[Sơ, chúc mừng sinh nhật anh nhé. Mong rằng qua tuổi mới, anh sẽ được thêm một bước đi. Xin lỗi vì tôi què quặt thế này, không thể xuống giường mà mua quà cho anh được. Cám ơn anh vì đã làm bạn với tôi, cho tôi mượn điện thoại, luôn đưa ra những lời khuyên đúng đắn cho tôi. Sơ, cám ơn anh vì tất cả. Lời chúc sớm này, anh phải nhận đấy nhé .
Hàn Thương Sơ vừa uống cạn một ly rượu, gương mặt đã ửng đỏ, nhìn Dương Đường Thanh và Trương Ninh Viễn cũng đang hăng say uống rượu nói chuyện phiếm bên cạnh, vừa đọc tin nhắn mà Vân Du vừa gửi tới, cảm giác vui vẻ bất giác dâng tràn, không nên được mà nở một nụ cười thỏa mãn, gương mặt anh tuấn hồng hào khẽ giãn ra, con ngươi đen láy chìm vào một suy nghĩ sâu lắng, miên man vô định. Hóa ra, cô vẫn biết tới hôm nay là sinh nhật của anh. Gương mặt Hàn Thương Sơ không giấu được vẻ hạnh phúc, dù rằng anh biết, cô chắc chắn đã thấy thông báo của lịch đặt sinh nhật mà trước đó anh đã cài vào..
Dẫu rằng là ngẫu nhiên, nhưng Hàn Thượng Sơ vẫn cảm thấy rất hạnh phúc, rất vui vẻ.
[Cám ơn em. Nếu muốn tặng gì đó cho tôi, thì chỉ cần giữ gìn sức khỏe của bản thân em thật tốt. Với tôi, đó đã là món quà lớn nhất rồi
Hàn Thương Sơ gõ một tin nhắn, mỉm cười gửi đi.
"Này, Thương Sơ. Cho tôi mượn điện thoại gọi cho bà nội một lát, điện thoại tôi hết pin rồi"
VietWriter cập nhật nhanh nhất.
Trương Ninh Viễn lên tiếng, gương mặt cũng thoáng một chút đỏ vì nồng độ rượu quá mạnh. Tuy nhiên, anh ta chưa say, lại càng không mất đi tỉnh táo. .
Trương Ninh Viễn và Dương Đường Thanh từ nãy đến giờ vẫn luôn để ý bộ dạng khác lạ của Hàn Thương Sơ, ánh mắt cả hai không khỏi tò mò thắc mắc. Hàn Thương Sơ như vậy, rốt cuộc là đang vui vẻ vì điều gì?
"Thương Sở, tôi chưa bao giờ thấy bộ dạng đó của cậu? Là đang yêu đương sao?"
Dương Đường Thanh đặt hai tay lên bàn, khẽ đan vào nhau, mái tóc màu hạt dẻ khẽ bay bay, phất phơ vài sợi óng ảnh, nghiêng mặt hỏi Hàn Thương Sơ. Gương mặt anh cũng đã thoáng qua một chút đỏ vì cũng đã uống trên dưới hơn mười ly rượu rồi.
Hàn Thương Sơ giật mình, gương mặt thoáng qua một nét lúng túng, vội vã xua tay.
"Làm gì có..."
Dương Đường Thanh dĩ nhiên không tin, vẫn nhìn Hàn Thương Sơ chằm chằm.
"Thôi nào, cho tôi mượn điện thoại. Tôi cần gấp"
Trương Ninh Viễn cắt ngang, chìa tay ra.
Hàn Thương Sơ không do dự gì, đưa điện thoại cho Trương Ninh Viễn. "Ấy chết, giờ này nội chắc đã ngủ rồi, để tôi nhắn tin gửi vậy"
Ninh Viễn nói.
Vừa dứt lời, Hàn Thương Sơ giật mình, mau chóng giật lấy chiếc điện thoại từ tay Ninh Viễn, vội vội vàng vàng xóa bỏ mục tin nhắn của anh.
Trương Ninh Viễn và Dương Đường Thanh trông thấy thái độ của anh thì không khỏi ngỡ ngàng, khó hiểu nhìn nhau. Hàn Thương Sơ cớ sao lại gấp gáp như vậy?
"Xong rồi. Cậu nhắn đi".
Hàn Thương Sơ sau khi cẩn thận xóa xong tin nhắn, đưa điện thoại cho Trương Ninh Viễn.
"Hôm nay cậu lạ thật đấy"
Dương Đường Thanh và Trương Ninh Viễn đồng thanh, quăng cho anh một cái nhìn đầy dò xét.
Hàn Thương Sơ không nói gì, chỉ cười khổ, gãi gãi đầu. Anh làm sao để Dương Đường Thanh biết được người anh đang nhắn tin lại chính là vợ của hắn ta, nếu biết được, Dương Đường Thanh sẽ biết ngay chuyện anh cho Vân Du chiếc điện thoại, thêm vào đó, với những dòng tin nhắn mạch lạc như vậy, chuyện cô giả mù giả câm, cũng sẽ bị phanh phui. Cuối cùng, hậu quả thể nào, Hàn Thương Sơ nghĩ đến thôi cũng đã mặt cắt không còn giọt máu.
