Chương 21: Tự Cẩm ngây ngốc
Tiêu Kỳ buồn bực Tự Cẩm không biết rõ, Tự Cẩm chỉ nhắc mình phải hiểu vài chuyện mà thôi.
Coi hoàng đế như ông chủ lớn, sau này mình thăng chức tăng lương, tương lai tốt đẹp đều phụ thuộc vào hắn. Vậy thì cắn răng mà vượt qua. Nếu có thể từ chức, nàng liền lập tức bỏ của chạy lấy người, tỷ đây không thích hầu hạ người khác.
Nhưng cùng hoàng đế từ chức, có phải là ngươi chán sống rồi không?
Nếu chuyện đã đến nước này, không thể cứu vãn thì cũng chỉ có thể ôm hận mà sống thôi.
Nghề nghiệp Tần phi, bước chân vào thì không có đường ra, chỉ có thể giãy giụa cầu sinh.
Qua mấy ngày suy nghĩ phân tích, nàng cảm thấy những người như Tiêu Kỳ chuyện gì hắn cũng biết. Trong hậu cung có hoàng hậu, sau khi kế vị bảy tám năm hắn liền nâng một vị quý phi. Nhìn là biết hắn để cho quý phi và hoàng hậu tranh đấu. Người đàn ông này cần gì đến tình yêu, hắn làm mưa làm gió cũng chỉ vì vương quyền của hắn.
Hắn không biết chuyện quý phi sai Lý Chiêu Nghi hại nàng sao?
Hắn biết rõ, nhưng biết thì sao đây?
Cũng không làm gì khác được.
Có thể thấy rõ, người đàn ông này không thích người bên cạnh đùa giỡn tâm cơ. Nếu không đụng chạm tới ranh giới cuối cùng, hắn cũng dễ dàng tha thứ vài phân. Cho nên trước mặt người thông minh mà ngươi còn tính toán, bày mưu đặt kế. Đây không phải tự đào hầm chôn mình sao?
Tự Cẩm biết rằng chuyện quan trọng nhất bây giờ là bình an trưởng thành, lấy lòng hoàng đế. Chỉ cần hắn lâu lâu nhớ tới mình thì hoàng hậu cũng được, quý phi cũng thế, không ai dám công khai làm khó mình. Dù sao các nàng cũng phải lấy cảm tình của hoàng đế.
Lúc ngươi cần phải sống thì người tự tôn, ngông cuồng là muốn chết chăng?
Mệnh không có thì nói được gì.
Ăn trưa đặt ở Di Cùng Hiên. Chỗ này khá rộng, đồ ăn bày biện rất hấp dẫn, nàng nhìn mà hai mắt tỏa sáng. Khác được sao. Phần lệ Thái nữ không cao, dù bây giờ đã chuyển cung, nô tài bên Ngự thiện phòng không dám cắt xén đồ ăn quá đáng nhưng so với hoàng đế thì một trời một vực.
Trong lòng Tiêu Kỳ còn nghĩ tới chuyện khi nãy, ước chừng cơm nước xong chắc Tự Cẩm sẽ khóc lóc kể lể với hắn. Kết quả cơm nước xong, nàng vẫn không hề nhắc gì. Nhìn nàng ăn một bụng tròn căng, mặt mũi đầy thỏa mãn, hắn liền im lặng không còn gì để nói.
Kỳ thực Tự Cẩm cũng muốn kể ủy khuất với hoàng đế, nhưng nói thì được gì đây?
Hoàng đế sẽ khiển trách hoàng hậu sao? Đương nhiên là không. Hoàng hậu nương nương có lòng tốt, tội nghiệp nàng chỉ có vài bộ quần áo do người nhà mang tới, cố ý ban thưởng vải may đồ là nương nương thiện tâm từ bi. Ngươi dựa vào gì mà khiển trách người ta chứ?
Dù cho trong lòng biết rõ hoàng hậu muốn lấy nàng tranh đấu với quý phi nhưng cũng chỉ là suy đoán, không có bằng chứng rõ ràng. Không có chứng cớ mà cáo trạng, đây không phải gài bẫy chính mình sao?
Tự Cẩm đâu có ngốc như vậy.
Cho nên, nàng không làm chuyện dại dột này.
Hoàng hậu nương nương thật sự quá lợi hại, thủ đoạn này làm cho ngươi tức giận mà vẫn phải mang tiếng chịu ân huệ của người ta. Nếu nàng có bản lĩnh, quyền hạn này còn lo gì nữa?
Huống chi, nàng cũng không đoán được tâm tư hoàng đế. Nếu nàng cáo trạng, ngược lại hoàng đế cảm thấy nàng không biết điều, vu hãm hoàng hậu thì phải làm sao bây giờ?
Cơm nước, phụng trà xong, Tự Cẩm cũng không biết nói gì làm gì với hoàng đế. Thật sự là hai người chưa quen thuộc, không có đề tài chung. Nàng liền cố gắng nghĩ xem gần đây có chuyện gì vui vui, cũng coi như đề tài hay.
Khó được ngày Tiêu Kỳ rảnh rỗi, ngồi dựa vào gối uống trà. Vừa ngẩng đầu lên thì thấy Tự Cẩm đang ngây ngốc, tâm trí mê man tận chốn nào.
Lại còn có tần phi lúc hầu hạ hoàng thượng mất tập trung như vậy sao? Tiêu Kỳ cứng rắn nuốt cơn nghẹn của mình, thiếu chút nữa thì phun cả trà ra.
======
Chương 22: Hoàng thượng muốn chu toàn cho nàng đây
Bình thường Tần phi cũng chỉ có vài hoạt động giải trí như thiêu thùa may vá, xem sách, ưu nhã hơn thì viết chữ, vẽ tranh. Nếu tính cách sảng khoái có thể đi dạo trong ngự hoa viên, không thì bơi thuyền trên hồ, mấy việc này đều có thể lấy vui giết thời gian.
