• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 23 Tình ý


Ngày hôm sau.


Dương Đường Thanh gọi một cuộc gọi cho Hàn Thương Sơ, nhắn anh ta khi nào rãnh rỗi thì mang theo dụng cụ sơ cứu, qua nhà anh một chuyến. Vừa gọi xong, cũng lập tức rời đi đến công ty.


Hàn Thượng Sơ nghe xong, không nén nổi một tia thở dài. Biết rằng Vân Du đã gặp chuyện, anh gọi với trợ lý, tạm hủy cuộc họp ở bệnh viện sáng nay, mau chóng lên xe, rời khỏi nhà, đi thẳng đến biệt thự Dương gia.


Vừa bước vào trong, đã một mạch đi thẳng lên phòng Vân Du. Hít lấy một hơi bình tĩnh, Hàn. Thương Sơ đặt tay lên ổ khóa cửa, chậm rãi ấn nút mã khóa, khẽ mở cánh cửa ra.


"Vân Du, em đang làm quái gì thế hả?"


Cảnh tượng trước mắt khiến Hàn Thương Sơ phải kinh ngạc mà hét ầm lên, mau chóng khóa cửa, chạy gấp vào trong, giữ chặt hai tay Vân Du lại. Khi nãy, trước mắt anh, là hình ảnh cô đang ngồi yên lặng trên giường, cả thân người nhớp nhát lộn xộn, một tay cô đang giữ chặt đôi bàn chân đang bị tổn thương nghiêm trọng, một tay đang cầm một chiếc que sắt, định chọc vỡ từng mảng nước đang phồng rộp trên chân.


"Dừng lại ngay. Em biết mình đang làm gì không hả?"



VietWriter cập nhật nhanh nhất.


Hàn Thương Sơ giữ chặt hai tay cô, ném chiếc que sắt đi, kiên quyết không buông, mặc kệ cô như một con thú điên, đang ra sức vùng vẫy.


"Buông ra. Mau buông ra. Tôi ngứa lắm, đau lắm".


Vân Du xô Hàn Thương Sơ ra, định chộp lấy vật gì nhọn ở gần đó thì Hàn Thương Sơ nóng giận, đẩy mạnh cô ngã xuống giường, trực tiếp quát ầm lên.


"Phạm Vân Du! Em mất trí rồi sao? Còn định biến mình thành ra bộ dạng quỷ ma gì nữa?"


Từng câu từng chữ của Hàn Thương Sơ như một nhát búa giáng thẳng vào lý trí, khiến Vân Du sực tỉnh. Cô thẫn thờ, ngồi đó một lúc lâu.


Ít phút sau, cô chậm rãi, lệ nửa thân trên dựa cố định vào chiếc gối sau thành giường, ánh mắt vô hồn nhìn thẳng ra ngoài không gian bao la khí sắc bên ngoài ô cửa sổ, khẽ nói ra một câu.


"Đúng rồi...Bộ dạng này, còn chưa đủ thảm hại sao?"


Hàn Thương Sơ nhìn cô ngỡ ngàng, trong đuôi mắt ngập tràn những cảm giác tội lỗi, anh mau chóng ngồi xuống giường, không một câu nói, nhanh như chớp ôm chặt lấy cô. Hàn Thương Sơ vừa ý thức được lời nói mang tính sát thương mạnh mẽ của mình. Mái tóc vàng ca vào cổ cô, nổi bật trên nước da trắng noãn, mang theo một chút hương thơm dìu dịu, pha lẫn thêm chút mềm mại nhẹ nhàng, như một giấc mơ đoản ngắn, khiến cả hai, nhất thời im lặng.


"Xin lỗi. Xin lỗi em..."


Hàn Thương Sơ ôm chặt lấy cô, khẽ nói, anh gục đầu lên vai cô, ánh nhìn thoáng qua một tia bị thương, gương mặt anh tuấn đong đầy những trăn trở, chiếc mũi cao không giấu được những đợt hô hấp nặng nề. Trái tim, trong một giây, liền bị hàng trăm hàng ngàn những nỗi cay đắng bẽ bàng bóp nghẹn.


"Đừng...Chúng ta không nên..."


Vân Du mau chóng đẩy anh ra, đôi mắt to nhìn anh không dao động, chậm rãi phát ra một câu nói đứt quãng mơ hồ. Hàn Thương Sơ trong ba giây liền tỉnh táo, biết rằng bản thân đối với cô cũng không có chút ý nghĩa gì, khẽ mỉm cười, chậm rãi buông cô ra. Đôi mắt trong veo, khiến người ta không nhìn ra được là mang sắc thái nào, mau chóng hướng xuống vết thương đang dần lan rộng trên hai chân cô.


"Rất đau đớn phải không?"


