mà chả biết nàng là chủ tử của mấy nô tài trong Ngự thiện phòng. Nhưng chủ tử như nàng thật sự có thể áp đảo mấy nô tài đó sao?
Đương nhiên là không thể.
Nếu bây giờ hoàng đế vẫn chưa quan tâm tới nàng, nàng vẫn còn ở Y Lan Hiên rách nát mà dám cáo trạng mấy nô tài trong Ngự thiện phòng coi thường chủ tử, hoàng hậu hay hoàng đế sẽ chủ trì công đạo cho nàng đây?
Chưa biết chừng Hoàng hậu nương nương bận rộn bao nhiêu việc trong hậu cung cũng không ngại bắt nàng quỳ nghe răn dạy khiển trách như Tôn thái nữ.
Nàng cũng sợ mình mạng lớn mà.
Vì chuyện đó mà đắc tội người của Ngự thiện phòng, không chừng cơm lạnh canh thiu còn chẳng có mà ăn, lại còn khổ hơn.
Nhưng những lời này Tự Cẩm không thể nói. Hoàng đế không biết ư? Đương nhiên không phải. Có điều chính hoàng đế cũng chưa chắc có thể trị tội mấy nô tài đó, nếu không truyền ra ngoài lại bị mang tiếng bất nhân.
Từ xưa đã là vấn đề khó, hoàng đế quyền khuynh thiên hạ lại tranh chấp với mấy thái giám, khó tránh ảnh hưởng đến khí độ đế vương.
Hơn nữa, mấy người kia cũng không ngu, Trước mặt hoàng đế bọn họ đương nhiên không dám bất kính, nhũn như con chi chi. Không những thế còn tìm đủ mọi cách lấy lòng, làm Hoàng thượng vui. Cứ thế, hoàng thượng sao lại vì một vài phi tử không được sủng ái mà chịu tiếng bất nhân?
Không bao giờ.
Nghĩ thật buồn.
“Vâng, thần thiếp nhớ kỹ .” Tự Cẩm cúi đầu đáp, nhớ kỹ là một chuyện, nhưng chưa chắc nàng sẽ làm như thế.
Tự Cẩm cúi thấp đầu nên Tiêu Kỳ cũng không thấy nét mặt ánh mắt nàng, dù sao cũng phải để mấy nô tài trong cung này cẩn thận làm việc, đỡ phải gây chuyện. Hắn vỗ tay Tự Cẩm, cười hỏi: “Nàng nói trẫm nghe mì tơ cuộn là gì vậy?”
***
Trong hoàng cung, Ngự thiện phòng là một nơi rất quan trọng. Đồ ăn dâng cho chủ tử, lỡ xảy ra chuyện gì thì chịu tội cả nhà rơi đầu. Cho nên trong đó có ba vị đại tổng quản, giám sát lẫn nhau, mười vị tổng quản chia nhau quản lý, còn các tiểu thái giám ở dưới thì nhiều không đếm xuể.
Bây giờ Ngự thiện phòng chia thành 3 bộ phận, Lữ Thăng Vinh cầm đầu một nhóm, là người của hoàng hậu, nhóm Phí Lương Công là tay chân của quý phi, còn lại Nhạc Trường Tín và mấy người nhóm mình duy trì trung lập.
Người của Di Cùng Hiên đến nói muốn làm mì tơ cuộn, Lữ Thăng Vinh và Phí Lương Công đương nhiên không coi trọng Thái nữ nhỏ bé của Di Cùng Hiên, kêu bận rộn không làm. Hai người họ nói phải chuẩn bị đồ ăn cho hoàng hậu và quý phi. Do đó việc này đến tay Nhạc Trường Tín.
Từ hôm qua Nhạc Trường Tín đã tự tay mình làm món mì tơ cuộn này. Hắn ta làm được khá nhiều, nhưng lại không thể làm nhỏ như vậy. Vì chuyện đó mà hắn ta trằn trọc cả đêm. Sáng sớm nay lại bắt đầu nghĩ xem phải dung cách gì, lực như thế nào mới có thể làm sợi mì vừa dài vừa nhỏ. Trên thớt đặt một khối bột mì đã nhào, ủ được nửa canh giờ.
Tiểu thái giám Phong Cảnh Minh bái Nhạc Trường Tín làm sư phụ nên đương nhiên cùng nhóm với hắn ta. Lúc ấy y cũng đang chạy vào phòng bếp. Người của Ngự thiện phòng chia thành ba phe, vừa vặn trụ ở ba gian phòng lớn. Ba đại tổng quản mỗi người chiếm một gian. Làm cách này có thể quản lý mấy người phía dưới chặt chẽ, ai muốn vào phòng người khác cũng phải bị kiểm tra giám sát.
“Sư phụ, nghe được rồi.” Phong Cảnh Minh lau mồ hôi trên mặt, cười tươi chào sư phụ “Lão nhân gia ngài quá giỏi, quả nhiên Hoàng thượng đi Di Cùng Hiên.”
Nhạc Trường Tín vừa nghe thì thở phào nhẹ nhõm, rồi lại nghe đồ đệ của mình đứng bên cạnh cười nói, “Sư phụ, ngài dạy con đi, sao ngài lại đoán được vậy, quả là giỏi.”
“Tiểu tử ngươi lông đã dài tới đâu mà đòi bay, mau làm việc đi!” Nhạc Trường Tín vỗ đầu Phong Cảnh Minh, cười khẽ rồi bưng ly trà lên uống, sau đó lại tự mình vén tay áo lên nhào bột.
Sao hắn ta lại nghĩ ra? Hoàng thượng ăn hết một ly thủy tinh sữa chua, chuyện lạ thế có thể xảy ra thì bây giờ đến Di Cùng Hiên ăn thử mì tơ cuộn có gì lạ?
Ha ha, cuối cùng Nhạc Trường Tín hắn ta cũng có ngày nở mày nở mặt trước mặt hoàng thượng.
Nói đến chuyện này đều là phúc của Tô thái nữ, chà chà, ai dám nghĩ tới vị kia còn có phúc khí như hôm nay.