Chương 9: Dám can đảm cười trẫm
Trong Y Lan Hiên thật sự rất nhỏ. Nếu ở hiện đại thì cũng chỉ coi như có 1 phòng khách, 1 phòng ngủ, ngoài có ban công nhỏ. Y Lan Hiên chia thành 2 phần, giữa sân có một bức tường ngăn, ở bên kia chính là nơi ở của Tôn thái nữ đã bị đưa ra ngoài.
Phòng phía Tây là phòng ngủ của Tự Cẩm. Chỗ bọn họ đánh cờ chính là phòng khách, kế bên ngoài là ban công nhỏ, chỗ Vân Thường đi tới lui, để ít đồ.
Bày bữa trưa?
Chỗ nào đây?
Chuyện lớn rồi.
Hoàng đế chỉ nói một câu ăn trưa thì cả đám người phía dưới khó xử. Quản Trường An lại đá Trần Đức An, quay đầu nhìn lại căn phòng cũng không biết phải làm gì. Chỗ nhỏ thế này còn không bằng nơi hắn ta ở.
Tự Cẩm rốt cục là người trưởng thành, nghe bảo bày bữa trưa thì trừ việc mừng vui vì sắp được ăn thịt, nàng nghĩ ngay đến chuyện chỗ này quá nhỏ cho ngự thiện phòng bày biện đồ ăn!
Nhưng nàng cũng mặc kệ, bữa ăn là do hoàng đế muốn sắp xếp, phòng cũng của hắn ban cho. Không có chỗ đặt bát đũa thì đáng đời hắn thôi!
Tiêu Kỳ nhìn Tự Cẩm, khuôn mặt nhỏ nhắn vừa mới còn bị mây đen bao phủ, không biết nghĩ ra cái gì mà lát sau liền mặt mày hớn hở. Hắn phát hiện vị Tô Tiểu Y này hơi ngốc… Đúng là ngốc! Lúc thì ngây ngô, lúc thì hớn hở, lúc lại nhíu mày. Đây là kiểu người có tâm tư đơn thuần không dấu được chuyện gì, tất cả cảm xúc đều thể hiện trên mặt.
Đến khi Quản Trường An vào hỏi, Tiêu Kỳ cuối cùng cũng hiểu được Tự Cẩm đang cười chuyện gì, thật là to gan!
Quản Trường An trong lòng thấp thỏm. Lần đầu tiên trong cuộc đời hầu hạ hắn ta bị đặt vào thế bí như vậy. Mà lại do chỗ Hoàng thượng ăn trưa quá chật chội. Chuyện này cũng không thể trách hắn ta. Bình thường hoàng thượng rất ít khi đến chỗ những tần phi có vị phần thấp. Dù có đi cũng chỉ tới uống trà rồi về. Nếu kêu người hầu hạ thì cũng gọi đến Hợp Nghi Điện, làm gì có chuyện đến một chỗ đơn giản thế này.
Có lẽ hôm này ông trời xui khiến?
Quản đại tổng quản lần đầu tiên hết chỗ nói. Hắn ta cũng chẳng có lý do để đổi nhà!
Tiêu Kỳ liếc Tự Cẩm đang cúi đầu cười trộm, rồi nhìn thấy Quản Trường An cũng cúi đầu hận không có cái lỗ chui xuống, thản nhiên nói: “Tiện sao thì làm.”
Quản Trường An thở phào một cái, vội vàng lui ra ngoài . Trên trán đầy mồ hôi. Hắn ta cảm giác mình hơi hoa mắt, Tô Tiểu Y đang cười trộm thì phải? Không thể nào, chủ tử nào mà có gan cười Hoàng thượng?
Nhất định là mình hoa mắt.
Quản Trường An ra ngoài. Đến lúc Tiêu Kỳ quay đầu lại thì thấy Tô Tiểu Y đã ngồi ngay ngắn. Môi mím lại, khuôn mặt thanh thoát, đôi mắt trong veo như nước nhìn bàn cờ chằm chằm. Vẻ nghiêm túc kiên định đó cũng khiến hoàng đế tưởng mình hoa mắt thấy nàng cười trộm!
Chắc là cũng nghĩ ra, biết rõ cười trộm là sai nên vội vàng sửa chữa!
Nói nàng ngốc nhưng cũng còn khá thông minh. Chỉ là khiến người ta dở khóc dở cười.
Tiêu Kỳ phát hiện mình không có cách nào trị tội nàng.
Nghĩ lại thì mình cũng buồn cười, cùng một đứa bé tranh đấu nhiệt tình, quả là càng già càng con nít.
Mang trong lòng uất ức Tiêu Kỳ liên tiếp thắng Tự Cẩm 3 ván. Nhìn nét mặt Tự Cẩm dần dần tái đi, lòng hắn mới thoải mái.
Dám can đảm cười trẫm, trẫm cười nàng mới đúng chứ!
Nhưng đợi đến lúc ăn trưa, Tiêu Kỳ mới phát hiện mình vẫn coi thường vị Tô Tiểu Y này!
======
Chương 10: Vị Tô Tiểu Y này tám đời chưa được ăn cơm sao?
Mặc dù là bữa trưa đơn giản nhưng cũng đặt đầy trên bàn lớn.
Ba phần cháo, ngáo ngọt bát bảo, cháo mặn thịt gà xé và cháo trai. Ngoài ra có mì xào, phở nước, bánh vòng, thịt cuốn, rau cuốn … Còn một hộp lớn xếp đầy dưa muối, thịt kho, rau ngũ vị, nấm hương, gà xông khói.
Đây mới chỉ là món khai vi, món chính còn chưa nói đến!
Tổ yến hầm vịt, thịt hầm măng cách thủy, tuỷ sống nhúng dấm, gân hươu hầm nhừ, cá xào, xương sườn hầm cà, nầm bò xào cà rốt…
Từ lúc xuyên tới chỗ này, điều thiệt thòi nhất của Tự Cẩm chính là ăn uống. Nàng biết đồ ngự thiện phòng đưa tới đều là cho heo ăn. Chắc vì đắc tội Lý Chiêu Nghi, lại còn bị hoàng đế giáng chức đến Y Lan Hiên nên mỗi lần Trần Đức An đi ngự thiện phòng lấy đồ ăn đều là những thứ khô khốc. Vài chén cơm với đồ ăn đã đông lạnh, nhìn thấy cả váng mỡ trên mặt, tựa như đồ còn dư lại.
Nhưng ở dưới người ta nên không thể không cúi đầu. Dù cắn răng ăn để bảo trì cuộc sống nhưng cứ ăn hoài cũng thấy ớn lạnh.
Giờ nhìn một bàn đầy thức ăn nóng hổi thơm lừng, Tự Cẩm cũng có thể nhận ra ánh mắt mình tỏa sáng!
Không tránh được, nàng thèm ăn.
Nghĩ lại kiếp trước, dù sao nàng cũng là một chuyên gia dinh dưỡng, không bao giờ để mình thiệt thòi về đường ăn uống. Từ lúc xuyên tới đây, tất cả đều như địa ngục, đến giờ ăn thì đặc biệt buồn nản!
Có đồ ăn ngon, hơn nữa cơ hội như thế này có khi chỉ gặp một lần trong đời. Nàng đương nhiên phải ăn uống thoải mái. Nhưng trước mặt hoàng đế, làm sao để ăn được nhiều nhất mà vẫn giữ hình tượng tốt đẹp cũng phải có kỹ xảo.
Tiêu Kỳ bảo đảm cuộc đời này của mình chưa từng thấy cảnh ăn cơm như thế. Tô Tiểu Y chỉ đưa một lượt đũa, ba bốn lát thịt bò biến mất. Lại đi lướt qua, đĩa thịt cừu thiếu mấy miếng, không chỉ kẹp lấy phần cá dày nhất mà một nửa đĩa bong bong cá cũng không còn …
Không cần nói Tiêu Kỳ, mấy tiểu thái giám đứng hầu cơm một bên cũng không chớp mắt, cả người ngây ra. Quản Trường An vừa rón rén đi vào cũng bị thủ đoạn ăn uống hung mãnh của Tự Cẩm làm kinh hoàng, trừng mắt đứng như trời trồng.
Vị Tô Tiểu Y này tám đời chưa được ăn cơm sao?
Tự Cẩm đang ăn khoái trá thì cảm thấy không thích hợp. Nàng ngẩng đầu lên, nhìn thấy nét mặt của ba người đối diện, trong lòng chợt cảm thấy xấu hổ. May là lúc đó cũng ăn lưng lửng bụng liền chậm rãi từ tốn nhai giả vờ thục nữ. Kỳ thật lúc nãy nàng thể hiện cũng rất thục nữ đấy chứ. Chả phải vì đói quá mà ăn hơi nhanh sao, vậy mà mấy người cũng bị dọa đến thế à.
Kiểu này mà đi bộ đội thì có mà đói đến lả người, chân đi không nổi ấy. Đi bộ đội, ăn nhanh cũng là một kỹ năng!
Tiêu Kỳ thấy Tô Tiểu Y nhìn hắn xong thì không dám ăn như trước, chỉ cúi đầu ăn từng tiếng từng miếng nhỏ như mèo. Chắc lại bị dọa sợ rồi? Nhìn nàng gầy gò chỉ có da bọc xương, còn phải đi theo hai nô tài làm việc năng học. Hắn vẫn tự cho mình không phải là ông vua cay nghiệt, nhưng để phi tử của mình gầy thế này thì hắn không vui chút nào.
Nhỏ như vậy cũng chỉ là đứa bé, hắn bèn gắp một con tôm đã lột vỏ đặt vào chén Tự Cẩm.
Tự Cẩm ngẩng đầu nhìn Tiêu Kỳ, mắt to tỏa sáng. Hành vi này chứng tỏ hoàng đế thật sự là người tốt.
Tiêu Kỳ không hề biết mình đã được nàng coi là người tốt, thấy nét mặt Tự Cẩm đầy cảm động lại gắp cho nàng một miếng bánh gạo nếp.
Quản Trường An lặng lẽ lui xuống, trước khi ra ngoài bước tới nhìn hộp cơm của Tô Tiểu Y đặt bên cạnh. Hắn ta mở nắp hộp cơm, nhìn bên trong liền hiểu ngay.
Bên trong hộp dựng đồ ăn. Thức ăn của Tô Tiểu Y tất nhiên là không cần đưa lên. Có điều biết đặt ở chỗ này chứng tỏ nô tài của Tô Tiểu Y cũng là người nhanh tay lẹ mắt.
Tuy vậy, có đặt ở đây mà Hoàng thượng không hỏi tới thì Quản công công hắn cũng không có ý định tố khổ thay Tô Tiểu Y.