Hàn Thương Sơ quan sát hai chân cô, gương mặt hiện rõ sự đau lòng, ánh nhìn tê liệt, đối chân nhỏ nhắn, mềm mại uyển chuyển ngày nào, giờ đây ngay trước mắt anh lại thành ra một bộ dạng không ra hình hài gì nữa, ô uế, nhầy nhụa, bong tróc, vừa tím vừa đỏ, đủ để khiến người ta phải khiếp đảm mà ngất đi.


"Xương chắc cũng vỡ rồi, chút đau đớn này, nếu chưa chết thì tôi vẫn chịu được"


Vân Du trả lời, cổ họng nghẹn đắng không chứa nổi âm thanh. Cô thừa biết bản thân đang trả lời rất giả dối. Những vết thương đó, hành cô không thể bước nổi xuống giường, càng không thể ngủ, nếu không có Đồng Tố Tố biết chuyện và dành nửa ngày xin nghỉ phép,bên cạnh giúp đỡ, chắc có lẽ, ngay cả đi vệ sinh, cô cũng phải đi ngay trên giường.


"Một bình nước nóng, bốn lần gây gỗ, Hàn Thương Sơ anh nói xem, có phải tôi thành phố nhân rồi không?"


Vân Du tiếp tục nói, Hàn Thương Sơ có thể nhìn ra được, khóe mắt cô đã có chút cay cay.


"Tôi sẽ không để em thành phế nhân"


Hàn Thương Sơ nói rồi, lập tức lao vào rửa ráy vết thương cho cô, động tới đâu, Vân Du gồng mình chịu đựng đến đấy, tuyệt không la hét một lời. Sau khi giúp cô bôi thuốc, khử trùng, Hàn Thương Sơ chậm rãi quấn băng lại giúp cô, quần rất nhẹ, chỉ vừa đủ giữ sạch vết thương tránh và chạm trực tiếp với những lực vận động ma sát bên ngoài. Xong xuôi, anh đặt hai chân cô cẩn thận lên giường, bản thân ngồi cạnh đó, không nói gì, chỉ im lặng đan hai tay vào nhau, ngây ngốc nhìn cô.


"Nhìn tôi như vậy, là đang thương hại sao?"


Vân Du khẽ nói, gương mặt thật sự rất khó coi.


"Tức giận thay cho sự bất lực vô năng của em, có phải là thương hại không?"


Hàn Thương Sơ yên lặng đáp lời.


Vân Du ngỡ ngàng, cô xoay mặt, nhìn vào mắt anh.


"Tôi không thể được làm chính mình, phản kháng có ích gì sao?"







"Tại sao em lại không nói cho cậu ta biết sự thật. Cuộc sống thế này là điều em mong muốnsao?"


Hàn Thượng Sơ nói, ngữ điệu có ba phần không vui.


Vân Du bật cười, nụ cười rực rỡ như bình minh, nhưng pha lẫn rất nhiều sự gượng gạo.


"Vì gia đình tôi, tôi bắt buộc phải như thế. Thương Sơ, cho tôi mượn điện thoại được không? Cũng đã lâu lắm rồi tôi cần liên lạc với người nhà một chút"


"Em...em không có điện thoại sao?"



Nhớ quay lại đọc tiếp tại VietWriter để ủng hộ chúng mình nha.


Hàn Thương Sơ bất ngờ.


"Với vai diễn này, anh nghĩ Dương Đường Thanh sẽ thế nào nếu biết tôi dùng điện thoại? Từ khi gả vào đây, tôi đã cắt liên lạc với thế giới bên ngoài rồi"


Vân Du nói, những câu cô nói ra thật khiến chính bản thân phải bật cười khổ sở.


Hàn Thương Sơ nghe xong không nói gì, im lặng lấy từ túi áo ra chiếc điện thoại màu xám phiên bản giới hạn của Samsung, mau chóng dịch chuyển những thứ quan trọng cần thiết trong đó qua một số máy khác, rồi đưa cho Vân Du kèm theo một câu nói.


"Cho em. Em giữ lấy mà dùng. Tôi vẫn còn một chiếc nữa, nên em yên tâm. Đừng hà khắc với chính mình như thế"


"Nhưng tôi chỉ mượn..."


Vân Du nói.


"Nếu xem tôi là bạn thì giữ lấy đi. Còn nữa, tôi muốn em hứa, không được tùy ý đâm vỡ khối nước như khi nấy nữa, nếu tôi không vào kịp, em sẽ tự khiến bản thân mình nhiễm trùng nặng đây"


Hàn Thượng Sơ nhấn mạnh. Cô gái trước mắt anh, đã quá khổ sở rồi.


"Thương Sơ...tôi thực sự là rất ngứa, cũng rất khó chịu, nên mới làm liều như thế. Nhưng tôi hứa với anh, sẽ không dại như thế nữa. Tôi cũng vì một chiếc điện thoại, mới khiến bản thân, thành ra thế này đấy"


Lời nói vừa dứt, Hàn Thương Sơ nhìn cô thật lâu, cái nhìn như muốn nuốt chửng vạn vật, xuyên thủng lý trí.