Tự Cẩm không thích thêu thùa may vá, không có sự khéo tay này. Vẽ tranh viết chữ cần cảm xúc, đi ngự hoa viên thì thôi đi, gặp ai cũng phải quỳ. Chơi thuyền trên hồ? Ồ, cái này nàng thích, nếu may mắn còn có thể câu được vài con cá, làm thêm vài món ăn. Nhưng nàng lại chưa có vinh hạnh này, phẩm cấp chưa tới.
Nghĩ tới nghĩ lui, mấy trò tiêu khiển tầm thường này cũng không thể nói với hoàng đế. Tự Cẩm hơi khinh bỉ mình, sao nàng lại ngốc như vậy chứ, người khác xuyên việt làm thế nào mà vui vẻ hạnh phúc thế?
“Đang nghĩ gì mà tập trung vậy?”
“A? A, thần thiếp đang nghĩ xem nói chuyện gì với người mới được…?” Tự Cẩm chưa kịp suy nghĩ lập tức trả lời. Lúc định thần lại, nàng chỉ muốn phỉ nhổ chính mình, mặt trắng bệch, tay che miệng, mặt xám như tro tàn.
Không cần người khác đào hầm, chính nàng đã tự đào hầm chôn mình rồi.
Ngu xuẩn không thể tả.
Tiêu Kỳ cũng kinh ngạc đến ngây người, hắn cũng không biết phải nói gì trong tình huống đó.
“Thần thiếp nói chuyện vụng về, mong hoàng thượng thứ tội.” Phải nhanh chóng thỉnh tội thôi, chính mình làm tội mình, Tự Cẩm kêu khóc trong lòng, đúng là không gì ngu hơn.
“Đứng lên đi.” Tiêu Kỳ nhìn vị tiểu Thái nữ kinh hoảng sợ sệt, sao lại có người ngu đến thế chứ? Trong hậu cung này ai nấy đều muốn nịnh nọt hắn, trước khi nói gì cũng uốn lưỡi bảy lần, nào có ai lại để lời nói ngay miệng như nàng.
Lúc ấy hắn chẳng nghĩ được gì khác, tính cách như thế, có thể sống tốt trong cung này mới là hiếm hoi.
Hắn cũng không biết đây là lần thứ mấy cảm thấy nàng quá ngốc, quá đơn thuần.
Có lẽ định cho nàng nhãn hiệu đơn thuần nên Tiêu Kỳ không giận dữ nữa mà rất lo lắng. Thế này thì đến Tết trung thu nàng phải làm sao?
Không có biện pháp.
Mặc quần áo may từ vải do hoàng hậu ban thưởng, sau đó tranh sủng với quý phi. Dù cho nàng có tỏ ra mình sợ hãi bao nhiêu cũng không thể khiến quý phi hết giận.
Thù ắt phải kết lớn.
Mỗi lần nhìn thấy Tô thái nữ hắn đều muốn thở dài. Tiêu Kỳ cảm giác nếu mình còn gặp nàng thêm mấy lần thì cuộc đời này chắc là không còn biết giận.
Do Tự Cẩm mới xuyên tới không lâu, thời gian gặp hoàng đế chưa nhiều nên chưa tạo được thói quen cẩn trọng mọi nơi mọi lúc. Nàng chỉ cần không tập trung là bản tính tự tại sảng khoái ngày xưa biểu lộ, trí thông minh rớt đi đâu hết.
Tiêu Kỳ không trị tội nàng, cũng không lạnh lung với nàng. Điều này khiến Tự Cẩm lần đầu tiên cảm thấy vị hoàng đế này không tệ. Nàng khẽ ngồi lại, cúi đầu im lặng. Giờ phút này nói gì cũng không đúng, nàng liền dứt khoát giả bộ bị sợ đến không dám nói gì vậy.
Tiêu Kỳ lại không có cách nào ngồi xuống. Hắn thấy Tự Cẩm cúi đầu xuống mãi, nếu hắn cũng ngồi xuống e là nàng bị dọa khóc mất.
“Trẫm còn việc cần làm, nàng nghỉ ngơi đi. Sau này ta sẽ trở lại thăm nàng.” Nói xong liền đứng dậy đi ra ngoài. Làm tới hoàng đế còn phải chừa một đường cho phi tử phạm lỗi. Hắn lớn tới chừng này, đừng nói sau khi lên ngôi, ngay cả trước kia làm thái tử cũng không có ai khiến hắn uất nghẹn như thế.
“Thần thiếp cung tiễn Hoàng thượng.” Tự Cẩm thở phào nhẹ nhõm, sau đó giống như đưa tiễn môn thần, cung kính đưa hoàng đế ra cửa.
Tiêu Kỳ đi ra Di Cùng Hiên cũng không đi tới hậu cung mà đi thẳng về Sùng Minh Điện. Sau khi trở về, trong đầu lại nhớ đến nét mặt muốn khóc của Tự Cẩm, cuối cùng thở dài gọi “Quản Trường An.”
“Có nô tài ở đây.” Quản Trường An lập tức tới.
“Trẫm nhớ mấy xấp lụa mới được cống nạp năm nay vẫn còn nhỉ?”
“Dạ, bên Nội Đình Phủ vừa mang tới một loạt vải mới, nói là do các thợ thủ công phía nam mới dệt, rất hiếm.” Quản Trường An nghe Hoàng thượng hỏi thì hiểu ngay, trong lòng khẽ chẹp chẹp hai tiếng. Tô thái nữ này có phúc khí gì chứ, Hoàng thượng muốn chu toàn cho nàng đây.