Chương 43: Lão tử là hoàng đế, ngươi dám coi ta như đồ chơi sao?
Tần phi trong cung, mang thai hai tháng mà vẫn im lìm không nói, che giấu đến Tết trung thu mới để lộ ra. Giờ không biết là do Tiền tài tử tự lên kế hoạch hay là bị người khác tính kế . Nếu do chính Tiền tài tử tự quyết định thì phải nói Tiền tài tử không tin cả hoàng đế, giấu giếm quá chặt chẽ cẩn mật. Nếu bị người khác hãm hại thì hẳn người giật dây kia muốn mượn tay hoàng đế trị Tiền tài tử tội khi quân.
Người trước coi hoàng đế như tên ngốc dễ lừa.
Người sau coi hoàng đế như cây đao giết người.
Dù là lý do gì, đừng nói Tiêu Kỳ mà ai bị đặt vào tình thế đó đều không thể vui vẻ được.
Lão tử là hoàng đế, ngươi dám coi ta như đồ chơi sao?
Hiểu rõ chuyện này, đương nhiên Tự Cẩm muốn tránh né, không dám nhắc một chữ nào đến chuyện của Tiền tài tử. Nếu nói đúng thì nàng là người xui xẻo nhất, không phải sao? Người khác chọc tức hắn, hắn lại đến chỗ nàng phát hỏa, thật là không có thiên lý.
“Hoàng thượng, người ăn chút gì trước đã. Thần thiếp gọi lẩu bên Ngự thiện phòng, giờ cũng ăn được rồi.” Người đói bụng lại còn tức giận, hai phương diện này mà gặp nhau thì hiệu ứng ghê lắm, nàng cũng không muốn bị chuyện của Tiền tài tử liên lụy mà chịu phạt.
Tiêu Kỳ rất đói bụng, cũng biết chuyện của Tiền tài tử không liên quan gì tới Tự Cẩm, đến đây khiến nàng sợ hãi cũng không thỏa đáng bèn nhìn nàng, “Kêu bọn họ lấy thêm một bộ bát đũa, nàng cùng ăn với trẫm.”
“Vâng.” Tự Cẩm gọi Vân Thường vào hầu hạ, kêu nàng ta mang thêm một bộ chén đũa, rồi đưa mắt ý bảo nàng ta đi gọi thêm thức ăn, chút đồ ít ỏi này không đủ hai người ăn.
Vân Thường nhanh chóng đi ra rồi trở về cũng rất mau, trên tay bưng một cái khay gỗ lớn chạm trổ hoa văn, trong đặt một bộ chén đũa, tay kia cầm hộp cơm màu đỏ sẫm cao ba tầng. Tự Cẩm nhìn thoáng qua thì biết ngay nhất định Trần Đức An thấy hoàng đế đến lại chạy vội tới Ngự thiện phòng kêu thêm cơm, tiểu tử này rất thông minh.
Một tầng bên trong bày ra một chén gà xào măng, tôm hấp hẹ, gân hươu hầm, sụn heo, rau trộn, ngó sen muối chua ngọt, hêm đĩa thịt bò kho. Tầng khác có canh gà, cháo tổ yến, vịt om đậu. Thêm một tầng khay vẽ hoa hướng dương bày năm sáu chèn chè bát bửu.
Chè bát bửu này cũng do Tự Cẩm kêu Ngự thiện phòng làm, nghe nói món này chính là món tráng miệng Càn Long yêu thích nhất. Gồm có tám loại phục linh, củ từ, hạt đậu, ý dĩ, hạt sen, long nhãn, táo, gạo nếp được nghiền nhỏ, thêm đường phèn nấu chín nhừ.
Chè bát bửu rất thơm ngon, còn có thể bồi bổ sức khỏe nên Tự Cẩm rất thích ăn.
Vừa nhìn cũng biết mấy đồ ăn này không phải phần lệ của nàng, đương nhiên do Trần Đức An nói với Ngự thiện phòng chuẩn bị cho hoàng đế.
Nồi lẩu đất sôi lục bục, bên trong có đậu phụ, miến rong, rau tươi, các loại nấm, vừa thơm vừa tươi. Tự Cẩm đói không nhịn được, cầm thìa bạc múc một chén nước nóng hổi cho Tiêu Kỳ khẽ nói: “Hoàng thượng ăn canh nóng trước cho ấm bụng.”
Kể từ sau ngày cùng dùng cơm và gắp thức ăn cho Hoàng đế, Tự Cẩm thường xuyên gắp đồ ăn cho hắn. Ngay từ đầu nhìn thấy, Quản Trường An còn muốn nhắc nhở vài lời. Sau này, thấy Tô thái nữ quá kiên trì, không biết thẹn thùng, lại thấy Hoàng đế cũng không phản đối hắn ta liền biết ý, coi như không thấy không nghe không biết, giả làm người chết. Giờ phút này hắn ta đứng ở góc nhà y như cọc gỗ, đầu cúi thấp, mí mắt không động đậy một chút nào.
Tự Cẩm cũng rất bội phục hắn ta, tên khốn kiếp này chỉ giỏi giả vờ giả vịt.
Quản Trường An chỉ thấy chán nản vì cứ tưởng Hoàng đế thế nào cũng trách mắng Tô thái nữ vài câu, người nhát gan kia khẳng định sẽ sợ mất mật. Ai ngờ đâu người ta chỉ cần vài món ăn đã dụ dỗ hoàng thượng vui vẻ lại.
Bản lĩnh này không ai có được nha.