Trương Ninh Viễn khẽ lắc đầu khó hiểu, chậm rãi soạn tin nhắn.
*Ting*
Là thanh âm thông báo tin nhắn đến.
"Sơ, anh thật tốt. Ít nhất trên thế giới này, tôi vẫn cảm thấy mình thật may mắn vì đã gặp được anh"
Trương Ninh Viễn thấy tin nhắn gửi đến, không trả điện thoại cho Hàn Thương Sơ, ngược lại còn đọc lớn cho cả ba đều nghe thấy. Sau khi nghe thấy, gương mặt Hàn Thương Sơ động lại đến mức khó coi, mặt nghệch ra, ngồi phịch xuống ghế, giấu đi bộ dạng rối rắm của mình.
"Hóa ra là một tiểu tình nhân. Thương Sơ, đây chính là lý do cho sự vội vã chưa từng có của cậu khi nãy đúng không?"
Trương Ninh Viễn trêu chọc.
"Cậu đừng nói bậy. Chúng tôi không có gì cả" Hàn Thương Sơ lớn tiếng phủ nhận.
Gương mặt Dương Đường Thanh lộ ra ba phần khoái chí, khẽ cười nhẹ, chậm rãi lắc đầu, lại uống thêm một ly rượu.
"Không có gì mà lưu tên người ta thành Tiểu Vân sao?"
Trương Ninh Viễn nói, ánh mắt hiện rõ sự châm chọc.
"Tiểu Vân?"
Dương Đường Thanh đặt ly rượu xuống, đuôi mắt nâu của hồ ly hiện ra ba phần suy tư mơ hồ.
Nhớ quay lại đọc tiếp tại VietWriter để ủng hộ chúng mình nha.
"A, nhìn kỹ mới để ý. Số của cô Tiểu Vân này, lại chính là số của Thượng Sơ lúc trước đây mà. Hàn Thương Sơ, cậu cũng mạnh tay quá rồi đấy, mang hẳn chiếc điện thoại phiên bản đó tặng cho cô ta"
Trương Ninh Viễn nói thêm một tràng. Càng nói, gương mặt Hàn Thương Sơ càng nghệch ra đến mức khó coi, gương mặt Dương Đường Thanh thì không trưng ra một sắc thái nào, cực kì bình tĩnh, nhưng cũng cực kỳ đăm chiêu.
"Thương Sơ, cậu thật sự đang yêu đương đó à?"
Dương Đường Thanh lên tiếng, ngữ điệu vẫn không có chút lên tông.
"Không. Không có. Cô ấy.... cô ấy chỉ là một người bạn mà tôi tình cờ quen mà thôi"
Hàn Thương Sơ nuốt nước bọt, mau chóng giải thích. Anh không muốn lôi Vân Du vào chuyện không đầu này, càng không muốn, mặt đối mặt với Dương Đường Thanh, anh em tốt suốt 7 năm qua của anh.
"Ô, là vậy sao? Nhưng cô ta tên họ là gì, tại sao cậu lại lưu như một kiểu gọi trẻ con như thế?"
Dương Đường Thanh hỏi, sắc thái gương mặt vẫn không chút lay động. Nhưng trong tim, lại cảm giác được một loại cảm xúc rất bí bách khó thở. Cái tên "Tiểu Vân" ấy, không quên không biết, ấy vậy mà lại đóng cọc ghim sâu vào tâm trí anh.
"Đúng rồi, cô ta tên gì? Không yêu đương thì cũng phải giới thiệu cho anh em biết chút chứ. Không hợp gu của cậu, biết đâu lại hợp gu của tôi thì sao?"
Trương Ninh Viễn nháy mắt trêu chọc.
"Tôi... Tôi không nói đầu. Các cậu còn chưa biết là e cũng đừng nhiệt tình như thế chứ"
Hàn Thương Sơ một mực giữ kín, gương mặt thoáng qua một chút hoang mang.
"Cậu không nói. Thì để tôi trực tiếp gọi cho cô ta, xác nhận quan hệ vậy"
Trương Ninh Viễn và đe dọa, cầm điện thoại lên.
"Đừng!"
Hàn Thương Sơ lớn tiếng đưa tay ra phía trước, hàm ý phản đối trong chơi vơi.
"Nói không?"
Trương Ninh Viễn bắt ép, Dương Đường Thanh ngồi im lặng một góc, bình thản quan sát màn kịch trước mắt đang diễn ra.
"Cô ấy...cô ấy tên là..."
Hàn Thương Sơ ấp úng, lý trí hoạt động hết tốc độ, cố gắng nặn ra một cái tên.
"Cô ấy tên là Phan Vân Dương"
Hàn Thương Sơ cuối cùng cũng nghĩ ra một cái tên, mau chóng trả lời. Ba chữ Phan Vân Dương đó, chính là biến tấu từ cái tên Phạm Vân Du mà ra.
"Có thế thôi cũng lo sợ khép nép. Cậu nhút nhát thể sau này sao làm nên đại sự"
Dương Đường Thanh lên tiếng.
"Phan Vân Dương sao?"
Anh lẩm bẩm.
"Thương Sơ, cái tên nghe nam tính thật đấy"
Dương Đường Thanh trêu chọc. Cái tên này, tuy lạ lẫm nhưng anh lại nghe ra có một chútquen.
"Biết cũng biết rồi. Các cậu đừng phá nữa. Chúng ta còn nhiều chuyện quan trọng hơn cần nói lắm đấy.Nào, nâng ly".
Hàn Thương Sơ mau chóng bẻ lái câu chuyện, cầm lên ly rượu, ra hiệu tiếp tục bữa tiệc tối nay. Dương Đường Thanh cùng Trương Ninh Viễn nhìn nhau cười khoái trá, vẽ ra một viễn cảnh yêu đương u mê cho người trước mặt, trong bóng tối u mê, quên bẵng đi chuyện vừa rồi, nâng ly uống cạn.
Sau khi gửi đi tin nhắn cuối cùng, Vân Du tắt điện thoại, cất vào một góc kín. Chiều nay cô đã gọi điện về nhà, hỏi thăm đồng thời thông báo tình hình trước mắt cho ba mẹ nuôi của cô. Và dĩ nhiên, tất cả những thảm kịch bi đát này, cô một chữ cũng không hề nói ra, không phải vì cô sợ gã chồng điên loạn vô nhân tính của mình, mà là sợ ba mẹ nuôi của cô biết rồi, sẽ sống trong thù hận và day dứt, bất chấp tất cả, công khai đối mặt với Dương gia mà đón cô về. Cô, chính là lo cho bọn họ.
Cất điện thoại vào một ngăn tủ kín, Vân Du khẽ dựa lưng vào thành giường, đôi mắt to đen láy nhìn vào hai chân đang băng bó trắng toát của mình, nhất thời thở ra một hơi hô hấp đầy rẫy bị thương. Đôi chân đáng thương này, ngay cả bước xuống giường còn không làm được, chứ đừng nói là tung tăng chạy nhảy nhìn ngắm thế đời rực rỡ ngoài kia.
"Sống không ra sống, chết không ra chết. Đôi chân này, có lành lặn được như cũ hay không mình còn không biết được. Dương Đường Thanh, trong tù, chỉ vì một câu nói mà anh trực tiếp hại chết ba tôi, bây giờ, đến lượt tôi cũng nểm đòn sống dở chết dở. Thù này hận này, tên cầm thú như anh phải chết bao nhiêu lần mới trả được đây?" .
Trong bóng đêm mờ mịt hiu hắt từ bên ngoài tràn vào, chiếu một đường nhỏ lên gương mặt thanh thoát như hoa như nguyệt của cô, bóng tối âm u ôm chầm lấy dung nhan mỹ miều, kiêu sa diễm lệ, từng đường nét như xuyên tạc, đâm thủng ánh sáng, không chút son phấn, nhưng lại rực rỡ lạ thường. Vân Du vừa nhìn hai chân bằng bó của mình, vừa căm phẫn tự nói với chính bản thân. Những nỗi ô nhục này, của cô và của cả ba mẹ cô, một ngày nào đó nếu cô được đứng lên, Vân Du hứa sẽ để Dương Đường Thanh phải trả giá. Sự thù hận hiện rõ ràng trong đôi mắt cô, diễm lệ hóa thành một tầng sương mỏng manh, thoắt ẩn thoắt hiện. Cơn đau dưới chân không ngừng bủa ra, lan rộng đến từng thớ thịt, khiến Vân Du không thể ngủ, cũng càng không thể động vào. Những vết sưng tấy bung nước trên chân ngày càng vỡ ra, nhầy nhụa nhớp nháp, không thể dùng quá nhiều nước mà rửa sạch, càng không thể để nguyên như thế nhiều ngày.
Chẳng biết có gãy xương bên trong hay không, nhưng trước mắt, da thịt của cô đều bầm tím, bỏng nát, trông rất đáng sợ. Từ trên xuống dưới, có chỗ nào trên người cô còn nguyên vẹn mà không có vết thương, toàn sẹo là sẹo. Dương Đường Thanh chính là không muốn để lại cho cô một chút danh dự gì.
"Ông trời ơi, làm ơn, xin ông hãy chấm dứt. Chấm dứt đi. Nếu ông không cho tôi được chết, thì hãy...hãy khiến hắn phải chết"
Ngồi trên giường, đôi bàn tay cô siết chặt thành nắm đấm, siết lấy ga giường. Bóng tối trongmắt cô chính là thù hận. Thù cả một đời. Hận cả một kiếp.
----------------------------