Sáng hôm sau, như thường lệ, Dương Đường Thanh đi làm từ sớm, Vân Du nhân cơ hội, vào xế chiều tìm Đồng Tổ Tổ mượn điện thoại, liên lạc với người nhà. Cũng đã rất lâu rồi, từ sau lần ở nhà kho đó, cô đã không còn liên lạc với ba mẹ nuôi. Cũng có vài lần, cô đến đó lục tìm chiếc điện thoại cũ mà ngày đó mình đã giấu đi, nhưng không thể tìm thấy. Vân Du nghĩ, chắc có lẽ, đám người làm đó đã nhầm tưởng là rác thải mà đem vứt bỏ rồi.
"Du, là mình đây"
Đồng Tổ Tổ đứng ngoài cánh cửa phòng cô, khẽ gọi.
Vân Du ra ngoài, mau chóng mở cửa, kéo tay Đồng Tổ Tổ vào trong, khẽ liếc ngang liếc dọc xem không có ai mới cẩn thận đóng cửa. Suốt thời gian này, cô và Tổ Tổ đã qua lại quá nhiều, Vân Du sợ rằng ít nhiều sẽ lộ ra sơ hở, gây nguy hiểm không nên có cho Đồng Tổ Tổ.
"Đừng lo lắng như thế. Dù có ai biết được thì cũng đã sao, chúng ta đâu phải người khác giới mà cậu lo vụng trộm".
Đồng Tổ Tổ ngồi trên giường cùng cô, khẽ vỗ tay trấn an.
VietWriter cập nhật nhanh nhất.
Vân Du thở dài, ánh mắt thấp thỏm nhìn Đồng Tổ Tổ.
"Dương Đường Thanh... sẽ không để yên cho cậu nếu biết cậu là người đã mang cơm cho mình đâu. Hắn là một tên quỷ điện, chúng ta tốt nhất đừng lộ ra mối quan hệ nào hết"
Nói rồi, cô mượn điện thoại của Đồng Tố Tố, Đồng Tố Tố ngượng ngùng, đưa cho cô một chiếc điện thoại đã bị vỡ nát.
"Sao thế này?"
Vân Du bất ngờ.
"Hôm qua trong lúc mình làm việc, thì bạn trai mình gọi tới. Mình lén nghe điện thoại thì bị Vương Hữu phát hiện, hắn đã đập điện thoại của mình để cảnh cáo. Xin lỗi, Du. Lần này mình. không giúp được cậu rồi"
Đồng Tổ Tổ nói, gương mặt thoáng qua một nét buồn bã tới khó coi.
"Vương Hữu? Là tên quản gia háo sắc đó sao?"
Vân Du đanh mặt, hỏi.
Đồng Tổ Tổ khẽ gật đầu.
"Thôi đừng nói chuyện đó nữa. Bây giờ điện thoại cả hai chúng ta đều không dùng được, vậy thì chiều nay, mình nhận tiện, sẽ mua luôn cho chúng ta hai chiếc điện thoại mới. Đừng từ chối, nếu không, đừng nhìn mặt mình nữa"
Biết trước Vân Du sẽ phản ứng, Tố Tố mau chóng kết ngang bằng một câu then chốt, khiến cô không thể nói thêm gì được nữa.
Vân Du khá bất ngờ, rất nhanh sau đó cũng ôm chầm lấy Đồng Tổ Tổ. Cái ôm thật chặt thay cho lời cảm ơn. Sau một hồi nói chuyện, cuối cùng Đồng Tổ Tổ cũng rời đi. Mặc dù cô rất lưu luyến, nhưng cũng không thể ở cạnh Vân Du quá lâu được.
Cánh cửa chậm rãi đóng lại, Vân Du vẫn ngồi im lặng trên giường, khẽ lẩm bẩm.
"Người ta nói, làm vợ tổng tài, thì chính là bảo bối, được sủng tới tận mây. Còn mình thì ngược lại, ngay cả một chiếc điện thoại riêng, cũng không có mà dùng. Nếu không có Tố Tố, có phải mình sẽ chết ở đây vì bị trầm cảm không?"
Buồn bã nở ra một nụ cười héo hon, Vân Du bước tới ô cửa sổ lớn, kéo chiếc rèm cửa. Nắng từ bên ngoài tràn vào bừng sáng cả không gian, len lỏi vào mái tóc ngắn của cô, hắt vài tia sáng màu vàng ấm lên gương mặt mỹ miều như hoa như ngọc đó. Đôi mắt nâu đen láy gửi vào trong gió, sống dậy miên man những ký ức của tuổi trẻ, khiến Vân Du trong tích tắc, lại nhớ tới một người thương. Đó là một người con trai mà cô đã tìm kiếm suốt mười lăm năm ròng dài đằng đẵng. Kể cả khi có chồng rồi, vẫn một lòng nhung nhớ tơ tưởng tới anh ta.