"Về phần Thanh, tôi sẽ xử lý ổn thỏa. Đừng lo. Em tự chăm sóc bản thân mình tốt là được rồi"


Rất lâu sau, anh mới nói được một câu nói. Ở lại thêm ít lâu, dặn dò cô thời gian thay thuốc, giữ vệ sinh cá nhân, tránh va chạm các thứ, cuối cùng Hàn Thượng Sơ cũng rời đi. Vừa rời khỏi phòng, nụ cười trên môi anh lập tức biến mất. Gương mặt vui vẻ hòa nhã khi nãy ở cùng cô cũng lập tức tan ra, thay vào đó là một sắc thái cực kì lạnh lẽo.


Về đến nhà, Hàn Thương Sơ mau chóng tắm rửa, đi lên phòng, chậm rãi đổ ra một ly rượu nặng, lấy ra một chiếc điện thoại khác, gương mặt trầm ổn phẳng lặng, gọi cho một trong hai số máy được ưu tiên, lưu ở mục đầu danh bạ.


[Tiểu tử cậu lại dùng số khác rồi à?


"Viễn, đêm nay tôi cần một chút say"


Đêm hôm đó, Dương Đường Thanh không về nhà. Anh ở lại công ty làm việc đến tận khuya.


Lúc kim đồng hồ điểm đúng 11 giờ đêm, cũng là lúc có một tin nhắn từ Wechat gửi tới. Lúc đầu anh cũng không để ý tới, nhưng tin nhắn gửi tới càng lúc càng nhiều, khiến Dương Đường Thanh cuối cùng phải tạm dừng làm việc, cầm điện thoại mở ra xem.


Trong mục tin nhắn đến là hàng chục những tin nhắn của Hàn Thương Sơ gửi tới. Dương Đường Thanh một mực thắc mắc, ấn vào xem xem rốt cuộc khuya khoắt thế này, Hàn Thương Sơ đã làm trò quái quỷ gì. Từ trước đến nay, Dương Đường Thanh cùng Hàn Thương Sa và Trương Ninh Viễn rất ít khi nhắn tin Wechat, có việc gì, dù lớn hay nhỏ đều trực tiếp gọi điện cho nhau. Khả năng Hàn Thương Sơ nhắn cùng lúc quá nhiều tin như vậy, chỉ có một.


"Lại say!"


Dương Đường Thanh ngán ngẩm nói. Chỉ khi say, Hàn Thương Sơ mới nhắn tin điên cuồng như vậy. Gương mặt anh tuấn dưới bóng đèn neon càng thêm vài phần tà mị, đôi mắt nâu lãnh đạm chăm chú nhìn vào những tin nhắn mà Hàn Thương Sơ đã gửi tới liên tiếp.


[Thanh, cậu quả là nhẫn tâm]


[Thanh, cậu hại cô ấy suýt tàn phế


[Thanh, cậu là tên khốn nạn không có trái tim


Càng đọc, đôi mắt anh càng lúc càng chau lại, gương mặt càng lúc càng khó coi. Anh không đọc nữa, chỉ trực tiếp nhắn lại một tin nhắn.


[Cuồng ngôn loạn ngữ, say rồi thì cũng đừng mất trí]


Một phút sau, một tin nhắn gửi đến. Một tin nhắn toàn chữ in hoa.


[Thanh, tôi không say. Nhưng cậu biết không, tôi thương cô ấy


Đọc xong tin nhắn đó, Dương Đường Thanh chết trận. Anh không nói thêm gì nữa. Đôi mắt nâu cứ nhìn trân trân vào màn hình điện thoại. Một giây sau, tin nhắn đó lập tức được thu hồi. Kèm theo là một tin nhắn mới cùng một icon say rượu.


[Thanh, tôi say rồi. Tôi nói sảng đấy. Cậu đừng nghĩ là thật


Dương Đường Thanh ngồi im lặng một lúc lâu. Gương mặt suy tư, nhìn hoàn toàn không ra biểu cảm gì.


[Thanh, sao cậu không trả lời?]


Hàn Thương Sơ tiếp tục gửi tin nhắn tới.


Dương Đường Thanh thu hồi ánh mắt u ám nặng nề, gửi đi một tin nhắn.


[Tin nhắn vừa rồi, tôi còn chưa kịp đọc. Cậu muốn tôi nghĩ điều gì?]


[Không, không có gì cả. Thật may mắn vì cậu không đọc được. Đó là tin vớ vẩn ấy mà. Được rồi không quấy rối nữa. Tôi đi ngủ đây


Hàn Thượng Sơ gửi lại một tin nhắn cuối cùng, ít phút sau, nick của anh rơi vào trạng thái off hắn.


Dương Đường Thanh tắt điện thoại, ngồi trầm ngâm trước màn hình máy tính một lúc lâu. Anh cười nhạt nhẽo, dựa lưng vào ghế, khẽ lẩm bẩm trong bóng đêm.


"Thật không may, Thương Sơ. Vì tôi đã đọc tin nhắn đó rồi"


----------------------------

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK