Chương 25: Dọa nàng sợ hết hồn thế
Khó trách nhìn rực rỡ thế kia, bên trong toàn trái cây. Nhớ tới nét mặt Tự Cẩm lúc ăn cơm, nàng có thể nghĩ ra đồ ăn này cũng không kỳ lạ gì.
Đàn ông thường không thích mấy món tráng miệng ngọt của con gái, dù vậy hắn vẫn múc một muỗng nếm thử. Sắp tới trung thu nhưng buổi trưa vẫn rất nóng, sữa chua ướp lạnh toát, hương trái cây ngọt ngào, đưa vào miệng cũng thấy sảng khoái.
Quản Trường An đứng thẳng bên cạnh nhìn thấy Hoàng thượng múc từng miếng từng miếng chậm rãi, rồi ăn hết ly sữa chua, bất giác kinh ngạc.
Tiêu Kỳ hình như còn thòm thèm, nhìn ly thủy tinh đã hết nhẵn rồi quay sang Quản Trường An hỏi: “Trừ cái này, Tô tiểu chủ còn kêu phòng ăn làm gì nữa?”
Quản Trường An ở trước mặt hoàng thượng hầu hạ nhiều năm như thế nên làm việc gì cũng cẩn thận chu đáo chặt chẽ, sớm biết Hoàng thượng sẽ hỏi. Trong lòng hắn ta cân nhắc kỹ càng rồi mới đáp: “Cái khác thì không nghe thấy nhưng trưa nay nghe người bên ngự thiện phòng nói tô tiểu chủ muốn ăn cá kho tộ, còn kêu một chén mì tơ cuộn. Ngự thiện phòng đang lo lắng, không biết mì tơ cuộn là gì ạ.”
Tiêu Kỳ nheo mắt, bất giác tò mò “Đi xem một chút.”
“Dạ.” Quản Trường An vội vàng đi theo, trong lòng còn chưa kịp nghĩ ra, sao Hoàng thượng lại đột ngột có hứng thú với đồ ăn. Trước đây chưa từng có chuyện này, trên cơ bản đều là Ngự thiện phòng dựa theo thực đơn ẩm thực bốn mùa làm, ngẫu nhiên cũng sẽ có thêm vài món mới nhưng cực hiếm.
Cho nên nhiều năm như thế mà trong Ngự thiện phòng cũng không biết rõ Hoàng thượng thích ăn gì. Hôm nay món nhạt, ngày mai món mặn, cả ngày người của Ngự thiện phòng đều thay đổi đa dạng món ăn dâng Hoàng thượng mà cũng không khiến Hoàng thượng khen một tiếng. Tô tiểu chủ chỉ dùng cái ly thủy tinh, Hoàng thượng liền để ý?
Vậy mấy người của Ngự thiện phòng tức chết mất.
Trong lòng nghĩ như thế, Quản Trường An vẫn nhanh nhẹn đi theo Hoàng thượng tới Di Cùng Hiên, trước khi đi còn kêu Đồng Ý đến Ngự thiện phòng. Hắn ta có nhiều giao tình với người của Ngự thiện phòng. Bây giờ cũng vui lòng giúp họ, dù sao cũng không thiệt thòi.
Ha ha.
Tiêu Kỳ không kêu người thông báo mà trực tiếp đi vào. Vào đến cửa hắn nghe the thấy tiếng người nói chuyện bên trong bèn đứng lại nghiêng đầu lắng nghe.
Hoàng đế nghe lén thì không ai được biết. Quản Trường An liền đuổi hết mấy người không liên quan ra ngoài. Bản thân hắn ta cũng cúi đầu khom lưng đứng phía xa. Tuy trong lòng hắn ta cũng tò mò Tô Thái Nữ, nhưng tất cả đều là chủ tử. Là nô tài không được nghe lén chuyện của chủ tử.
“Người bên Ngự thiện phòng nói họ làm không được, không biết tiểu chủ nói mì tơ cuộn là cái gì. Mì chính là mì, họ chưa từng thấy mì tơ cuộn, cũng chưa từng làm qua. Ngay cả đại đầu bếp tối qua nghĩ cả đêm, hôm nay cũng tới đây với Trần Đức An, nói nhờ tiểu chủ chỉ điểm thêm.”
“Chỉ thế nào đây? Chính là kéo sợi mì xong thì đặt xuống cuộn lại, nhìn xem không giống một cuộn mì tơ sao?”
“Nhưng họ nói là không kéo được mảnh như thế, kéo thêm ra thì đứt rồi.”
Tiếng nói trong phòng dừng lại một lát, sau đó Tiêu Kỳ lại nghe giọng Tự Cẩm sốt ruột “Ta chỉ nghĩ vậy thôi, cũng không phải kêu họ làm nhỏ như vậy. Ngươi mau đi nói với họ, đừng làm người ta khó xử, làm không được cũng không sao.”
Nghe giọng Tự Cẩm có vẻ lo lắng, hình như sợ mình làm khó ngự thiện phòng, Tiêu Kỳ cảm thấy hơi buồn cười. Người của Ngự thiện phòng không phải có trách nhiệm làm các chủ tử ăn thấy ngon miệng sao?
Vậy mà kêu khó xử?