Cô chưa từng yêu ai, kể cả chồng mình hiện tại, chính là bởi vì người con trai ấy.
"Vân Bảo, cũng đã tròn 15 năm để tìm kiếm anh rồi. Xa cách lâu như vậy, cuối cùng anh đang đâu?"
Vân Du đứng trước ô cửa sổ, trong lòng nặng trĩu những suy tư. Cái tên đó, tuy là không nói ra, nhưng sự thật là, chưa bao cô quên đi được. Người con trai mà cô dành cả thanh xuân để yêu, để thương, để chờ đợi, để tìm kiếm đó, anh ta họ Triệu, và có một cái tên rất hay- Triệu Vân Bảo.
Tối.
Vân Du vừa mới chợp mắt, thì khi tỉnh lại, đã phát hiện ra trời đã tối rồi. Vì mệt mỏi, cô đã ngủ khá lâu. Mò mẫm ngồi dậy, Vân Du bước chân xuống giường, uể oải đến bật công tắc điện. Đèn vừa sáng, cô cũng thấy trên bàn, đã có một chiếc điện thoại màu hồng được đặt cẩn thận phía trên. Vân Du mỉm cười, không cần nghĩ cũng biết là của ai.
Đồng Tổ Tố đã mua điện thoại cho cô, nhân lúc cô ngủ say, đã im lặng đặt lên bàn.
[Tố Tố, cám ơn cậu nhiều lắm. Khi nào mình có tiền sẽ trả lại cho cậu] Vân Du cầm chiếc điện thoại, ngồi lên giường, cẩn thận soạn một tin nhắn gửi đi.
*ting*
[Nếu muốn cám ơn, dịp nào đó hãy bao mình một bữa]
Tin nhắn Đồng Tổ Tổ gửi tới.
Vân Du "Ừ" một tiếng chắc chắn, cô vui vẻ, ôm lấy chiếc điện thoại. Và xóa tất cả tin nhắn vừa gửi đi. Vân Du phải hết sức thận trọng, đề phòng Dương Đường Thanh có thể phát hiện ra bất cứ lúc nào. Vừa định bấm số gọi cho mẹ của cô, bà Lý Thanh Nhàn thì...
*Cạch*
Nghe tiếng mở cửa, Vân Du giật mình, cô rối trí, mặc kệ là ai cũng nhanh chóng giấu chiếc điện thoại vào dưới ga giường bằng tốc độ nhanh nhất có thể. Rồi lập tức leo lên giường, ngồingay lên vị trí giấu chiếc điện thoại.
Cánh cửa mở ra. Bóng dáng Dương Đường Thanh chậm rãi đi vào. Vân Du trông thấy anh thì không khỏi giấu được sự khó chịu, trưng ra gương mặt hết sức lạnh tanh. Dương Đường Thanh vận một chiếc áo sơ mi xanh nhã nhặn, chiếc quần tây âu ôm không quá sát thân người, đôi mắt nâu yêu nghiệt cùng cặp mi dài, dưới ánh đèn càng toát lên vạn phần ma mị, anh chậm rãi bước vào, cẩn thận khóa cửa lại. Bóng lưng u ám lạnh lẽo thoáng chốc lại xoay về hướng cô.
Nhớ quay lại đọc tiếp tại VietWriter để ủng hộ chúng mình nha.
Vân Du khẽ nuốt nước bọt, nhưng cô không run, đã trải qua quá nhiều thứ rồi, bồn chồn thì có, nhưng cô không còn cảm giác lo sợ nữa.
"Ngồi đấy, là đợi tôi à?"
Dương Đường Thanh chậm rãi ngồi xuống ghế, bình thản cất ra một câu nói. Vốn dĩ hôm nay anh định đến là để thông báo cho cô về sự trở về của ba mẹ anh trong vòng một tháng sắp tới.
[Tôi đâu có điện]
Nội tâm Vân Du cười nhạt nhẽo. Dương Đường Thanh này, là đang bị ảo tưởng sao?
"Hôm nay tôi đến, là để nói cho cô biết một chuyện, sau khi nghe xong thì phải biết điều một chút mà làm theo. Một tháng sau, ba.."
*Ting ting*
Thanh âm tin nhắn điện thoại vang lên, cắt ngang lời anh.
Mặt Vân Du và Dương Đường Thanh, đều ngay lập tức cùng biến sắc.
[Chết rồi, mình quên tắt âm]
"Âm thanh ...điện thoại ư?"
Dương Đường Thanh chau mày, trong tích tắc đôi mắt nâu khẽ thoáng qua một tia nghi hoặc. Ánh nhìn u ám lập tức bao trùm lấy thân người đang căng thẳng của cô.
"Là âm thanh điện thoại à? Tôi đang hỏi cô đấy"
*Không có, là anh nghe lầm thôi
Vân Du giao tiếp, cô đang rất rối rắm. Nếu Dương Đường Thanh biết cô dùng điện thoại, cô sẽ phải nói như thế nào đây? Vừa mù vừa cầm, còn cần dùng điện thoại làm gì kia chứ?
"Ồ, vậy sao?"
Dương Đường Thanh chậm rãi nói, từ từ đứng dậy, tiến lại gần cô, ngữ điệu sắc bén như pha chút khí lạnh, ở khoảng cách xa cũng có thể chạy thẳng vào tim khiến toàn thân tê buốt.
"Nhưng tôi chắc chắn tôi không nghe lầm".
Dương Đường Thanh nói, ánh mắt thăm dò dừng lại trên người cô.
[Làm sao nghe lầm được, thanh âm điện thoại lại lớn như thế
Vân Du bối rối, ngón tay bấu chặt vào da thịt. Điều đó dĩ nhiên không qua nổi mắt Dương Đường Thanh.
"Đứng dậy"
Dương Đường Thanh nói, anh đã phát hiện ra cô đang cố gắng giấu thứ gì đó dưới gas
giường nơi cô đang ngồi.
"Tôi nói cô đứng dậy. Bị điếc luôn rồi sao?"
Thấy Vân Du vẫn ngồi im như phỗng, Dương Đường Thanh tức giận quát lớn, đồng thời kéo tay cô ném thẳng xuống sàn nhà. Cú đẩy khiến Vân Du chúi nhũi ngã sóng xoài xuống đất.
Lật tung gas giường lên, Dương Đường Thanh tìm thấy chiếc điện thoại màu hồng hãng Wiko đang nằm gọn lỏn dưới đó. Đôi mắt anh xẹt qua một tia dò xét, thái độ không vui, và chỉ dừng lại ở một tia phản ứng, anh chậm rãi cầm chiếc điện thoại lên, đi về phía cô.
"Của ai?"
Vân Du run run, gương mặt vẫn đơ ra như chẳng có chuyện gì. Cô làm sao nói được chiếc điện thoại đó là của Đồng Tổ Tổ đã tặng cho cô đây? Nếu nói ra, với thủ đoạn của Dương Đường Thanh, cả hai đều sẽ gặp nguy, và tất cả mọi thứ phía sau cũng sẽ bị vỡ lỡKhông được, tuyệt đối không được!
Không thấy cô phản ứng gì, Dương Đường Thanh khẽ nhắm mắt lại, hít vào một hơi thật sâu dằn lại bình tĩnh, rồi nhanh như chớp, nắm tóc cô, kéo thẳng lên giường. Từ lúc gả vào Dương thị, Dương Đường Thanh chưa từng thấy Vân Du dùng điện thoại liên lạc với bất cứ ai, cô trong mắt anh chỉ là phế nhân, không có tri giác bình thường, dùng điện thoại căn bản chính là một chuyện rất ngu xuẩn và hài hước.
Vân Du run rẩy, cô ngồi bật dậy, co rúm vào một góc trên giường, giấu đi ánh mắt lo sợ của mình, đờ đẫn trong vô thức mà nhìn Dương Đường Thanh.
Dương Đường Thanh không vội đợi cô trả lời, anh đứng đó, thân hình ưu tú tuấn mỹ được bao bọc bởi sự tối tăm, mau chóng lướt vào mục tin nhắn trên chiếc điện thoại. Một giây sau, ánh mắt anh đen lại, hơi thở cực kỳ nặng nề, cả gương mặt phủ đầy những tia sáng chết chóc.
"Du, chốc nữa chúng ta lẻn ra ngoài đi. Tôi muốn thử lại cảm giác bỏ chạy như mấy tháng trước, thật quá sảng khoái".
Dương Đường Thanh đọc ra những dòng tin nhắn trong điện thoại, đọc qua một chữ, ánh mắt anh lại sa sầm thêm một chút. Vân Du nghe hết câu, cô kinh hãi không nói nên lời. Đồng Tổ Tổ đã gửi một tin nhắn rủ cô ra ngoài hít thở bầu không khí mới, đồng thời nhắc lại chuyện cũ của hai người, về cái đêm cả hai bỏ chạy khỏi đám lưu manh đó. Vân Du hiểu, nhưng trong mắt Dương Đường Thanh, lại ra một nghĩa hoàn toàn khác, đó chính là tin nhắn mời mọc của nhân tình dành cho cô.
[Thôi rồi, câu nói này, vào tại Dương Đường Thanh, sẽ thành đại họa]
Quả nhiên vừa đọc xong dòng tin nhắn , ánh mắt anh tối sầm. Gương mặt lãnh khốc đến độ như muốn xé nát cả trái tim đang run rẩy của cô.
"Phạm Vân Du, phải dùng từ gì để nói lên sự trơ trẽn rẻ mạt của cô đây?"
----------------------------