Có điều chuyện này e là chưa xong. Tiền tài tử có thai vốn là chuyện vui nhưng lại chọc giận Hoàng thượng. Nếu nàng ta có vài phần bản lĩnh như Tô thái nữ, sợ rằng sau chuyện đó Hoàng thượng sẽ tấn vị cho nàng ta.
Ha ha, đáng tiếc nàng ta không có phúc phần này!
=======
Chương 44: Quá mất mặt uy phong tổ tông!
Một bữa cơm ăn ấm áp cả người, thêm chút cay của ớt làm đỏ mắt. Tiêu Kỳ bị vị cay này làm cho mắt đỏ lên, miệng lưỡi bỏng rát nhưng chỉ qua một lát thì hết.
Tự Cẩm ngồi cạnh bên cũng mặc kệ hắn, nàng biết rõ trong lòng hoàng đế đang khổ sở nhưng chuyện đó nàng không dám nhắc đến một chữ. Nàng chỉ ngồi đó gắp những miếng thật ngon cho hắn, tiện thể kể vài chuyện xưa thú vị mà phần lớn là chuyện do ký ức của nguyên chủ còn sót lại, có liên quan đến nàng ta lúc còn ở nhà.
“Tỉnh Khúc Châu là nơi địa linh nhân kiệt, dân chúng an bình, người tài giỏi xuất hiện lớp lớp, hóa ra nàng cũng sinh ra ở một chỗ rất tốt.” Phục hồi tinh thần lại, Tiêu Kỳ mới cảm thấy những hành vi của mình vừa nãy thật chẳng có ý nghĩa gì. Đường đường một vị đế vương mà khó chịu vì những chuyện không đâu. Nhìn Thái nữ nhỏ bé ngồi đối diện, thấy hắn giận cũng chẳng dám kêu oan ức, còn phải tìm chuyện dỗ hắn vui, ngay cả chuyện nhà nàng ngày xưa cũng lôi ra nói.
Trong bất giác nghĩ, một người ngốc nghếch như thế còn biết đi vòng dỗ mình, vậy mà nam tử đại trượng phu như hắn lại bị đánh bại bởi mấy chuyện cỏn con này sao?
Nhất định không được!
Suy nghĩ cẩn thận, trong lòng cũng mở rộng thấu hiểu, muốn nói vài câu cho bớt căng thẳng bèn nhìn Tự Cẩm: “Năm xưa nàng ra ngoài đạp thanh mà không gặp được tài tử nào hợp ý sao?”
Từ xưa chuyện về tài tử giai nhân lưu truyền rất nhiều, nghe nàng kể chuyện thì chắc cũng đã từng ra bên ngoài dạo chơi tham gia lễ hội.
“Thiếp có dự hội Đạp thanh, cũng thấy tài tử phía xa, có điều tuyệt đối không dám gọi là tài tử. Năm đó thần thiếp đi với mẹ, Trạng nguyên hội Khúc Châu là một ông lão râu tóc bạc phơ, khiến cho thần thiếp bị ám ảnh với hai chữ tài tử.”
“Ha ha ha…” Tiêu Kỳ cười phá lên, nhìn Tự Cẩm khuyên bảo, “Cũng không được vơ đũa cả nắm, tuổi như vậy còn có thể đọc sách đoạt danh hiệu Trạng nguyên không dễ chút nào đâu.”
“Vâng, vâng, Hoàng thượng thương dân như con mà, nhưng hồi đó thần thiếp còn nhỏ cũng chỉ coi như chuyện cười mà thôi.” Tự Cẩm thấy rốt cục hắn cũng cười rồi, trái tim lơ lửng nãy giờ mới coi như đặt xuống.
“Khúc Châu…” Tiêu Kỳ bất chợt nhìn Tự Cẩm, “Nàng xuất thân từ Tô gia Khúc Châu?”
“Thiếp cũng không dám trèo cao.” Tự Cẩm bĩu môi nói.
“Ồ?” Tiêu Kỳ thấy nét mặt Tự Cẩm không được vui lắm, chau mày, “Sao lại nói thế?”
Tự Cẩm múc cho Tiêu Kỳ hơn nửa chén canh phù dung, cũng múc cho mình một chén rồi mới trả lời: “Đại Vực có bốn nhà, Lý gia Lũng Tây, Tô gia Khúc Châu, Vương gia Kỳ Dương, Tạ gia Kim Lăng. Dù nhà thần thiếp cũng mang họ Tô nhưng không phải là dòng chính của Tô gia Khúc Châu. Nghe cha thiếp nói từ thời ông tổ vốn là một nhà, sau đến thời ông cố thì ngày càng bất hòa với dòng chính, đến đời thần thiếp thì không còn gì liên quan với Tô gia Khúc Châu nữa.” Nói đến đây thì hơi dừng lại, “Ông tổ thần thiếp vốn là dòng thứ.”
Tiêu Kỳ nghe Tự Cẩm nhắc chuyện chính, thứ thì hiểu ngay, khẽ nhíu mày: “Nếu vậy thì nhà nàng đã cắt đứt hoàn toàn quan hệ với dòng chính sao?” Cũng quá quyết đoán đi, không phải ai cũng có sự quả quyết này bởi vì nếu được dòng chính Tô gia Khúc Châu chiếu cố nâng đỡ thì tiền đồ vô lượng.
Tự Cẩm cũng thật sự không biết lý do, nhưng vị Hoàng đế Tiêu Kỳ này cũng chẳng dễ bị lừa, nghĩ một lát vẫn cứ nên nói thẳng: “Chắc do người nhà thần thiếp ai cũng cứng đầu.”
Tiêu Kỳ nghĩ tới Tự Cẩm, bình thường nhát gan như thỏ, thế mà cũng dám kêu là cứng đầu sao?
Quá mất mặt uy phong tổ tông!