Chẳng qua có một chén mì mà dọa nàng sợ hết hồn thế.
========
Chương 26: Làm hắn tức chết
Tiêu Kỳ cũng không đi vào ngay, ngược lại hắn nghe khá thú vị, không biết các nàng sẽ nói tiếp điều gì.
Trong phòng, Vân Thường thấy tiểu chủ lo lắng thì không nhịn được cười, khẽ khuyên nhủ: “Tiểu chủ không cần gấp, bây giờ người của ngự thiện phòng đang muốn lấy lòng chủ tử mà, đâu còn như ngày xưa chúng ta phải nịnh bợ họ. Tiểu chủ muốn ăn mì tơ cuộn, không làm được là do họ kém, ai dám nói người kén chọn chứ, ai có gan đó đây.”
Tự Cẩm nghe vậy thở dài, nhớ tới những ngày đó rồi nhìn lại bây giờ, y như một giấc mơ. Lúc ấy, để có được bữa cơm ấm nóng, Trần Đức An phải cúi mình nịnh nọt mấy người của ngự thiện phòng, coi họ như ông như bà để cầu cạnh. Giờ chẳng qua hoàng đế ban thưởng nàng vài thứ, họ đã khẩn trương ngay lập tức.
Nhưng càng là mấy người này càng không nên đắc tội, Tự Cẩm nói với Vân Thường “Thà đắc tội quân tử không đắc tội tiểu nhân. Người của Ngự thiện phòng đều là mấy người miệng lưỡi trơn tru xảo trá, ta không muốn một ngày nào đó Hoàng thượng không quan tâm đến ta thì bọn họ lại lôi chuyện cũ ra nói”
Vân Thường ngẫm nghĩ cũng thấy đúng bèn nói: “Vậy để nô tỳ nói với Ngự thiện phòng ạ?”
“Mau lên, đừng làm cho người ta khó xử .” Tự Cẩm quả thật không muốn kết thù oán với Ngự thiện phòng. Nghĩ xem ngươi phải ăn cơm cả đời mà. Ngày hôm nay ngươi gây khó cho người ta, ngày mai này sẽ phải ăn nước miếng của họ. Cho nên nàng nguyện ý đấu trí với hoàng hậu và quý phi chứ không muốn cùng mấy người của Ngự thiện phòng kết ân oán. Dù sao người thua thiệt cũng là nàng, không có chút lời nào hết.
Vân Thường bị chủ tử đuổi đi, vừa ra cửa liền nhìn thấy người bên ngoài. Nàng ta sợ đến mức “nhất phật xuất thế nhị phật thăng thiên” (ý là hồn vía lên mây), vội vàng quỳ xuống hành lễ, toàn thân run rẩy.
Hoàng thượng ở bên ngoài bao lâu rồi chứ?
Nghe tiếng động bên ngoài, Tự Cẩm trong phòng cũng bị dọa ngây người, vội vàng đi ra ngoài đón.
Tiêu Kỳ nhìn hai chủ tớ quỳ dưới đất nói: “Bình thân.”
“Tạ ơn Hoàng thượng.” Tự Cẩm trong lòng thắc thỏm, cúi thấp đầu từ từ đứng lên, nháy mắt với Vân Thường đứng cạnh, ý bảo nàng ta mau chóng đi.
Vân Thường lùi lại đi ra ngoài. Nàng ta không thể đi ngay, dù sao cũng phải pha trà dâng Hoàng thượng trước đã. Trong này làm gì còn ai hầu hạ, tiểu chủ sợ đến hồ đồ rồi.
Giờ phút này Tiêu Kỳ không vui, nét mặt lạnh lẽo đi vào trong phòng. Tự Cẩm nhìn hắn biết ngay tình hình không khả quan, chắc là đang tức giận.
Chắc Hoàng thượng đã nghe mấy lời nàng nói với Vân Thường. Nhưng nàng có nói gì chọc giận hắn đâu?
Hắn giận cái gì chứ?
Tiêu Kỳ tức tối ngồi trên sập lớn. Tự Cẩm cũng không phải đứa trẻ mười ba tuổi, thấy hắn tức giận làm sao dám tới ngồi. Nàng nghĩ mãi cũng không nhớ ra mình đã nói sai điều gì. Đang tự xét mình thì nghe hoàng đế nói “Nàng biết tội chưa?”
Tự Cẩm muốn khóc, trong lòng âm thầm chửi rủa. Nàng quả không biết mình sai chỗ nào. Nhưng hoàng đế nói nàng có tội thì nàng phải có tội, lập tức cúi dầu nhận tội, “Thần thiếp biết sai rồi.”
Tiêu Kỳ còn tưởng rằng nàng sẽ giải thích mấy câu, ai biết người này nhận tội rất gọn gàng, thật khiến cho hắn vừa tức giận lại cảm thấy buồn cười, “Vậy nàng thử nói xem nàng có tội gì?”
Lập tức thấy đầu Tự Cẩm cúi thấp hơn nữa, nhưng không nói câu nào. Tiêu Kỳ hiểu ngay, nàng không biết mình sai cái gì.
Không biết mình sai cái gì lại còn dám dứt khoát nhận tội như thế.
Làm hắn tức chết!