VietWriter cập nhật nhanh nhất.
Dòng nước mát chảy xuống khắp thân người
anh, châm chậm làm dịu đi sự bí bách ngộp ngạt
trong lòng. Dương Đường Thanh chậm rãi ngẩng
mặt lên, gương mặt anh tuấn khẽ giãn ra, đôi mi
dài nhắm lại, bình ổn thở ra một hơi thật nhẹ
nhàng, đôi mắt nâu lại từ từ mở ra, dưới làn nước
trong veo, tiềm ẩn những mơ hồ sâu xa không
thấy đáy. Anh chống hai tay vào tường, khẽ gục
đầu xuống, lắc lắc vài cái, xua đi những ý nghĩ vẩn
vơ tạp nham đang hiện hữu trong lòng mình. Anh
như thể này, là đang nghĩ vê cô vợ của mình mà
động lòng trắc ẩn sao?
Ít phút sau, sau khi tắm xong, Dương Đường
Thanh thay ra bộ đồ ngủ, bước ra ngoài. Hôm nay
Tô Lưu Ly từ sáng đã đi mua sắm bar sàn cùng
bạn bè của cô ta, chỉ kịp nhắn cho Dương Đường
Thanh biết một câu vào trưa nay, đến tối vẫn
không có lấy một cuộc gọi nào. Anh không lo cô
ta đi cả đêm không vê, vì anh biết, từ trước đến
nay, dẫu không có vê nhà thì Tô Lưu Ly vẫn luôn
giữ đúng chừng mực. Ngả người xuõng chiếc
giường màu xám tro, Dương Đường Thanh mệt
mỏi khẽ nhắm đôi mắt lại, anh không muốn suy
nghĩ thêm điều gì nữa, chỉ muốn ngủ một giấc
thật say. Nhưng vừa khép tâm trí lại, hình ảnh vừa
rôi trong phòng của cô lại đập ngay vào mắt,
khiến Dương Đường Thanh không tài nào ngủ
được. Lăn lộn trăn trở hơn một giờ đông hồ, cuối
cùng anh ngôi bật dậy, lấy từ trong chiếc tủ nhỏ
bên cạnh ra một lọ thuốc, phân vân lưỡng lự, rôi
cũng đổ vào tay hai viên nén màu trắng.
"Lâu lắm rồi, lại vì một chuyện chẳng ra gì mà
dùng đến thuốc ngủ”
Nói rồi anh uống lấy hai viên thuốc, đêm ấy
Dương Đường Thanh đã có một giấc ngủ rất say.
Thời gian thấm thoắt trôi, chớp mắt một cái,
lại trôi qua thêm một tháng.
Hôm ấy là ngày đầu tiên Vân Du được Dương
Đường Thanh chính thức thả tự do, được đặt
chân bước ra khỏi phòng sau hơn một tháng bị
giam cầm trong chiếc lông sắt tối tăm nặng nề
đó. Vết thương trên người cô đã khỏi, nhưng sẹo
để lại, vẫn sẽ là nỗi tự ti đeo bám cô tới suốt cuộc
đời. Suốt một tháng qua, Dương Đường Thanh tuy
vẫn giam giữ cô, nhưng đã phần nào nới lỏng, gỡ
bỏ lệnh cấm, ngoại trừ đàn ông ra, ai cũng có thể
vào thăm cô, Vân Du cũng vì thế mà có lại nụ cười
bên cạnh Đồng Tố Tổ. Thời gian này, Dương
Đường Thanh cũng rất ít khi khó dễ cô, vì suốt
những ngày qua, anh chỉ vùi đầu vào công việc,
dự án mới chất chồng như núi, công ty thì đang
đà phát triển đi lên, cộng thêm những bản hợp
đồng trên bàn rượu, khiến anh hầu như ngày nào
cũng đi đến tận khuya mới về. Vân Du cũng nhờ
thế mà được an phận, bình bình an an, trong lãng
quên mà có được cuộc sống an nhàn.
Cũng từ cái ngày chạm mặt đầy máu me hôm
đó, Tô Lưu Ly vẫn luôn giữ khoảng cách với cô, ả
ta chưa biết được sự thật, nên cứ nghĩ trong đầu
rằng, cô là quái thai, một khi vô tình mà đi ngang
phòng cô, chạm phải mặt cô đều sẽ cực kỳ ám
ảnh. Mãi cho đến một ngày, ả xin Dương Đường
Thanh được ởi du lịch dài hạn cùng nhóm bạn
đến tận Chiết Giang, Trung Hoa. Dương Đường
Thanh ban đầu tuyệt nhiên không đồng ý. Nhưng
vì Tô Lưu Ly nài nỉ quá, cuối cùng đành miễn
cưỡng cho cô ta đi. Và đi đến nay, cũng đã tròn
nửa tháng.
Hôm ây, trời mưa như tâm tã. Dương Đường
Thanh lại đi làm chưa về. Vân Du lén lút tìm đến
----------------------------