Vừa trở về phòng, Dương Đường Thanh lập tức trưng ra gương mặt Diêm vương, lao ngay vào phòng tắm, tắm rửa lại kỹ lưỡng một lần nữa. Đây là lần đầu tiên anh gặp phải tình huống tréo ngoe khó xử như vậy, tạm bỏ qua việc đứng trên lập trường của một người đàn ông mà nói, chỉ cần đứng trên phương diện của một người cực kì ưa sạch sẽ, thì việc và phải một tình huống xấu hổ như vậy, chính xác là một gáo nước lạnh đến âm độ tạt thẳng vào mặt của anh.
Dương Đường Thanh đứng dưới vòi sen, cơn giận vẫn chưa thể hạ bớt, anh tắm rửa cẩn thận, sau khi bước ra, trực tiếp vứt bỏ bộ đồ bẩn vào thùng rác không chút ngó ngàng.
"Gớm chết đi được"
Dương Đường Thanh càu nhàu, sắc thái âm u tối đen. Nghĩ tới chuyện vừa rồi, vẫn còn nhăn mặt. Vốn dĩ định qua phòng tìm cô, xem cô thế nào. Không ngờ lại trong vô thức mà đỡ lấy cô, hành động đó khiến nội tâm anh mâu thuẫn rõ rệt, giằng xé thành hai luồng tư tưởng ngược ngạo dữ dội. Dương Đường Thanh nhất quyết không cho mình cái suy nghĩ thương xót cô, tức giận vì hành vi diễn ra bất ngờ của bản thân nên đã nóng giận vô cớ, mắng nhiếc sơ vả cô. Chuyện chưa được lắng xuống, cô lại phạm thêm một lỗi sai cực kì nghiêm trọng, làm vấy bẩn máu lên người anh. Chi tiết đó như một ngọn đuốc, châm ngòi cho dây pháo bên trong bùng nổ, khiến anh không kiểm soát được lý trí mà ra tay bạo hành cô không chút thương xót.
Dương Đường Thanh sau khi ngả người xuống nệm, thì nhẹ nhàng đưa tay day day vầng trán, mái tóc màu hạt dẽ rớt rơi vài sợi ngay xuống đôi mày nghiêm nghị của anh, đôi mắt nâu khẽ trùng, bất chợt nhìn lên trần nhà, lại nghĩ tới dáng vẻ co rúm chịu đòn của cô khi nãy mà không khỏi cuồn cuộn những tâm tư dậy sóng.
VietWriter cập nhật nhanh nhất.
Khẽ nhắm đôi mắt trong ba giây, Dương Đường Thanh sau đó chậm rãi ngồi dậy, tiến đến tủ rượu lấy ra một chai Whiskey. Anh cuốn lấy hai miếng rèm cửa, móc lên ổ dây tròn cố định, xô hẳn hai cánh cửa sổ ra ngoài, cho từng đợt khí trời đêm lùa hắn vào căn phòng vẫn còn tối đen như mực. Anh nhấc một chiếc ghế, đặt cạnh cửa sổ, bản thân ngồi lên đó, đôi mắt ráo hoảnh hướng ra ngoài không gian xa xăm của bầu trời, chậm rãi đổ ra một ly rượu sóng sánh, ngẩng cổ uống cạn. Chất rượu cay nồng chạy thẳng vào thanh quản, làm tê tái từng tế bào đang ngủ say giấc của anh. Gương mặt anh khẽ giãn ra sau khi uống cạn ba ly rượu đầu, trong chớp mắt, con ngươi màu nâu tối đen lại, thu lấy một hình ảnh vừa diễn ra của quá khứ xuyên vào tận cõi mờ mịt của bóng đêm. Anh khẽ thở hắt ra, không nói thêm được gì nữa, trái tim cồn cào, lại tiếp tục nâng ly, ngẩng chiếc cổ nam tính, dứt khoát uống sạch.
Đêm ấy, Dương Đường Thanh ngồi bên cạnh ô cửa sổ, lần đầu vì một người phụ nữ mà thức cả một đêm dài không ngủ đến tận sáng hôm sau.
Trời vừa sáng, Dương Đường Thanh cũng lập tức rời nhà, đi đến công ty. Anh rời đi sớm hơn rất nhiều so với mọi bữa.
1 giờ chiều, tập đoàn bệnh viện Đường Lĩnh.
Phòng trực bác sĩ.
Hàn Thương Sơ mấy phút trước, vừa học xong cuộc họp quản trị cổ đông, vừa định soạn lại tập hồ sơ luận án, gương mặt điển trai anh tuấn trong chiếc áo blue trắng từ tốn nghiêm túc cúi đầu, đôi mắt dán chặt vào những con chữ chồng chéo cả nghĩa Anh lẫn Việt trên những xấp giấy mịn màu trắng.
