Chương 29: Quản Trường An đương nhiên không muốn làm, quá mất thể diện!
Bên này Nhạc Trường Tín vừa hành động, mấy người của phòng khác đều ngó sang nhìn. Lữ Thăng Vinh chân bước thong thả đi đến, đứng ở cửa mỉm cười chào Nhạc Trường Tín.
“Lão Nhạc ơi, lão làm gì vội vàng vậy? Ta nhắc lão bột này còn phải làm nhiều thứ khác. Hôm qua lão đã lãng phí rất nhiều rồi, nếu cấp trên biết được thì không biết lão làm sao giải thích đấy.”
Nhạc Trường Tín vừa đứng nhào bột, vừa quay ra nhìn Lữ Thăng Vinh đang đứng tựa ngoài cửa, trên mặt cực kỳ hòa nhã, ung dung trả lời: “Chủ tử sai làm việc, nô tài chúng ta không dám không cố gắng? Làm không tốt nên mới phải làm đi làm lại, ông nói có đúng hay không?”
Lữ Thăng Vinh trong lòng ‘Hừ’ một tiếng, lão này quá xảo quyệt, nói ra chẳng có lời nào chân thật.
Phí Lương Công ở phòng đối diện cũng chen vào, y chỉ đứng ngoài cửa khoanh tay trước ngực, lạnh lùng nhìn Nhạc Trường Tín, lạnh lùng từ tốn nói: “Ông quá giỏi, nhào đến bột nở thành hoa rồi.”
“Làm đầu bếp nhất định phải có đôi tay khéo léo, đúng không ông?”
Trong mấy đại tổng quản, Nhạc Trường Tín là người thông mình quỷ quái nhất, trước giờ cũng chưa chịu tìm người dựa. Vậy mà bây giờ lại tình nguyện làm việc cho một Thái nữ nhỏ nhoi, thật sự khiến người ta khó chịu. Nhất là Phí Lương Công càng không thích. Hậu cung này ai không biết Tô thái nữ khá giống quý phi nương nương. Nhạc Trường Tín nịnh bợ Tô thái nữ chính là giẫm lên danh dự của quý phi nương nương, đương nhiên Phí Lương Công không thể vui được, nói gần nói xa đều chọc tức người khác.
Nhạc Trường Tín tự có chủ trương của mình, nịnh bợ một Thái nữ nhỏ nhoi ư? Hắn ta đâu có nhàn rỗi đến vậy, chẳng qua là muốn thông qua Tô Thái Nữ để lấy lòng Hoàng thượng mà thôi. Nếu không mỗi lần Trần Đức An của Di Cùng Hiên chịu sự ghẻ lạnh của Ngự thiện phòng, sao y phải cư xử hòa nhã với hắn ta như thế?
Đưa than sưởi ấm trong ngày tuyết rơi, sau này mới có thể tự hào. Dệt hoa trên gấm? Ai cần chứ.
Lữ Thăng Vinh và Phí Lương Công đều cho rằng Nhạc Trường Tín làm việc vô ích, cả hai liếc mắt nhìn nhau cười cười rồi vội mỗi người đi một hướng. Trong hậu cung này quan trọng nhất vẫn là Hoàng hậu nương nương và quý phi nương nương, sắp tới giờ ăn trưa rồi nên hai người phải về lo việc của mình.
Đúng lúc đó, Quản Trường An tự mình đến ngự thiện phòng. Đây chính là đại thái giám cực kỳ được coi trọng bên Hoàng thượng. Hắn ta vừa vào thì Lữ Thăng Vinh và Phí Lương Công tựa như chó thấy xương cùng chạy tới, bu xung quanh hắn ta, trên mặt không còn vẻ đắc ý vênh vang như trước, đầu và lưng cúi thấp đến độ gần chạm đất.
Được người khác vây quanh nịnh nọt, Quản Trường An đương nhiên đắc ý. Nhưng thế nào thì cũng phải làm việc được giao trước, hắn ta hỏi ngay: “Ai phụ trách làm mì tơ cuộn của Tô tiểu chủ Di Cùng Hiên?”
Quản Trường An vừa nói, Lữ Thăng Vinh và Phí Lương Công đều sững sờ. Hai người nhìn nhau, Phí Lương Công hỏi trước: “Quản công công, sao ngài lại tự mình đến hỏi đồ ăn của Tô tiểu chủ vậy?”
Quản Trường An đương nhiên không muốn làm việc này, quá mất thể diện! Nhưng Hoàng thượng sai hắn ta đi, hắn ta phải vui vẻ mà đi tới chỗ này. Lời của Phí Lương Công hắn ta coi như không nghe thấy, không phải là biết rõ mà còn hỏi sao?
Đúng lúc đó Phong Cảnh Minh nhanh nhẹn như con khỉ chui vào, đầu tiên vái chào Quản Trường An, rồi mới trả lời: “Quản công công, là sư phụ tiểu nhân làm. Sẽ có ngay, tiểu nhân đưa ngài ngồi nghỉ trước đã?”
Quản Trường An phức tạp nhìn sang chỗ Nhạc Trường Tín. Lão già này quả là tinh tường, cái gì hay ho lão đều biết được. Trong lòng nghĩ như thế, ngoài miệng lại nói: “Được, vậy ta qua xem chút, nhắc sư phụ ngươi nhanh lên.”
“Đương nhiên rồi. Tối qua sư phụ tiểu nhân trằn trọc cả đêm để nghĩ cách làm mì tơ cuộn này. Không tin ngài cứ qua xem, giờ làm ra sợi mì vừa dài vừa mảnh như tóc luôn đó.”
Hai người nhanh chóng đi vào bếp của Nhạc Trường Tín. Lữ Thăng Vinh và Phí Lương Công lại nhìn nhau, mỗi người về phòng mình. Chỉ lát sau liền có hai tiểu thái giám chạy như bay ra ngoài.
