Mục lục
Hoàng Gia Tiểu Kiều Phi
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Đây chính là một điểm yếu. Hoàng hậu nghe Tự Cẩm nói, trong đầu cũng chợt lóe lên. Đúng vậy, bởi vì có quan hệ của thái hậu, không ai nghĩ tới Kiều Linh Di vẫn là con gái của tội quan. Thái hậu xuất thân từ Kiều gia, người người đều cho rằng Hoàng thượng cũng sẽ không vì chuyện này mà hỏi tội.

Nhưng nếu bình thường vô sự thì đương nhiên không ai để ý tới. Chẳng qua lại bị Hi Phi một lần hành động bắt lấy nhược điểm tiến hành công kích, quả thực là biến chuyển động trời.

Quý phi cũng sững sờ. Kỳ thật chuyện này chưa chắc không có người biết rõ, chỉ là nể mặt mũi thái hậu nên cũng không ai chủ động nhắc tới. Ai có thể nghĩ ra, Hi Phi lại dám nói thẳng thắn, không chút giữ thể diện như vậy. Đến lúc này rồi mà Hi Phi còn dám lớn lối như vậy, lẽ nào…

Nghĩ tới đây quý phi không tự chủ được nhìn về phía Hoàng thượng. Chỉ lơ đãng thoáng nhìn, nét mặt nàng ta cứng đờ. Nàng ta lại nhìn thấy ánh mắt Hoàng thượng lóe lên vui vẻ!

Mặc dù sự vui vẻ kia chỉ xuất hiện trong nháy mắt liền biến mất không thấy gì nữa, nhưng nàng ta tuyệt đối không nhìn lầm.

Giây phút đó Quý phi đột nhiên cảm giác được, chuyện lần này sẽ không thuận lợi như vậy.

“Hi Phi, không được vô lễ.” Hoàng hậu mở miệng trách cứ, “Giờ nói đến vụ án Đậu Phương Nghi, cô có muốn nói gì không?”

Hoàng hậu nói nhẹ nhàng một câu, tạm thời bỏ qua chuyện nữ nhân từng có hôn ước và con gái tội thân. Mặc dù là công khai trách cứ Hi Phi, nhưng lại không kết luận chuyện này. Nhìn bên ngoài thì có vẻ như hoàng hậu thay thái hậu che lấp, nhưng trong lúc vô hình lại khẳng định tội danh của Kiều gia.

Còn chuyện đã từng có hôn ước mà tham gia tuyển tú, luật pháp không có văn bản quy định rõ ràng không được phép. Quan trọng là cũng không nghĩ tới, sẽ có người dám can đảm, từng có hôn ước còn tham gia dự tuyển. Cho nên ước định không thành, vào lúc này, lại cho Tự Cẩm cơ hội.

Kỳ thật, mọi người trong lòng đều hiểu, chỉ cần Hoàng thượng không truy cứu thì Hi Phi vượt qua cửa khẩu này không khó chút nào.

Quan trọng là ở thái độ của Hoàng thượng.

Hoàng thượng đối với Hi Phi, thật sẽ không để ý chút nào chuyện nàng đã lừa gạt sao?

Ánh mắt mọi người như có như không đều lướt về phía hoàng đế. Nhưng hoàng đế thật giống như hạ quyết tâm, chuyện này đã có hoàng hậu thẩm tra xử lí, quả nhiên là một chữ không nói, kim khẩu đóng chặt, hoàn toàn không có ý định nói gì.

Trầm mặc như vậy là có ý gì?

Trong lòng bàn tay Tự Cẩm toàn mồ hôi lạnh, y phục sau lưng cũng đã ướt sũng. Cũng may là y phục thu trang dày nên cũng không người nào phát hiện nàng quẫn bách. Nghe hoàng hậu nói, Tự Cẩm vẫn bảo trì dáng người ngẩng cao đầy sức chiến đấu như cũ, tỏ vẻ kiêu căng không phục, đầu tiên cười lạnh rồi nói tiếp: “Nếu luật pháp không trách tội thì vì sao Bản cung lại phải giết người diệt khẩu? Chẳng phải là làm trò cười cho người khác sao, lại còn để người ta phát giác chuyện này? Dựa vào chỉ số thông minh của Bản cung, hoàn toàn không cần làm chuyện vẽ rắn thêm chân như vậy. Hoàng hậu nương nương minh xét, thần thiếp khẩn cầu nương nương điều tra kỹ chuyện này, trả lại công đạo cho Đậu Phương Nghi. Xưa nay nàng ấy thường giúp người trong cung, không ngờ lại gặp phải chuyện như thế. Người hạ thủ sau lưng quả thực là độc ác mất nhân tính coi rẻ sinh mạng. Bản cung thề ở đây, nhất định sẽ hiệp trợ nương nương tra ra thủ phạm thật sự đằng sau, trả công đạo cho Đậu Phương Nghi, trả sự trong sạch cho thần thiếp.”

“Lời Hi Phi cũng thật có ý tứ.” Quý phi nhìn Hi Phi một cái, “Bây giờ đã có hai cung nhân chỉ chứng, lẽ nào lời bọn họ đều là giả dối ư? Hi Phi bác bỏ lời khai của nhân chứng như vậy, có chứng cứ gì để rửa tội cho mình không? Cũng không thể dựa vào vài ba câu cô nói thì có thể thoát tội được.”

“Lời của Quý phi nương nương rất có lý. Bản cung nghĩ, nếu đã có cung nhân bên Bản cung làm chứng là Bản cung sai sử cô ta giết người diệt khẩu, như vậy ngoại trừ lời khai của cô ta thì có vật chứng gì không? Nếu như không có vật chứng, chỉ bằng lời cô ta nói, lẽ nào quý phi đã tin luôn hay sao? Nếu chỉ bằng lời khai mà định tội người khác, bản cung cũng có thể làm được. Bản cung còn muốn chỉ chứng Quý phi nương nương sát hại Đậu Phương Nghi, quý phi nương nương có chứng cớ để lấy lại trong sạch cho mình không?”

“Cô… Quả thực cưỡng từ đoạt lý!”

“Quý phi nương nương mới là lỡ mồm nói bậy. Tên cung nữ kia chẳng qua là một cung nhân thô sử bên cạnh Bản cung. Bản cung còn chưa biết rõ cô ta là ai mà dám sai cô ta đi làm một việc quan trọng như vậy, không lẽ đầu óc ta có vấn đề sao? Giết người diệt khẩu, chuyện liên quan trọng đại, ngay cả nếu muốn làm vậy cũng phải cử người tâm phúc, có thể tín nhiệm chứ. Một kẻ chưa từng thân cận bản cung, còn không nhớ được mặt mũi tên tuổi lại có thể sai làm việc đó sao? Nếu quả thực như thế thì đây chẳng phải là trò cười lớn nhất thiên hạ ư?” Năm đó tỷ là người biện luận giỏi nhất ban, muốn đấu miệng lưỡi với ta, còn non lắm.”Hay là nói, quý phi nương nương đã từng làm qua chuyện này nên có kinh nghiệm chăng?”

Quý phi tức đen mặt, “Hi Phi!”

“Thần thiếp ở đây, nương nương có gì chỉ giáo?” Tự Cẩm cười xem quý phi, “Biết rõ nương nương không ưa thích gì Bản cung, dù sao lúc Bản cung mới vào cung, nương nương đã từng bày mưu đặt kế, hại Bản cung bị giáng chức đến Y Lan Hiên thiếu chút nữa thì mất mạng. Chỉ là không nghĩ tới bao năm qua đi, nương nương vẫn thù ghét bản cung như cũ, lại còn thêm thù mới. Nếu Nương nương chỉ trích Bản cung, còn mong đưa ra chứng cứ. Nếu không chính là vu oan giá họa! Vu oan giá họa tần phi là tội bất hiếu, bản cung kính mong Hoàng hậu nương nương chủ trì công đạo!”