Nếu bình thường không có việc gì quan trọng gấp gáp, anh đều sẽ ở biệt thự mà tận hưởng cuộc sống yên ắng tự do phẳng lặng của mình. Nhưng thân là một bác sĩ tiếng tăm, kiêm luôn chủ tịch bệnh viện, trọng trách phải gánh trên vai, dĩ nhiên không phải cứ muốn là sẽ được thoái thác. Hàn Thương Sơ tuy rất yêu lối sống phóng khoáng, nhưng đối với công việc của mình, lại càng thận trọng chỉnh chu. Chưa từng qua loa, cũng chưa từng vì trách nhiệm hơn người của mình mà than thở.
*Cốc... Cốc*
Một thanh âm gõ cửa vang lên.
"Vào đi"
Hàn Thương Sơ khẽ mở miệng, mái tóc vàng khẽ phất phơ, mang theo một chút hơi hướng nữ tính, đôi mắt vẫn dán vào xấp giấy luận án cần chỉnh sửa bên dưới.
*Cạch*
Tiếng mở cửa vọng ra, một cô gái trẻ xinh xắn với mái tóc đen được cắt ngắn, cũng trong bộ trang phục blue trắng, chậm rãi bước vào, gương mặt mang theo ba phần khẩn trương.
"Chủ tịch, mười lăm phút nữa, chúng ta sẽ có một cuộc phẫu thuật khẩn cấp ngoài dự định"
Hàn Thương Sơ nhíu mày, gấp tập hồ sơ lại, gương mặt tuấn tú ngẩng lên, nhìn nữ bác sĩ trước mặt.
"Có vấn đề gì với cuộc phẫu thuật này sao? Vân Hạo đầu, tại sao không tìm cậu ta mà bàn bạc?"
Hàn Thương Sơ trầm giọng nói, ngữ điệu có chút ít không vui. Trước nay, tuy bản thân là một bác sĩ, nhưng anh lại rất hiếm khi tự thân tiến hành phẫu thuật cho một ai đó, trừ khi là trường hợp ngoại lệ, hoặc cực kỳ nguy hiểm, Hàn Thương Sơ mới phải tự mình bước vào phòng mổ, tranh giành mạng sống cho bệnh nhân.
"Vân Hạo, cậu ta vừa mới được điều qua Y Lãnh tiến hành xạ trị cho năm ca bệnh nhân ở đó rồi... Chủ tịch, ca phẫu thuật lần này là một ca thay tủy rất khó khăn, Vân Hạo lại không có mặt. Vì vậy..."
Cô gái trẻ mau chóng giải thích, ngữ điệu ấp úng.
"Thay tủy? Chỉ là thay tủy cũng cần đến tôi trực tiếp ra mặt sao? Các cô làm việc kiểu gì vậy? Không có Vân Hạo thì còn Nhã Ý, Đông Đông. Bọn họ chết hết rồi sao? Còn nữa, là ai đã điều Vân Hạo đi?"
Hàn Thường Sơn tức giận, gương mặt xám xịt như một làn khói đen ngòm. Chỉ là một ca thay tủy, cũng làm phiền đến anh. Luận án trên bàn của anh, xấp giấy tờ quyết định đến sự phát triển của bệnh viện còn quan trọng hơn việc thay tủy cỏn con đó rất nhiều lân.
Trông thấy thái độ tức giận của Hàn Thương Sơ, nữ bác sĩ trẻ có vài phần sợ sệt, cô lúng túng.
Nhớ quay lại đọc tiếp tại VietWriter để ủng hộ chúng mình nha.
"Chủ tịch...Vân Hạo là được ba của anh, ngài Hàn điều đi rồi. Còn về phần ca phẫu thuật này, không phải chúng tôi không lo được, mà là...người nhà bệnh nhân, kiên quyết chỉ mặt anh, một mực bắt ép muốn anh làm, không cho phép chúng tôi động vào con gái ông ta".
"Hay thật đấy! Người cũng đã nằm trên bàn mổ rồi còn hống hách như vậy sao?"
Hàn Thương Sơ gằn giọng. Thái độ thế này, là muốn thị uy với anh sao?
"Nói, bệnh nhân là ai? Cả người nhà của cô ta nửa"
Hàn Thương Sơ chau mày, lời nói đanh thép đang chỉ rất rõ ràng là anh đang cực kì không vui.
"Cô ta tên Lương Uyển Lam, con gái cưng duy nhất của Lương Đông Thành, người sáng lập ra ba dãy nhà máy sản xuất rượu vang Phong Thuẫn"
Nữ bác sĩ nói một tràng, không dám chậm trễ.
Nghe đến hai chữ Phong Thuẫn, trái tim Hàn Thương Sơ bất giác dừng lại một nhịp, có điều gì đó đến từ cái tên này khiến tâm trí anh nhói đau. Rất mau sau đó, Hàn Thương Sơ giấu nhẹm gương mặt vô hồn của mình, mau chóng trưng ra sắc thái nguội lạnh như thường lệ.
"Phong Thuẫn? Hóa ra là nhân vật lớn, chả trách..".
Hàn Thương Sơ lẩm bẩm cười mỉa, gương mặt hiện rõ sự chán ghét, căm hận đến tột độ.
"Được rồi, Thuần Niên, cô ra ngoài đi. Nói với Đông Đông, chút nữa cuộc phẫu thuật sẽ được tiến hành như dự định"
"Nhưng...còn anh..."
Nữ bác sĩ tên Thuần Niên ấp úng, như muốn xác nhận lại một lần nữa.
"10 phút nữa, đẩy bệnh nhân vào phòng phẫu thuật số 3, tôi sẽ đến"
Hàn Thương Sơ nói. Thuần Niên vội vã gật đầu, bóng dáng xinh đẹp cũng xoay người, chuẩn bị rời đi.
"Khoan đã"
Hàn Thương Sơ lên tiếng, khiến bước chân Thuần Niên cũng khựng lại.
"Chủ tịch, còn thay đổi gì sao?"
Thuần Niên nhỏ giọng.
Đuôi mắt Hàn Thương Sơ hiện ra một nụ cười nham hiểm ma mãnh, một ý nghĩ điên rồ nào đó vừa hiện hữu trong tâm trí anh.
"Dời ca phẫu thuật lại thêm 20 phút nữa"
Thuần Niên kinh ngạc, cô phản ứng.
"Chủ tịch, tình hình bệnh nhân đang rất gấp rồi. Nếu còn trì hoãn chậm lại, e rằng cô ta, sẽ bị nhiễm trùng máu"
"Lương Đông Thành chẳng phải có rất nhiều tiền sao? Chỉ cần con gái ông ta không chết, thì tán gia bại sản, ông ta cũng sẽ cứu tới cùng. Được rồi, nghe theo ý tôi đi. Chỉ chậm lại 20 phút cô ta không chết nổi đâu, cùng lắm là đi lọc máu cả đời, thành một kẻ phế nhân vô dụng chỉ biết ra vào trong bệnh viện. Còn cô, bây giờ, cô đi chuẩn bị đi".
Hàn Thương Sơ nhấn mạnh, sau đó khẽ phẩy phẩy tay. Thuần Niên hiểu ý, cũng không dám cãi lời, cúi chào anh rồi mau chóng rời khỏi.
Hàn Thượng Sơ bực dọc ngồi xuống ghế, day day thái dương, khẽ phát ra một tia thở dài. Đường đường là một bác sĩ tiếng tăm, là người quyết định vận mệnh của bất cứ ai bước chân vào Đường Lĩnh, chỉ có người khác hạ mình van xin được cứu, chứchưa từng nghe nói, bác sĩ phải nhún nhường, cúi đầu nghe theo sự sắp đặt của bệnh nhân. Hàn Thương Sơ không nhịn được, nhếch mép khinh bỉ, nở một nụ cười nhạt nhẽo tối tăm, lạnh lẽo điên cuồng như một vực sâu hoàn toàn không thấy đáy.
"Phong Thuẫn... Lại một lần nữa, nhà họ Lượng các người lại coi trời bằng vung. Thái độ hống hách như vậy, thì tôi sẽ dọa cho ông một phen vỡ mật, sau đó để ông, và cả đứa con gái vô năng của ông, phải mắc nợ Hàn Thương Sơ này. Mối huyết hải thâm thù ngày đó, Hàn Thương Sợ này, một khắc cũng chưa từng quên đi nổi đầu" .
Hàn Thương Sơ lẩm bẩm, mơ hồ trong đôi mắt màu đen, một luồng ký ức đau đớn lại ùa về. Người xung quanh chỉ thấy anh là một người trẻ tuổi, có triển vọng, có cuộc đời, họ chỉ thấy anh cười chứ chưa hề nhìn thấy anh khóc. Dương Đường Thanh và Trương Ninh Viễn, đều nhận xét Hàn Thương Sơn là một kẻ quái dị chỉ biết cười đùa tăng động suốt ngày, nhưng không ai biết, sau trong tim anh, lại là một phần người hoàn toàn khác. Mà phần người linh hoạt đó, từ hai năm về trước, đã mang theo tình yêu, chôn cùng một cô gái có cái tên Tô Cẩn Chúc xuống nấm mồ, vĩnh viễn ngỡ rằng không bao giờ còn có thể tỉnh lại.
Và cô gái đó, chính là chết ngay trên giường mổ, ngay tại bệnh viện này, và ngay trước mắt anh.
----------------------------