======
Chương 30: Nàng còn chưa lớn, cầu mong che chở!
Ăn mì nhất định phải nóng hổi, tươi ngon. Nhạc Trường Tín dâng lên mì nấu nước xương mới ninh chiều hôm qua. Giữa nước dùng trong vắt là cuộn mì tơ, phía trên có rau thơm xanh biếc. Chỉ ngửi mùi thơm, Tô Tự Cẩm đã muốn chảy nước miếng.
Dâng lên còn có dấm chua đựng trong thô sứ, trứng muối xếp trong đĩa hoa văn, trên có tưới nước sốt chua ngọt, rắc thêm tỏi gừng. Một đĩa thịt bò hấp, từng miếng thịt thái mỏng lấp lánh.
“Sợi mì này kéo thật nhỏ, không ngờ có thể làm được.” Tự Cẩm nhìn thấy quá giỏi. Mấy hôm trước người của Ngự thiện phòng nói làm không được, nàng còn nghĩ chắc do bên trong không có thạch cao nên thiếu độ dẻo dai, đương nhiên không làm được. Ai ngờ đâu chỉ qua một buổi tối, người ta liền làm ra, dù không nhỏ như tóc giống thời hiện đại nhưng quả thật cũng rất nhỏ.
“Đây chính là mì tơ cuộn nàng nói à?” Tiêu Kỳ ăn không ít loại mì, nhưng sợi mì nhỏ như vậy là lần đầu thấy, hơn nữa còn kết hợp với trứng muối, thịt bò, nhìn kiểu gì cũng thấy lạ.
“Vâng, hoàng thượng thấy đẹp không?” Dân chúng bình thường coi trọng miếng cơm manh áo, nàng tham ăn cũng không có gì đáng trách.”Thần thiếp thích rưới thêm dấm chua, hơi chua, hơi cay rất ngon miệng. Hoàng thượng có muốn thử một miếng hay không?”
Tiêu Kỳ thấy Tự Cẩm rưới nhiều dấm chua vào chén như vậy, “Không chua à?”
“Vậy mới dễ ăn.”
Tiêu Kỳ: …
Hắn không thích mì lắm, ăn thứ này chỉ để thời gian ngắn thì nở ra cả bát, nhìn đã thấy ngán. Hàng năm vào ngày sinh nhật cũng chỉ ăn nửa bát mì trường thọ, cũng không có thêm dấm chua, sợi mì mềm, nước ngọt, tươi nóng là được.
Tự Cẩm thấy Tiêu Kỳ do dự, nghĩ tới ăn ngon phải chia sẻ bèn chủ động lấy bình dấm chua tưới vào chén cho hắn.
Vân Thường và Quản Trường An đứng bên cạnh bị dọa đến bủn rủn tay chân. Tô tiểu chủ quá to gan.
Tự Cẩm thấy nét mặt Quản Trường An và Vân Thường thì biết ngay mình lại làm sai rồi. Nhưng trước đây nàng đọc mấy truyện cung đấu, thấy việc gắp món ăn, thêm gia vị là rất bình thường mà?
Tại sao lại sai chứ?
Tự Cẩm cũng không dám ăn bèn nhanh chóng đứng lên định thỉnh tội, Tiêu Kỳ liền giữ tay nàng, “Ngồi đi, trương lên bây giờ.”
Mặc kệ tiểu Thái nữ này làm đúng hay không, nàng có thể nghĩ tới hắn đã khiến Tiêu Kỳ đã cảm thấy rất vui. Trong cung có thái giám phục vụ đồ ăn, là chủ tử không cần tự mình lấy. Hắn tới chỗ hoàng hậu quý phi đều do thái giám hầu hạ, thứ nhất đây là quy tắc trong cung, thứ hai là vì an toàn.
Chắc chắn Tô thái nữ không biết mấy chuyện này, vì thế mới dám lỗ mãng tự làm như thế.
Trong lòng nàng có hắn, có đồ ăn ngon cũng muốn cùng hắn chia sẻ, do đó chút sai sót này cũng không sao.
Một chén mì tơ cuộn mảnh, nêm nếm vừa miệng, lại thêm nước dùng ngọt trong nóng hổi, rau xanh tươi non, trứng muối hơi mặn, thịt bò tươi, sợi mì trộn dấm chua … rất ngon miệng.
Hoàng đế ăn hai chén.
Quản Trường An tưởng mình gặp ảo giác.
Ăn cơm xong, hoàng đế đi lại trong phòng cho dễ tiêu. Hắn nhìn bài trí trong phòng Tự Cẩm, ừ, rất nghèo nàn.
Vốn phần lệ của thái nữ đã thấp, đồ vật được đưa đến chỗ nàng ít ỏi cũng không tránh được, phải tương ứng với vị phần thôi.
Trở về Sùng Minh Điện, Tiêu Kỳ liền sai Quản Trường An ban thưởng vài đồ trang trí đến Di Cùng Hiên. Lâu lâu hắn sẽ ghé qua, chỗ nghèo nàn như vậy sẽ làm giảm hứng thú. Tiêu Kỳ không cho phép chuyện như vậy xảy ra.
Hơn nữa, lo cho ăn mặc của tần phi cũng là niềm vui của hắn, Tiêu Kỳ cảm thấy ý nghĩ này của mình rất tốt.
Nhìn đồ ban thưởng chảy vào Di Cùng Hiên như nước, Tự Cẩm đứng lặng người. Sắp đến tết Trung thu rồi, chính mình đừng để bị người khác giết chết mới được.
Hoàng đế quá tùy hứng, làm thế này sao khiến người khác không ghen tức?
Nàng còn chưa lớn, cầu mong che chở!