“Cô… Quả thực là đổi trắng thay đen.” Quý phi ỷ vào thân phận mình cao quý, cuộc đời này cũng chưa tứng đấu võ mồm với ai như vậy, quả thực là cũng muốn tức chết ngất.

“Đa tạ nương nương tán dương, không nghĩ tới ở trong lòng người ta lại còn có bản lĩnh thế này, thật sự là cảm thấy bội phần vinh hạnh. Nếu như Bản cung thật sự lợi hại, cũng không đứng chỗ này bị người hãm hại. Mượn lời tốt lành của nương nương, hy vọng Bản cung sớm ngày rửa thoát tội danh, trả lại sự thanh bạch.”

Vô sỉ như thế, quý phi cũng thật sự là chưa từng gặp, lập tức bại trận.

Trong lòng Hoàng hậu thở phào một cái, thật không nghĩ tới còn có một ngày có thể chứng kiến quý phi bị tức hổn hển như vậy. Trên mặt tươi cười, quay đầu nhìn về phía thái hậu cùng quý phi vừa bị lửa đạn công kích qua, cười mỉm nói: “Mặc dù Hi Phi có hiềm nghi, nhưng xác thực còn cần tiếp tục kiểm chứng. Như vậy tạm thời cấm túc tại Hợp Nghi Điện, chờ Bản cung tra rõ chân tướng lại tiếp tục luận xử. Thái hậu nương nương, Hoàng thượng, xử trí như vậy có thỏa đáng không?”

Hi Phi mang hiềm nghi bị hoàng hậu cấm túc, mà à cấm túc tại Hợp Nghi Điện. Xử trí thế này đương nhiên thái hậu không hài lòng. Nhưng nếu như bà biểu đạt bất mãn, lại sẽ bị Hi Phi công kích Kiều Linh Di là con gái tội quan, chỉ đành quay đầu nhìn về phía Hoàng thượng.

Tiêu Kỳ cũng không nhìn vào mắt thái hậu, chỉ nói với Hoàng hậu: “Trẫm đã nói rồi, chuyện này nằm trong phạm vi quyền lực và trách nhiệm của hoàng hậu, trẫm chỉ hỏi kết quả cuối cùng.”

Đó chính là không phản đối. Hoàng hậu đã biết Hoàng thượng sẽ không phản bác. Bao năm nay hắn đối với Hi Phi như thế nào, không ai hiểu rõ hơn nàng ta. Có lẽ sẽ phẫn nộ, nhưng đại khái hắn cũng không thể để Hi Phi bị người vu hãm oan ức được?

Có điều, đối mặt với vị hoàng đế không được tự nhiên thế này, hoàng hậu đột nhiên cảm thấy, giây phút đó hắn sinh động, giống như một nam nhân bình thường.

Nếu hoàn toàn không thèm để ý, Hi Phi mới là thảm.

Tự Cẩm công kích cực kỳ hung mãnh, khiến toàn bộ tần phi có mặt trong đại điện đều bất ngờ với sức chiến đấu của nàng. Trong tình huống như thế, thái hậu và quý phi đều không thể ứng chiến, các nàng ai còn gấp gáp làm vật hi sinh chứ. Đối với ý chỉ của Hoàng hậu nương nương, tự nhiên là không ai phản đối.

Chỉ là mọi người vẫn thầm than, quả nhiên Hi Phi may mắn, đến lúc này mà Hoàng hậu nương nương còn bảo vệ nàng như vậy.

Mọi người cung tiễn thái hậu, lại đưa hoàng đế đi, cuối cùng lúc đi ra Phượng Hoàn Cung, Tự Cẩm hoàn toàn không để ý ánh mắt mọi người, ngẩng đầu ưỡn ngực sải bước đi ra ngoài.

Ở cửa Phượng Hoàn Cung, Tự Cẩm nhìn quý phi, vẻ xinh đẹp dáng tươi cười hết sức chói mắt dưới ánh mặt trời, cứ thế mang theo vài phần đắc ý nhìn quý phi, “Quý phi nương nương nhất định rất thất vọng rồi?”

Quý phi nhìn Hi Phi, trong ánh mắt không thể che giấu sự chán ghét, “Cô cho rằng cô sẽ luôn luôn đắc ý sao?”

“Không, Bản cung chỉ tin tưởng, thiên đạo có luân hồi, người làm ác sớm muộn cũng bị trời phạt. Hy vọng quý phi nương nương nửa đêm tỉnh mộng không bị ác mộng quấy nhiễu. Đậu Phương Nghi chịu oan khuất mà chết, nghĩ đến nàng ấy cũng sẽ vì chính mình lấy lại công đạo.” Tự Cẩm nhướn mày cười một tiếng, “Ban ngày không làm việc trái với lương tâm, nửa đêm không sợ quỷ gõ cửa, nương nương nói có đúng hay không?”

Ánh mắt Quý phi hung hăng nhìn chằm chằm Hi Phi, “Hi Phi vẫn tự bảo vệ mình trước đi, bây giờ cô còn là người chịu nghi vấn đó.”

“Không nhọc nương nương nhắc nhở.” Tự Cẩm nói, “Ta sẽ nhớ kỹ những gì hôm nay là do ai ban tặng, ngày khác tất nhiên hội trả lại gấp đôi.”

Quý phi phẩy tay áo bỏ đi, Tự Cẩm xem nàng bóng lưng thật lâu, sau đó mới mang người đi thẳng về Hợp Nghi Điện.

Sau khi trở lại Hợp Nghi Điện, Tự Cẩm chỉ gọi Khương cô cô vào hỏi thăm về tên cung nhân kia. Khương cô cô trả lời rất nhanh: “Tên cung nhân kia là thay thế một cung nữ trước đây trong Hợp Nghi Điện. Cung nữ lúc trước bị bệnh nặng đã chuyển ra ngoài, cô ta được đưa vào bổ sung. Nô tỳ vốn nghĩ cô ta mới vào nên chưa từng điều tra rõ lai lịch, không nghĩ tới liền gặp chuyện không may. Mong nương nương trách phạt.”

Tự Cẩm nhìn Khương cô cô quỳ dưới đất, “Ngươi đứng lên đi, chuyện này chỉ sợ không đơn giản như vậy. Bây giờ bắt đầu tra xét đi, bắt đầu từ cung nữ bệnh chuyển ra ngoài trước.”

“Nô tỳ đã sai người đi thăm dò rồi.” Tâm trạng Khương cô cô cũng cực kỳ ảo não, không ngờ lại bị té ngã ở chỗ này, vừa mất thể diện trước mặt chủ tử, còn khiến chủ tử bị oan ức, nếu không thể điều tra rõ thì sau này còn ở đây thế nào được.

Tự Cẩm gật gật đầu, “Vậy ngươi đi mau lên, để ta một mình suy nghĩ trong chốc lát.” Dừng một chút, “Bế Đại hoàng tử tới.”

Bà vú bế Đại hoàng tử rất nhanh, Tự Cẩm cho bà ta lui xuống. Đại hoàng tử vừa thấy mẫu phi thì nhào tới thơm lấy thơm để lên mặt nàng, lưu lại toàn nước miếng con trai. Cho đến giờ phút này, nước mắt mới nhịn không được rơi xuống.

Cả một ngày căng thẳng tâm thần mệt mỏi, Tự Cẩm không biết con đường sau này của mình sẽ về đâu? Cho dù là rửa sạch được tội của mình, nhưng sau đó thì sao?

Tiêu Kỳ…

Nàng xác thực giấu giếm hắn, nhưng giấu giếm như vậy cũng không phải là nàng cố ý , đây là chuyện nguyên chủ mà, không phải sao?

Xuyên việt đến sau, nguy cơ lớn nhất xuất hiện. Tự Cẩm lại không biết mình phải hóa giải nguy cơ lần này như thế nào.

Nhất là, Tần Tự Xuyên còn là trạng nguyên Tiêu Kỳ bổ nhiệm, là đại thần hắn trọng dụng.

Thể diện bị dẫm nát, đây mới là điểm chết người.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK